Vào giữa tháng 1, tiến độ quay bắt đầu nhanh hơn, chỉ còn nửa tháng thôi, ai cũng mong ngóng xong sớm về nhà đón Tết.
Tình tiết bộ phim cũng đi đến đoạn kết.
Trịnh Tiểu Lỗi lấy lại 10 vạn lừa của La Bân từ tay cha con chú Bình, lại trả thêm 20 vạn tệ, bảo đó là tiền đấu giá ngọc bội, sau đó vay mượn khắp nơi thêm mấy chục vạn đưa cho bạn của La Bân, mong chờ nhận khoản lợi nhuận khổng lồ.
Nhưng nửa tháng sau, La Bân biến mất khỏi bệnh viện, số điện thoại của người bạn cũng khoá luôn, bọn Trịnh Tiểu Lỗi mới nhận ra mình bị lừa.
Một đám lừa đảo lại bị chơi, từ lúc Trịnh Tiểu Lỗi chủ động tiếp cận La Bân, cũng chính là lúc cậu mắc câu.
Ông anh Thẩm Tử Tuấn quay lại rồi, cảnh sát Vương lên sàn mấy cảnh cuối cùng.
Sau khi phát hiện mình bị lừa, Trịnh Tiểu Lỗi vừa giận dữ vừa tuyệt vọng, hoàn toàn trở mặt với cha con chú Bình, lại không can tâm, cá chết lưới rách chạy đi tự thú cùng báo án. Người thẩm vấn cậu lại chính là vị cảnh sát họ Vương tình cờ gặp trên chuyến tàu ngày ấy.
"Ngày ấy tôi đã nhắc chú cái bản mặt đó chính là lừa đảo tiêu chuẩn, thấy anh nói có sai không." Trong quá trình thẩm vấn, cảnh sát Vương không quên mỉa mai Trịnh Tiểu Lỗi.
Trịnh Tiểu Lỗi ủ rũ, gào khóc rất to.
"Hình như gào khóc thì hơi khoa trương nhỉ?"
Trong quá trình quay, Giang Nguyên Dã vừa đọc kịch bản vừa nói thầm.
Hạ Tân Nam đi tới, nghe vậy liền liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-hi-bach-gioi-tu/2737747/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.