🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Sau khi rời xa Trần Vọng Trì, tôi học được rất nhiều cách giải khuây, kế thừa những mầm mống xấu xa từ cha hoặc mẹ tôi, sống một cuộc đời đảo lộn ngày đêm. Tôi nghĩ chúng tôi đang sống trong một chậu nước, và trong làn nước ấy là hình ảnh phản chiếu của cả thế giới.
Đám người đó thường xuyên hút thuốc, hàm răng ố vàng đi cùng mái tóc rậm rạp bù xù. Tôi thường lén gọi họ là những kẻ nhặt rác.
Tôi cũng là một thành viên trong số đó, và còn lấy làm tự hào vì điều này, vì để xua tan đi nỗi hoảng loạn không tên trong lòng. Tôi bắt đầu hoài nghi những kiến thức trong sách vở. Loài người sống quần cư, mãnh thú đi một mình. Trong vô số những đêm đen, tôi cảm thấy một nỗi cô độc đang sinh sôi xung quanh mình.
“Thảo nguyên” nằm ở phía bắc thành phố, quê tôi lại ở hướng nam. Mỗi lần đạp xe đến đó, tôi đều cảm thấy mình đang ngày một rời xa Trần Vọng Trì.
Đậu Nha sai tôi đi mua rượu và thuốc lá. Đám ma men nghiện ngập đó đang bán mạng để chạy trốn khỏi kiếp nạn.
Nửa chai rượu cuối cùng bị tôi uống cạn. Đậu Nha nói với tôi, uống rượu vào sẽ không nhớ đến bất cứ chuyện buồn nào nữa.
Khoảnh khắc ấy, tôi chợt nhớ đến cha mình. Ông cũng đã từng nhốt mình trong phòng tối để nghiện rượu, nhưng chưa đầy nửa năm sau đã tìm lại được sức sống.
Tôi bước theo con đường cũ của ông, mong rằng có thể được như ông, quên đi Trần Vọng Trì như cách ông đã quên đi mẹ tôi.
Chất cồn rẻ tiền xộc lên não, tôi loạng choạng bước ra ngoài, thế giới trước mắt méo mó và quay cuồng. Bức tường thành cũ kỹ tróc từng mảng vôi vữa, một con mèo hoang đen thui nằm thu mình bên cạnh, canh giữ nửa cây xúc xích, gầm gừ cảnh giác với tôi. Ánh đèn vàng của xe cộ chói mắt, dòng xe gào thét lướt qua. Tôi nghe thấy một người đàn ông lạ mặt chửi tôi là đồ không muốn sống.
Ở ngã tư phía trước có một cây cột điện, trên đó dán đủ các loại thông báo tìm người và quảng cáo khoan cắt bê tông. Tôi tìm thấy ba tờ thông báo tìm người, nhưng không thấy ảnh của mình trên đó. Có lẽ vì một nỗi ghen tị và ngưỡng mộ khó nói, tôi xé một góc của một tờ thông báo, rồi dừng lại khi nhìn thấy ảnh của cậu bé bị lạc.
Mắt tròn, môi dày, trên cổ là một chiếc yếm màu vàng nhạt. Cậu bé đang nhìn tôi.
Tôi lấy tiền ra mua thuốc lá. Ông chủ nhìn tôi từ trên xuống dưới một lượt, hỏi tôi muốn loại nào.
“Loại vị cam, có không ạ?”
“Làm gì có thuốc lá vị cam, có kẹo vị cam thì bán cho cậu.”
“Nhóc con, mua thuốc lá không bằng mua kẹo.”
Chỉ có trẻ con mới ăn kẹo.
Tôi nắm chặt tờ tiền, hỏi ông có bán băng dính không.
Đi qua ngã tư đó, tôi xách chai rượu và thuốc lá quay đầu lại. Tờ thông báo tìm người đã được dán lại trên cột điện, dưới ánh đèn mờ ảo là một cái bóng nhạt nhòa không rõ hình thù.
Ngọn lửa xanh của chiếc bật lửa bùng lên. Tôi chầm chậm nhả một hơi khói về phía ánh đèn đường vàng cam, làn khói tan ngay ra giữa không trung.
Tôi đang bắt chước dáng vẻ của Trần Vọng Trì.
Những tờ báo cũ bị gió thổi kêu sột soạt. Tôi nhún vai, quay trở về theo lối cũ, và bắt đầu nghĩ về Trần Vọng Trì.
