Tối đến, một chiếc BYD chậm rãi tiến vào khu biệt thự. Nơi này mới xảy ra án mạng, mọi người đều sợ, không ai dám ra ngoài ban đêm.
Dương Miên Miên tìm chỗ đậu xe, chỗ này vừa đẹp có thể nhìn đến ngôi biệt thự có người chết kia.
Biệt thự đèn đuốc sáng trưng, câu đối đỏ đã bị xé đi, thay bằng đôi đối phúng viếng màu trắng.
Dương Miên Miên không do dự, tiến đến nhấn chuông cửa. Chuông vừa đổ 1 tiếng, cửa đã mở ra, bên trong vọng ra tiếng kinh văn. Nhìn thấy người mở cửa là một người đàn ông thân hình gầy yếu, mắt đỏ hoe, Dương Miên Miên mắt trầm đi vài phần.
“Cô đến thắp hương cho ba sao, vào đi.”. Tô Lãng thấy Dương Miên Miên biểu tình nghiêm túc, lại mặc đồ đen từ trên xuống, nghĩ là đến phúng viếng, liền mời vào luôn.
Tô Lãng dẫn theo Dương Miên Miên đi vào sảnh. Chỉ sau ngắn ngủi mấy giờ đồng hồ, đại sảnh biệt thự đã được bố trí thành linh đường xong xuôi.
Ánh mắt Dương Miên Miên dừng lại ở giữa đại sảnh, nơi có một nhà sư đầu trọc đang ngồi xếp bằng gõ mõ, bên cạnh đệm hương bồ là chiếc đài đang phát ra loại nhạc giống nhạc sàn. Kinh Phật cô nghe hồi nãy chính là từ chiếc đài này truyền tới.
Tô Lãng nhìn thấy ánh mắt của Dương Miên Miên, giải thích: ”Việc của ba phát sinh đột xuất, mẹ tôi có chút sợ hãi nên mời nhà sư về làm phép đuổi tà khí.”
Dương Miên Miên nghe xong mắt lóe một chút. Nhà sư thời nay đều dùng nhạc sàn tụng kinh hả?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gai-dot-ma-so-nhat-dai-bach/1223203/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.