🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Số lần cha ra ngoài vào buổi tối ngày một nhiều hơn. Không chỉ buổi tối, thỉnh thoảng trên đường về nhà, giữa cánh đồng xanh rì, tôi cũng bắt gặp bóng lưng căng cứng của cha.
Ánh nắng gay gắt như trát lên tấm lưng đen bóng của ông. Ông ra sức lau mồ hôi, rồi quay sang dì Hà nở một nụ cười ngô nghê như trẻ con. Mùi thuốc trừ sâu lan tỏa trong không khí. Bàn tay trắng nõn của người phụ nữ vặn mở nắp chai, đưa qua cùng lúc là chiếc khăn tay màu vàng nhạt. Người đàn ông nhắm mắt tận hưởng cảm giác được lau mồ hôi, sau khi liếc nhìn bốn phía, bèn vội vàng rướn mặt lại gần.
Bà mặc một chiếc váy dài bằng voan điểm hoa đỏ li ti, chân đi đôi giày vải đen, tóc tết thành một bím dày và đen nhánh. Khi bà ngước mắt nhìn cha tôi, tôi lập tức nghĩ đến Trần Vọng Trì.
Cái đẹp luôn có những điểm tương đồng.
Sách từng viết, trong giới tự nhiên, phần lớn con đực dùng đủ mọi cách để tìm bạn tình, con cái sẽ lựa chọn một trong số rất nhiều kẻ theo đuổi, vì vậy ngoại hình của động vật giống đực thường nổi bật hơn.
Tôi không biết điều này có thật hay không, nhưng khi áp dụng lên loài người, tôi lại thấy không hẳn là như vậy.
Cha tôi không đẹp trai, vóc dáng cũng chẳng cao lớn, tướng mạo lại quá thô kệch. Vậy mà ông lại yêu mẹ của Trần Vọng Trì. Bà ấy rất đẹp. Khi bà lựa chọn cha tôi giữa vô vàn những người đàn ông săn đón, người đàn ông ấy đã ưỡn ngực, hừng hực khí thế lao vào cuộc sống xuân thì thứ hai của mình, gần như quên bẵng mất rằng mình vẫn còn một đứa con trai đang tuổi thiếu niên. Ban đầu, họ còn mượn màn đêm để che đậy, sau này thì mặc kệ những lời trêu chọc, đùa cợt của người ngoài mà bắt đầu công khai sánh đôi. Thế là tôi và Trần Vọng Trì không chỉ gặp nhau vào ban đêm nữa.
Vào thời điểm đó, cả tôi và anh cũng đều là những hạt mầm hoang bị buộc phải trôi giạt ra ngoài.
Chúng tôi không đến lớp, trốn học là chuyện thường tình. Trần Vọng Trì là khách quen của quán net ngoài phố, nơi tập trung những thứ mới mẻ nhất của cả thị trấn. Đi theo anh, tôi học được cách chơi game, cũng học được cả cách hút thuốc.
Bấy giờ tôi mới biết thì ra Trần Vọng Trì có hút thuốc, cũng mới biết một Trần Vọng Trì đơn độc lại cô đơn đến nhường nào.
Loại thuốc anh hút rất rẻ, thứ sợi thuốc rẻ tiền tỏa ra một mùi vị vàng khè. Khói thuốc lượn lờ bay lên rồi tan ra, cuộc đời hư vô mờ mịt của chúng tôi cũng biến thành một màu vàng cháy, cái màu của trái cam bị nướng qua lửa. Quán net sau nửa đêm vắng tanh, tôi và anh ngồi xổm trước cửa, lắng nghe tiếng mưa mùa hạ gào thét. Tôi ngẩng đầu nhìn màn đêm đen kịt, còn anh thì vô định nhìn về phía xa xăm. Thỉnh thoảng chúng tôi nhìn nhau, thỉnh thoảng lại bị quây trong vầng sáng tỏa ra từ chiếc bóng đèn kiểu cũ dưới mái hiên.
Tàn thuốc rơi xuống đất, chẳng ai trong chúng tôi mở lời trước.
Mãi cho đến khi tiếng mưa mỗi lúc một lớn, tôi mới lên tiếng hỏi anh: “Cho em hút một hơi được không?”
Trần Vọng Trì ngậm điếu thuốc, ngước mắt nhìn sang phía tôi, im lặng dùng ngón tay gắp điếu thuốc ra rồi đưa cho tôi.
Tôi đưa tay ra đón lấy, nhưng anh lại rụt tay lại, nói: “Chỉ lần này thôi.”
Có những chuyện một khi đã có lần đầu thì ắt sẽ có lần thứ hai, giống như cha tôi vậy, sau khi nếm trải được chốn dịu dàng thì chẳng thể nào dứt ra được nữa. Tôi cũng giống ông.