Nghĩ về dáng vẻ của anh, nghĩ về ánh mắt anh khi nhìn tôi, và cả mùi hương hỗn tạp trên người anh khi lại gần. Không biết là vì rượu hay vì thuốc lá, tóm lại những ngày đó tôi sống trong hỗn loạn, uống rượu, hút thuốc, chạy đến ngôi chùa để giao du với đám người đó cả ngày. Có lúc tôi đã tưởng mình không thể nhớ nổi tên của Trần Vọng Trì nữa, cho đến một hôm Đậu Nha bất thình lình hỏi tôi bắt đầu hút thuốc từ khi nào.
Là Trần Vọng Trì.
Tôi nhìn vào màn đêm thăm thẳm, cắn một cọng cỏ dại xanh non. Là Trần Vọng Trì đã dạy tôi. Anh bắt tôi chọn một trong hai, học hôn hoặc học hút thuốc. Tôi đã chọn vế trước, và sau khi rời xa anh, tôi đã học được vế sau.
Nhớ đến Trần Vọng Trì là một việc vô cùng dễ dàng. Chỉ cần châm điếu thuốc, rít hơi đầu tiên là có thể nhớ ra ngay. Tôi không kìm được mà bắt chước tư thế hút thuốc của anh, bắt chước cách anh nhả khói, dùng ánh mắt anh từng nhìn tôi để nhìn về phía ngọn đèn đường. Vệt sáng đó biến thành muôn vàn vì sao, rồi hóa thành một dải ngân hà tuôn chảy xuống, nhắc nhở tôi đừng hòng quên được Trần Vọng Trì.
Vậy thì làm sao tôi dám không thừa nhận nỗi nhớ của mình dành cho anh? Những vì sao ấy, dải ngân hà ấy, đã đập tan mọi ý định thoái lui của tôi, khiến tôi hiểu ra rằng tình cảm dành cho Trần Vọng Trì là tình yêu.
Chúng bắt tôi phải thành thật với chính mình, rằng thứ tình cảm này phải được phép tồn tại, được phép xảy ra, cho dù không được chúc phúc thì nó vẫn có lý lẽ để hiện hữu. Tình yêu giữa tôi và anh không liên quan đến huyết thống hay thân phận, không liên quan đến mỗi hòn đá, mỗi cái cây trên thế gian này, thậm chí cũng chẳng liên quan đến chính Trần Vọng Trì.
Thế rồi vào một khoảnh khắc nào đó, những cơn mưa và giọt nước mắt tôi đã tích tụ, những giọt sương âm thầm ngưng đọng trong đêm, cuối cùng cũng bốc hơi thành một buổi sớm mai bình thường và tẻ nhạt. Tôi đã vượt qua một mùa đông dài gần ngàn dặm, để rồi bị nuốt chửng bởi những mầm xanh trên đầu cành.
Trần Thành Hạ, cuối cùng mày vẫn bại dưới tay mùa xuân.
Tôi vứt rượu và thuốc lá ở cổng chùa rồi rời đi, không nói với Đậu Nha một lời.
Tôi đi dọc theo một con đường chật hẹp, len lỏi qua một khu rừng rậm đen kịt, và nghe thấy tiếng nước chảy. Đó là một con sông sắp cạn. Tôi bước xuống, dòng nước ngập quá đầu gối, lạnh thấu xương.
Cây cối càng cao, màu sắc càng trở nên đen kịt, hòa làm một với màn đêm ở trên cao.
d*c v*ng cuộn trào mãnh liệt, d*c v*ng của tôi thôi thúc tôi mau đi tìm Trần Vọng Trì, thúc giục tôi nói cho anh biết tôi nhớ đại dương vị cam trong khoang miệng anh đến nhường nào. Phần th*n d*** từ đầu gối trở xuống đã cứng đờ, nhưng tôi không cảm thấy khó chịu chút nào. Hai tay tôi run rẩy, chân cũng run lên. Mặt nước gợn sóng từng vòng từng vòng bao bọc lấy tôi, như thể đang cảnh cáo, bắt tôi phải nhớ kỹ xem khi gặp lại Trần Vọng Trì phải nói những gì.
Phải nói gì đây.
Nói với Trần Vọng Trì, em đã học được cách hút thuốc, đã học được cách hôn rồi.
Hỏi anh còn có thể hôn em không.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.