Kỳ nghỉ hè năm cuối cấp ba, tôi và Trần Vọng Trì thường dành rất nhiều thời gian trong khu rừng sau nhà. Giữa bạt ngàn cây lá, anh nằm trên một thân cây to, khép hờ đôi mắt, để những vệt nắng nhảy nhót từ vầng trán xuống đến cằm.
Tôi thích ngắm gương mặt anh, ngắm đến mê mẩn. Anh chẳng bao giờ hỏi tôi đang nhìn gì, chỉ dùng đôi mắt ấy nhìn lại tôi, nhắm vào, rồi lại mở ra, cất lời: “Trần Thành Hạ, em lại muốn làm bậy thêm lần nữa phải không?”
Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, những đốm nắng trên mặt anh khẽ rung động. Rồi anh buông thõng cánh tay, túm lấy tóc tôi, chậm rãi ví tôi như một chú ngựa non bất kham.
Tôi chẳng hiểu điều đó nghĩa là gì. Vốn kiến thức nông cạn không đủ để tôi lý giải được ẩn ý trong lời anh nói.
Tôi chỉ nhớ cảm giác mà giọng nói của anh mang lại. Âm thanh ấy có hình dáng, có màu sắc, và có cả hương vị. Trong những ngày xa cách, tôi vẫn thường ngửi thấy mùi hương đó.
Đó là mùi của gió biển lùa qua kẽ lá, thứ gió cuốn phăng người ta từ tán lá xanh um vào lòng đại dương. Tôi sẽ ngâm mình trong làn nước biển, bên tai là tiếng nước chảy róc rách, là giọng Trần Vọng Trì đang trò chuyện cùng tôi.
Tôi thường lờ đi những gì anh nói, chỉ mải mê ngắm nhìn gương mặt anh, chỉ nghe thấy tiếng sóng biển vỗ về không ngớt. Cả người tôi như trải qua một trận bão biển.
Khi ấy, tôi không biết rằng sự mê đắm thân thể Trần Vọng Trì của mình thực chất là một thứ tình cảm tr*n tr**. Những cảm giác anh mang lại cho tôi quá đỗi diệu kỳ, khó mà diễn tả chính xác. Nếu tưởng tượng bản thân là một cái lọ thủy tinh rỗng tuếch, thì mỗi khi hôn anh, một cơn gió đêm no đủ lại từ bốn phương tám hướng lấp đầy cơ thể tôi. Tôi thấy mãn nguyện, chẳng thể phân biệt được đâu là hơi thở và mồ hôi của ai.
Tôi thấy mãn nguyện.
Và rồi Trần Vọng Trì sẽ hỏi tôi: “Trần Thành Hạ, sao em khóc?”
“Em không biết, vì quá vui, quá hạnh phúc, hay là quá đau lòng.”
Cảm xúc của tôi trước giờ vẫn luôn thẳng tuột như thế, cần một thứ gì đó lấp đầy cơ thể mình, giống như con cá tôi mang về mấy năm trước, mọi cảm xúc của tôi đều ký thác trên chiếc đuôi của nó. Con cá chỉ có chiếc đuôi là tự do, và tôi cũng vậy, mỗi khi được sống với cảm xúc của chính mình.
“Trần Vọng Trì.”
Tôi nói với anh: “Em cảm nhận được chiếc đuôi của con cá đó rồi.”
Anh chẳng bận tâm đến câu nói của tôi, cũng không trách tôi ăn nói lộn xộn. Anh chỉ xoa tai tôi, hỏi tôi có muốn về nhà không.
Tôi không muốn.
Ánh nắng xanh rì của mùa hạ lại một lần nữa biến thành bóng đèn trên chiếc thuyền con.
“Em chỉ là không muốn rời xa anh thôi.”
Anh nói với dáng vẻ của một người lớn, nhưng tôi lại ghét cái vẻ người lớn ấy.
Hầu hết ký ức của tôi đều đã trở nên mơ hồ, như thể được phủ một lớp màng lọc mờ ảo từ ánh nắng trong khu rừng năm ấy. Cả tôi và Trần Vọng Trì đều không nói rõ lý do không muốn về nhà. Dường như những đứa trẻ thiếu thốn tình thương thì không xứng đáng nhắc về quá khứ. Thế nên, sau khi thứ tình cảm không thể để ai biết nảy sinh với Trần Vọng Trì, sự dựa dẫm của tôi dành cho anh ngày một lớn dần.
