Bà cụ lấy từ trong túi vải hoa ra những bảng số ấy, lần lượt phát cho từng sinh viên, đồng thời giải thích mục đích sử dụng.
"Từ hôm nay, trước mỗi buổi học, các em sẽ đến nhận bảng số này từ tôi, đeo trước ngực. Khi tan học, các em trả lại. Tôi sẽ không gọi tên mà sẽ gọi số trên bảng, ai bị gọi thì phải đứng lên và hát lại dãy số đó bằng âm điệu "do, re, mi, fa, so, la, xi".
Ví dụ đơn giản: nếu tôi gọi số ba, số bốn mươi mốt, số năm mươi hai và số bảy trăm bốn mươi ba, các em phải đứng lên hát dãy số 3415243 thành "mifadosorexifami". Đồng thời, tôi sẽ yêu cầu các em sử dụng những sắc thái âm thanh khác nhau, như rung, liền, tức giận, chuyển âm, v.v. Hãy về nhà tập luyện chăm chỉ, đừng để mất mặt trên lớp."
Bà cụ Tôn nhớ như in lời nhắc nhở của Vệ Thiêm Hỉ rằng: “Rèn luyện sự nhạy cảm với nốt nhạc cho sinh viên.” Nghĩ tới nghĩ lui, bà cụ mới bày ra chiêu này, suýt chút nữa khiến đám sinh viên khốn khổ.
Sau khi phát hết bảng số, bà cụ đưa mắt quét một lượt qua căn phòng nhỏ, rồi bất chợt dừng lại ở một gương mặt đang trố mắt ngạc nhiên. Bà cụ mỉm cười trong bụng: “Được lắm, nhóc con, đúng lúc ta đang không biết gọi ai, thì trò đã tự đưa mình đến rồi. Vậy thì là trò nhé!”
May
“Vệ Quang Minh, bước ra đây! Hát cho cô nghe bài Chúng ta đi trên con đường lớn nào!”
Vệ Quang Minh: “...”
Anh ấy thu lại ánh mắt bàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921583/chuong-285.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.