Tôi nói với Trần Vọng Trì rằng tôi chỉ muốn nếm thử mùi vị thôi.
Anh khẽ cười một tiếng, có lẽ là cười, mà cũng có lẽ là không. Ngay khoảnh khắc môi tôi chạm vào đuôi thuốc, anh đã rút nó ra khỏi miệng tôi.
Đuôi thuốc đã bị ngậm qua ẩm ướt, đôi môi nứt nẻ của tôi biết rõ điều đó.
“Lần sau đi.”
Anh nói với tôi bằng cái giọng hệt như lúc nhìn mưa.
“Hết thuốc rồi.”
Tôi nói tôi đi mua.
Quán net đã đóng cửa từ lâu, các cửa hàng trên phố đều đã kéo cửa cuốn xuống, chẳng còn chút ánh sáng thừa thãi nào. Ngũ quan của Trần Vọng Trì nhòe đi trong tiếng mưa. Không bao lâu sau, tôi lại ngửi thấy mùi cam cháy vàng khè.
Anh nhét mẩu thuốc còn lại vào miệng tôi, rồi đột nhiên hỏi: “Có phải em muốn hôn tôi không?”
Mùi thuốc lá nồng gắt xộc lên mũi, đầu thuốc ẩm ướt lướt qua khoang miệng tôi. Một cảm giác phấn khích và kích động kỳ lạ khó mà che giấu nổi dâng lên trong tôi, đi kèm với đó là một d*c v*ng cũng sắp lụi tàn như điếu thuốc này.
Tôi nhìn thấy đôi mắt quá đỗi xinh đẹp của anh, một đôi mắt giống hệt mẹ anh. Chỉ là từ trong ánh mắt anh, tôi chẳng hề nhận ra chút rung động nào giống như của mẹ anh.
Tôi nghĩ, mình không thể trở thành cha được rồi.
Câu nói của Trần Vọng Trì đã lật tung lòng tự tôn vô dụng của tôi, dễ dàng hạ xuống cánh buồm mà tôi vừa mới căng lên.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi vậy mà có chút ghen tị với người đàn ông trung niên da đen hay cười ngô nghê kia. Nghĩ đến cha và mẹ anh, tôi bất giác thấy ghê tởm, và sự ghen tị vùng vẫy thoát ra từ cơn ghê tởm ấy gần như khiến tôi phát điên. Trần Vọng Trì tất nhiên không hiểu được sự giằng xé và đau khổ của tôi, nhưng lúc đó tôi đã quên mất rằng, cả tôi và anh đều là những hạt mầm hoang đang phiêu bạt bên ngoài.
Tôi ngậm nửa điếu thuốc, ngây ra nhìn anh, không biết phải trả lời thế nào.
Hút chung một điếu thuốc rất giống hôn nhau. Môi của chúng tôi cùng đi qua một vùng, nước bọt khiến vùng đó trở nên ướt át vô cùng. Tôi nén cơn ho sặc sụa, rít mạnh một hơi vị vàng cháy ấy vào sâu trong phổi, đầu lưỡi quấn chặt lấy đuôi thuốc, cứ ngỡ như có thể hôn được lên môi Trần Vọng Trì.
Sau đó anh cúi người về phía tôi. Anh từ trên cao nhìn xoáy vào mắt tôi, bắt tôi lựa chọn giữa học hút thuốc và hôn nhau.
Tôi nhớ đến trò chơi tìm bạn tình trong giới tự nhiên. Dì Hà lựa chọn người cha tháo vát của tôi giữa những kẻ theo đuổi, còn tôi lựa chọn vế sau giữa việc hút thuốc và hôn nhau.
Chỉ có điều Trần Vọng Trì không hề nói cho tôi biết, rằng hôn nhau thực ra cũng cần phải học.
Sự ẩm ướt nhấn chìm con người ta. Tôi không phân biệt được đó là hơi thở hay là máu đang tuôn trào khỏi cơ thể mình. Khi môi anh áp lên, tôi bắt đầu suy nghĩ không biết con cá đuôi đỏ trong bể có đang quẫy đuôi bơi lội không, cha tôi có còn mê mẩn chiếc rèm cửa màu xanh da trời không, và Trần Vọng Trì bây giờ có đang nhìn tôi bằng ánh mắt mà dì Hà nhìn cha tôi không.
Tiếng mưa nhỏ dần, Trần Vọng Trì đưa tay bịt tai tôi lại, để tôi có thể chuyên tâm hôn.
Tôi không nghe thấy âm thanh phát ra khi chúng tôi hôn nhau, nhưng tôi lại nghe rất rõ anh nói: “Giống thật.”
Giữa những lúc th* d*c, tôi hỏi anh giống cái gì.
“Ánh mắt của em bây giờ, giống hệt lúc em hỏi tôi l*m t*nh là cảm giác gì.”