Dưới cùng một gốc cây, chúng tôi là những con thú l**m láp vết thương cho nhau.
Tôi đã từ bỏ việc tìm kiếm câu trả lời cho câu hỏi lúc trước, ngay khi tôi nhận ra rằng dù câu trả lời có là gì đi nữa, tôi vẫn bằng lòng hôn Trần Vọng Trì.
Sau này, Trần Vọng Trì dạy tôi tất cả những chuyện tương tự như hôn môi. Vị đắng chát của trái cam nướng từ cơ thể anh truyền sang cơ thể tôi, chúng tôi như dùng chung một bộ giác quan.
Cha tôi vô cùng hài lòng với tình trạng này, bởi mối quan hệ của tôi và Trần Vọng Trì thực sự rất thân thiết.
“Chúng nó thân nhau như anh em ruột vậy.”
Ông đứng trên bờ ruộng, vẻ mặt đầy tự hào nói với người hàng xóm bên cạnh.
Anh em ruột, tôi thường lẩm nhẩm ba chữ này vào mỗi tối. Thật ra tôi không hề căm ghét ba chữ này, ngược lại, tôi còn thấy tiếc nuối. Tiếc rằng tôi và anh không có quan hệ máu mủ. Nếu trong người tôi và anh cùng chảy một dòng máu, đó hẳn là ân huệ trời ban, bởi vì như thế, tôi và Trần Vọng Trì cả đời này sẽ không bao giờ tách rời. Đối với những người như chúng tôi, huyết thống chính là sự bảo bọc tốt nhất.
Sự thật đã chứng minh, một mối quan hệ không nên tồn tại ngay từ đầu đã có điềm báo, chúng tôi rốt cuộc không phải anh em ruột.
Không lâu sau khi cha thông báo sẽ kết hôn với dì Hà, Trần Vọng Trì bắt đầu từ chối lời đề nghị hôn môi của tôi. Anh dùng đôi mắt sâu thẳm nhìn tôi, bảo rằng anh sắp trở thành anh trai của tôi, rằng chúng tôi sẽ có tên trong cùng một cuốn sổ hộ khẩu.
Vào mùa đông năm đó, sương trắng giăng kín thị trấn nhỏ nơi chúng tôi ở, khu rừng sau nhà cũng chất đầy tuyết trắng. Tôi đẩy anh vào thân cây, ngẩng đầu van nài.
Tôi hỏi anh có thể hôn tôi không.
Mũi Trần Vọng Trì đỏ ửng vì lạnh, tay anh cũng vậy, buốt giá vô cùng. Nhưng tất cả những điều đó đều không thể sánh bằng ánh mắt dửng dưng xa cách của anh khi nhìn tôi. Phía sau anh là bầu trời tuyết rơi phủ đầy ánh trăng, bên trái là những cành cây khẳng khiu, bên phải là một dòng sông hoang phế.
Tôi còn hoang vu hơn cả dòng sông đó.
Chúng tôi đã đi từ màu xanh của mùa hạ đến bầu trời tuyết trắng chói lòa, tay anh lạnh buốt, nhưng tôi vẫn nhớ hơi thở ấm nóng của anh.
“Lần cuối cùng thôi.”
Anh hôn lên môi tôi, tuyết trắng như tan chảy tức thì trong khoang miệng của cả hai. Ánh trăng ấy hệt như những đêm hè rất lâu về trước, hòa cùng vị đắng chát của dây leo và mùi cam nướng ngày nào, quyện với sóng biển và gió hoang cùng lúc ập về phía anh.
Tôi thấy đôi mắt anh mở to khi hôn, thấy tiết trời âm u không sao kìm nén được trong anh, và cả sự im lặng nhạt nhẽo giữa chúng tôi.
Lần cuối cùng, tôi tự nhủ, Trần Vọng Trì sắp rời xa tôi mãi mãi.
Nhưng vấn đề là, chúng tôi đâu có chung huyết thống, vậy tại sao lại không thể tiếp tục hôn nhau?
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.