Hai ngành này đều đào tạo nhân tài khan hiếm mà quốc gia cần. Tuy môi trường làm việc có phần gian khổ, nhưng đãi ngộ thì rất tốt. Vệ Đại Trụ hoàn toàn ủng hộ lựa chọn của hai con, trong khi Tạ Ngọc Thư thì hơi do dự. Với tư cách một người mẹ, bà ấy nghĩ xa hơn. So với các ngành đó, bà ấy mong hai con tìm được công việc nhẹ nhàng và thể diện hơn. Nhưng thấy hai anh em đều rất kiên định, bà ấy cũng không phản đối.
Dưới ảnh hưởng của Vệ Quốc Kiện và Vệ Quốc Khang, Vệ Đông Chinh và Vệ Tây Chinh cũng xác định lý tưởng của mình.
Vệ Đông Chinh có ước mơ giản dị: kiếm thật nhiều tiền. Vì vậy, cậu bám lấy Vệ Đại Nha, đòi xem sách của cô năm. Để lấy lòng Vệ Đại Nha, Vệ Đông Chinh tranh thủ rảnh rỗi giúp cô năm trông con, nhưng mỗi lần bế đứa bé vài tháng tuổi, cậu lại giơ cao chơi trò máy bay. Điều này khiến Vệ Đại Nha lo sợ cậu lỡ tay làm rơi con, lúc nào cũng đứng tim.
Còn Vệ Tây Chinh lại có suy nghĩ độc đáo. Cậu thích bắt chước các loại ngôn ngữ. Từ khi Vệ Đại Nha mua chiếc đài, nghe thấy tiếng phát thanh viên nước ngoài nói líu lo, cậu đã quyết tâm học ngoại ngữ.
Vệ Tây Chinh ngày nào cũng năn nỉ Vệ Nhị Nha, người đang học đại học ở Dung Thành, mua cho mình vài cuốn sách ngoại văn. Bị quấy rầy mãi, cuối cùng Vệ Nhị Nha nghiến răng mua một cuốn từ điển tiếng Anh, đặt vào tay cháu trai: "Khi nào cháu học thuộc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nang-than-bi-thap-nien-60/1921848/chuong-218.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.