Thì ra là anh vẫn nhớ.
Và rồi tôi lại suy nghĩ, trong trò chơi tìm bạn tình này, tôi và Trần Vọng Trì, mỗi người đảm nhận vai trò gì.
Con cá đuôi đỏ chết vào năm thứ hai tôi nuôi nó. Cái đuôi cá đẹp như một chiếc quạt co quắp lại một cách rệu rã. Lúc mua nó, ông chủ đã bảo tôi loài cá này tuổi thọ rất ngắn, tôi không ngờ lại nhanh đến thế. Có lẽ những gì đẹp đẽ đều chóng tàn. Tôi vẫn thay nước trong bể cá thủy tinh vài ngày một lần như thường lệ, vẫn sẽ nằm bò trên ban công ngắm nhìn rong rêu và sỏi đá bên trong. Mặt nước không gợn sóng phản chiếu bóng hình tôi. Tôi là con cá bên trong.
Trần Vọng Trì là người bên ngoài bể cá.
Khi ấy, chúng tôi thích chạy đến rừng cây ngô đồng sau nhà, viện cớ người lớn hẹn hò để hôn nhau. Thật là một lẽ tự nhiên. Trần Vọng Trì châm thuốc, tôi đưa tay giật lấy, anh bèn như rất nhiều lần khác, nhân lúc tay tôi đang cầm thuốc mà rít một hơi, rồi ấn gáy tôi xuống và hôn lên môi tôi. Khoang miệng của chúng tôi trở thành một vùng biển đưa đò, vị cam cháy vàng khè trượt từ đầu này sang đầu kia. Trong những nụ hôn với anh, tôi đã lờ mờ thấy được vô số lần hoàng hôn trên biển. Thường thì không lâu sau đó, áo của anh sẽ nằm dưới người tôi, những chiếc lá cỏ răng cưa cứa vào da thịt, mắt cá chân của chúng tôi xuất hiện từng vệt xước đỏ.
Tôi và anh đều mang màu xanh của cỏ lá.
Động vật sau khi tìm được bạn đời sẽ nhanh chóng thực hiện bản năng sinh sản, chúng giao phối theo quy luật tự nhiên để duy trì sự sống.
Cuốn sách đó có đề cập đến một trường hợp thực tế về việc bạn đời khác của động vật là đồng giới. Vậy thì, mối quan hệ giữa tôi và Trần Vọng Trì rốt cuộc là gì?
Tôi đã dành rất nhiều thời gian để suy nghĩ về câu trả lời, đem tất cả những quy luật tự nhiên mà mình học được áp lên người tôi và Trần Vọng Trì, nóng lòng, thậm chí là sốt ruột muốn tìm ra sự hợp lý cho hành vi hôn hít, l*m t*nh giữa đồng giới này. Khoảng thời gian đó tôi trở nên cáu kỉnh, và đã vô tình đá hỏng đôi giày da màu đen của cha, đôi giày da đã cùng ông đi đến mùa xuân của đời mình.
Tôi bị ông đánh cho một trận nên thân, cuối cùng ông lại rệu rã ngồi xuống bên cạnh, nói lời xin lỗi tôi.
Ông quá giống con cá đuôi đỏ đã chết.
Cả chúng tôi cũng vậy.
Sau này, tôi cầm cuốn sách đi tìm Trần Vọng Trì, hỏi anh liệu chúng tôi có giống như những loài động vật kia không.
Anh lắc đầu, rồi nhìn tôi một lúc, bảo rằng tôi không nên có thắc mắc như vậy.
Anh không muốn nói nhiều, nên tôi cũng không hỏi nữa.
Thực ra tôi cũng không biết, bản thân mình và Trần Vọng Trì có được coi là bạn đời hay không. Có lẽ việc tôi học hôn, học l*m t*nh, thực chất cũng chẳng khác gì học hút thuốc. Thực chất, tôi hoàn toàn không biết tình yêu là gì.
Sau khi hỏi Trần Vọng Trì, tôi đã không đi tìm anh một thời gian dài. Tôi co mình trong phòng, trăn trở suy nghĩ như cha tôi trước đây. Ông suy nghĩ về lý do mẹ rời bỏ ông, còn tôi suy nghĩ xem giữa mình và Trần Vọng Trì có tồn tại tình yêu hay không. Tôi bị mắc kẹt trong câu hỏi của chính mình, tại sao một vấn đề tồn tại hợp lý trong giới tự nhiên lại không thể tìm thấy minh chứng trong xã hội loài người.
Định nghĩa về mối quan hệ của tôi và Trần Vọng Trì, liệu tình yêu có tồn tại giữa tôi và anh hay không, tôi cần phải tìm ra câu trả lời. Nếu không, nó sẽ trở thành một sự ẩm ướt mà tôi chẳng bao giờ thoát ra được.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.