Nụ hôn của Trần Vọng Trì giống như nước biển vào một buổi chiều xuân. Tấm rèm cửa cuối cùng cũng không chống chọi nổi sức nặng của mưa mà biến thành một tấm phông nền sẫm màu. Lưng tôi bị mép bàn gỗ làm trầy xước, cơn đau xuyên qua lớp áo mỏng, xộc thẳng vào tủy sống, khiến tôi nhớ đến những chuyện hỗn loạn đã xảy ra với Trần Vọng Trì trong khu rừng vào mùa hè năm ngoái.
Nỗi đau này không thể so sánh với cảm giác bị mầm cỏ đâm vào mắt cá chân, lại càng không thể sánh bằng sức lực của Trần Vọng Trì.
Tôi gần như ngã quỵ trong vòng tay anh.
Căn phòng thuê thực sự quá nhỏ, đến hơi thở của hai người cũng khó mà chứa hết.
Ngày hôm đó chúng tôi không ra ngoài. Khi ông chủ tiệm mì gọi điện tìm tôi, tôi vẫn đang suy nghĩ xem phải trả lời câu hỏi của Trần Vọng Trì như thế nào. Mới một giây trước, anh hỏi tôi khi nào về nhà, nói rằng cha tôi đang rất lo lắng
.
Không phải “nhà em”, mà chỉ hỏi tôi khi nào về nhà, cứ như thể chúng tôi đã là người một nhà từ lâu.
Điếu thuốc kẹp giữa những ngón tay anh ở ngay bên cạnh vai trái của tôi, hơi nóng phả ra lúc gần lúc xa. Tôi nằm úp ở đó, nói dối với ông chủ rằng hôm qua dầm mưa nên bị bệnh, đành phải xin nghỉ.
Sau đó, tôi nghe thấy một tiếng cười rất khẽ, như thể khói thuốc tan vào trong màn mưa ngoài kia. Cúp điện thoại, tôi nghiêng đầu hỏi có phải anh đang cười tôi không.
Trần Vọng Trì ngậm điếu thuốc, hai tay ấn lên vai tôi, bảo tôi đừng quên trả lời câu hỏi của anh.
“Về nhà sao?”
Tôi hỏi lại anh.
Anh nghe ra sự do dự trong giọng nói của tôi, động tác dần dần dừng lại, rồi nói với tôi: “Họ không kết hôn.”
Tôi không biết anh đã mang tâm trạng gì khi nói ra câu này. Đằng sau câu nói ấy, ẩn giấu một sự thật, rằng Trần Thành Hạ vì cha tái hôn nên đã quyết định bỏ đi.
Vậy thì, lý do thực sự là gì? Tôi không tin Trần Vọng Trì không biết. Anh luôn có thể dễ dàng nhìn thấu suy nghĩ của tôi. Trước mặt anh, tôi không có bí mật nào, cả thân thể và trái tim đều phơi bày, hoàn toàn thuộc về anh.
Mùa hè năm ngoái, có một lần tôi nằm trên bãi cỏ, ánh mắt dừng lại ở cổ tay Trần Vọng Trì. Ở đó có một vết răng rất dễ thấy, là do tôi mới cắn cách đó không lâu. Bởi vì lúc đó tôi đọc được trong một cuốn sách khoa học thường thức rằng, một số loài động vật sẽ dùng cách cắn xé để đánh dấu vật sở hữu của mình.
Trần Vọng Trì không ngăn tôi, hai chân quỳ hai bên người tôi, bình tĩnh cúi mắt nhìn động tác gần như điên cuồng của tôi, thậm chí còn đưa cổ tay lại gần hơn, thô bạo nhét vào miệng tôi bắt tôi cắn.
Tôi nếm được vị máu của anh, rồi lập tức thu lại sức lực.
Những tình tiết trong phim quả không có thật, vết cắn để lại cũng không giữ được lâu. Tôi để ý thấy vết hằn trên cổ tay anh đã nhạt đi, tựa như dấu chân của một chú chó, chú mèo khẽ bước qua vũng bùn. Tôi thất vọng nhìn anh, hỏi anh có phải thuộc về tôi không, và hỏi liệu chúng tôi có thể ở bên nhau mãi mãi không.
Tôi đã hỏi đi hỏi lại câu hỏi này, Trần Vọng Trì sẽ không bao giờ trả lời nghiêm túc, nhưng tôi cũng chưa bao giờ thấy vẻ mất kiên nhẫn trên mặt anh. Điều này khiến tôi có một cảm giác vừa tức giận lại vừa bất lực.
Ngay lúc tôi định nắm lấy cổ tay anh để cắn thêm lần nữa, anh đã ấn đầu tôi lại, nói: “Có rất nhiều cách để ở bên nhau.”
Khoảnh khắc ấy, tôi đột nhiên hiểu ra ý nghĩa của rất nhiều lần anh im lặng.
Có rất nhiều cách để ở bên nhau, không phải chỉ có mối quan hệ người yêu. Còn tôi lại chỉ chấp nhất vào một mối quan hệ duy nhất.
Và bây giờ, ngay phía sau lưng tôi, Trần Vọng Trì hỏi tôi khi nào về nhà.
