Sau nụ hôn mà cả hai chúng tôi đều ngỡ là lần cuối cùng, tôi bước lên một chuyến tàu gầm rú lao về phương Bắc, một chuyến đi có thể gọi là dứt khoát.
Từ khi sinh ra, tôi chưa từng đi xa đến thế. Con tàu vỏ xanh cứ lộc cộc lăn bánh về phía trước, và máu trong huyết quản tôi dường như cũng biến thành màu xanh ấy.
Đó là màu xanh um tươi mà tôi đã nhắc đến rất nhiều lần, trong cơ thể tôi trôi chảy những tán lá và bóng cây xanh biếc. Rễ của những cành lá ấy hóa thành những mạch máu xanh nổi lên dưới da tôi. Trần Vọng Trì đã hôn lên những mạch máu xanh ấy không biết bao nhiêu lần, đôi môi ẩm ướt của anh vừa chạm tới, tôi và anh đã chân trần lội qua con sông đầy cỏ và bèo tấm.
Tôi không có điện thoại, trên người chỉ có độc một tấm thẻ căn cước và ba trăm đồng trong ví. Ba trăm đồng đó tôi đã để dành như thế nào, tôi không còn nhớ nữa. Tôi chỉ nhớ lúc đó mình ngồi ở một ghế cạnh cửa sổ, đầu tựa vào tấm kính lạnh buốt, nhìn vô số cảnh vật trắng xóa lùi lại phía sau. Tôi có thể cảm nhận được hơi ấm đang dâng lên trong hốc mắt mình.
Thế nhưng tôi đã không khóc. Tôi cảm thấy một sự nhẹ nhõm như thể vừa được ngâm mình trong suối nước nóng giữa trời băng tuyết.
Những ngày tháng ở thị trấn nhỏ giống như ánh đèn đường hư ảo, thứ ánh sáng mông lung chiếu rọi trên con đường nhựa đen kịt. Tôi và Trần Vọng Trì đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gio-thoi-qua-lai-lanh-lung/2850642/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.