Mở cửa, người giúp việc nói: “Cậu hai.”
Bánh Bao Sữa vốn đang tựa lên bả vai người giúp việc, vừa nhìn thấy ba bi đẹp trai, lập tức hưng phấn không thôi. Vui vẻ cười khanh khách, khua khua hai tay, muốn ba bi ôm.
Nếu như bình thường, Mặc Diệu Dương đã sớm ôm bé con vào lòng.
Nhưng bây giờ, khi anh nhìn thấy nụ cười giống hệt thiên sứ này, trong lòng lại đau như kim đâm.
“Bá... ba...a ha...”
Bánh Bao Sữa duỗi cánh tay nhỏ nhắn trắng nõn giống như ngó sen, khao khát hướng về phía Mặc Diệu Dương. Cặp mắt biết nói chuyện kia dường như đang nói với anh, ba bi, ôm ôm... ôm ôm Bảo Bảo...
Mặc Diệu Dương biết, anh không thể ôm bé con nữa rồi. Trên người anh mang vi khuẩn bệnh AIDS, nhất định sẽ truyền cho trẻ nhỏ vốn không có sức đề kháng tốt như người trưởng thành. Đây chính là cốt nhục của anh! Nhưng anh lại chỉ có thể đứng ở xa mà nhìn.
“Ôm thằng bé đi đi!” Mặc Diệu Dương khẽ gầm lên, lập tức ‘bịch’ một tiếng đóng cửa lại.
Người giúp việc sững sờ, Bánh Bao Sữa cũng bị tiếng đóng cửa vô tình này dọa sợ. Bé con trừng đôi mắt to sáng ngời tựa như quả nho, bất lực nhìn cửa phòng bị đóng chặt trước mắt.
“Oa...” Bánh Bao Sữa phát ra tiếng khóc tan nát cõi lòng.
Mà Mặc Diệu Dương đang dựa lưng vào cánh cửa trong phòng, nghe thấy tiếng khóc đau khổ đáng thương của con trai nhỏ, trái tim của anh phảng phất như bị người ta ném vào máy xay nát, máu thịt trộn lẫn vào nhau. Anh ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-dau-bi-chiem-doat/1324477/chuong-549.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.