“Em không biết.”
Tôi nói với anh: “Em cảm thấy từ ‘nhà’ này quá trừu tượng.”
Trần Vọng Trì trở mình nằm sang một bên, cánh tay dài gần như chạm đất. Một làn khói bay lên, anh khẽ nói một câu: “Đồ trẻ con.”
Anh đang nói tôi ngây thơ.
Ngay lập tức, tôi bật khóc.
Tôi nghĩ ai cũng có những lúc như vậy, đột nhiên không kìm được mà rơi lệ, vì một vài thứ đã mất đi hoặc có cố gắng cũng không thể nắm giữ. Tôi nhìn chúng từ từ trôi đi từ bên này sông, với một tốc độ rất chậm. Tôi biết rõ níu kéo cũng chẳng có ích gì, nhưng vẫn cứ vùng vẫy trong nỗi đau của chính mình. Tiếng khóc như vỡ đê ấy giống như phát ra từ trong một cái trống, vừa âm u lại vừa nặng nề. Phải làm sao đây, tôi hoàn toàn bất lực.
Thế nên chỉ có thể khóc.
Trần Vọng Trì đã quá quen với nước mắt của tôi. Một lát sau, anh dang tay ra, nói với tôi: “Lại đây, anh ôm em.”
Nhiệt độ cơ thể anh vẫn mang theo hơi ẩm của mưa, hơi ấm khô ráo bao bọc lấy sự ẩm ướt ấy, biến thành một cảm giác vừa ẩm ướt lại vừa ấm áp. Rất lâu sau này, trong vô số những đêm tôi nhớ Trần Vọng Trì, tôi đều sẽ nhớ đến cái ôm của chúng tôi trên chiếc giường chật hẹp, mới biết rằng từ ngày hôm đó, tôi đã biến thành một chú chó hoang lang thang trên phố, mãi đi tìm một nơi trú ẩn vừa ẩm ướt lại vừa ấm áp.
Hai ngày sau, Trần Vọng Trì đưa tôi về nhà. Dù tôi không hài lòng với quyết định này, nhưng vẫn theo anh bước lên chuyến tàu vỏ xanh ấy. Cùng một chuyến tàu, chỉ khác chỗ ngồi.
Tôi nghỉ việc ở tiệm mì, cảm thấy rất áy náy với ông chủ, bèn để lại tất cả những thứ không mang về được trong phòng cho ông.
Tôi đặc biệt tìm Đậu Nha, muốn tạm biệt cậu ta, nhưng bà chủ tiệm bột mì lại bảo tôi rằng, mấy hôm trước cậu ta vẫn chưa về, không biết đã đi đâu. Tôi nhớ đến ngôi chùa bỏ hoang, nhớ đến tín ngưỡng và quy tắc ở nơi đó, bèn nhờ bà chủ chuyển cho cậu ta một lá thư. Người chủ sạp sách cũ vẫn chưa đến, thế nên tôi đã mang cuốn sách đó về, cuối cùng nằm phủ đầy bụi trong tủ của tôi.
Từ đó đến nay, tôi chưa từng gặp lại họ.
Trên đường đi, một hành khách ngồi cạnh hỏi về mối quan hệ của chúng tôi. Tôi vùi đầu giả vờ ngủ, nghe thấy Trần Vọng Trì trả lời, là em trai tôi.
Lúc đó tôi rất muốn mở mắt ra chất vấn anh, rốt cuộc em trai kiểu gì lại ngủ chung một giường. Nhưng cuối cùng tôi đã không làm vậy. Tôi hiểu lần này Trần Vọng Trì đưa tôi về có ý nghĩa gì.
Anh không hề đề cập đến việc có muốn cùng nhau bỏ trốn không. Thực ra trước đó, tôi đã hỏi anh không dưới năm lần, đáp lại tôi chỉ có đôi mắt không chút gợn sóng ấy, rồi anh khẽ lắc đầu, bảo tôi đừng quậy.
Tôi tức giận, tôi im lặng, đơn phương chiến tranh lạnh với Trần Vọng Trì, nhưng cũng không ngờ rằng, cái ôm lần đó là lần cuối cùng. Ít nhất trong mắt tôi lúc đó, Trần Vọng Trì sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
Mấy tháng sau, tôi cũng lại một lần nữa rời khỏi thị trấn nhỏ ấy. Chúng tôi không ai nói khi nào sẽ gặp lại.
Tôi thường nhớ về khoảng thời gian đó, tôi và Trần Vọng Trì đều tự thỏa hiệp. Trước cửa quán net, ngồi xổm dưới cùng một ánh đèn, chúng tôi im lặng chống lại cuộc sống cay đắng. Khi ấy, không ai trong chúng tôi sống tốt cả. Mùa xuân qua đi, mùa hạ lại đến. Đến tận bây giờ tôi vẫn không hiểu hai người rốt cuộc đã thỏa hiệp điều gì, cũng không biết rằng khoảng cách đến năm hai nghìn không trăm hai mươi tư khi chúng tôi gặp lại, vẫn còn một quãng thời gian rất dài.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.