Soda nho, sáu đồng một chai.
Chai soda đó tôi mua ở một trạm xăng ven đường trên đường về quê. Đêm ấy, tôi và Tang Cách ngồi xổm hút thuốc cách trạm xăng vài chục mét. Chai soda nằm bên chân tôi, bên trong là một lớp bọt khí trắng xóa.
Tôi uống một ngụm rồi đặt xuống, vặn chặt nắp chai mặc cho nó lăn đi, cuối cùng bị Tang Cách chặn lại. Anh ta đặt chai soda trở lại bên chân tôi, hỏi tôi có chuyện gì buồn phiền một cách không chút nghĩ ngợi, thậm chí còn chẳng hề ngạc nhiên.
Đêm khuya khó ngủ, người ta không thể không kể chuyện xưa.
Điếu thuốc cháy được một nửa, tôi nhìn tàn thuốc rơi xuống, lắc đầu cười. Trong hai giây lắc đầu ấy, tôi nghĩ đến Trần Vọng Trì, thế là tôi giơ điếu thuốc lên, nói một câu “cạn ly”.
Anh không cạn ly với em sao?
Tôi vẫn hỏi như vậy ngay cả sau khi anh hôn tôi. Vị cam trong khoang miệng của cả hai tựa như hai chùm pháo hoa bất chợt bừng nở. Đuôi pháo hoa vẫy vùng bay lượn, và tôi ngửi thấy mùi cam quen thuộc đến nao lòng.
Bên chân vang lên tiếng chai nhựa lăn lốc, nhưng cả tôi và Trần Vọng Trì đều không để tâm. Phía sau anh là bầu trời đêm xanh thẳm, đôi mắt đang nhìn tôi chằm chằm không che giấu được những con sóng cuộn trào mãnh liệt. Sau khi tôi lặp lại câu hỏi đó, đầu lưỡi tôi nhói đau, sau đó một vị gỉ sắt nhàn nhạt lan ra. Cái cảm giác tê dại cứng đờ ấy làm tôi nhớ đến những cơn đau thể xác nhiều năm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-gio-thoi-qua-lai-lanh-lung/2850646/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.