🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

 Chương 16

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Trời vừa vào đêm, con phố ăn vặt sáng rực lên với từng hàng bảng hiệu đủ màu sắc rực rỡ. Phố này nổi tiếng với món nướng, lâu dần hình thành nên một nền văn hóa đường phố độc đáo của riêng nó.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm của than hồng và gia vị thì là, hai bên đường bày đầy bàn ghế bình dân, trên bàn phủ khăn trải bàn dùng một lần.

Dù con phố này đã rất cũ, nhưng vẫn có rất nhiều người tranh thủ màn đêm lái xe đến đây, cho dù phải xếp hàng cũng nhất quyết phải ăn được một miếng món nướng chuẩn vị nhất của địa phương.

Cố Nguyên đứng bên cạnh một cái thùng rác, liếc nhìn vào trong thùng thấy cắm đầy những que tre và bát đũa dùng một lần đã qua sử dụng.

Mặt đất dưới chân cậu phủ một lớp dầu đen đặc quánh, nhưng đó vẫn chưa phải điều khiến cậu nghẹt thở nhất. Thứ thực sự khiến cậu ngột ngạt chính là đám đông đen kịt, không nhìn thấy điểm dừng.

Nén xuống cảm xúc tiêu cực có thể bùng phát bất cứ lúc nào, cậu xách chiếc hộp khám nghiệm màu bạc bước vào một quán nướng cũ kỹ.

Cảnh sát đứng bên ngoài quán nướng hỏi: “Lúc xảy ra vụ việc, các người đang làm gì?”

Lớp trang điểm trên mặt bà chủ đã lem nhem vì nước mắt, mái tóc búi cao rối bù buông xõa xuống vai, trông bà rũ rượi, như thể trái tim đã hoàn toàn chết lặng.

Thấy vợ mình không còn tâm trạng trả lời, ông chủ đành phải lên tiếng: “Lúc đó tôi và vợ đang nướng đồ ngoài cửa tiệm, bên trong đông nghịt khách, bận rộn không xuể, nên nhờ con gái trông đứa nhỏ. Nó đang làm bài tập trên lầu, không rõ vì sao đứa nhỏ lại chạy xuống tầng một…”

Hai tay ông chủ bị bỏng, mu bàn tay nổi đầy bọng nước lớn. Tuy ông không kêu đau, nhưng nhìn qua cũng biết ông đang vô cùng đau lòng.

Bên cạnh hai vợ chồng là một cô bé dáng người nhỏ nhắn, lặng lẽ nhìn các cảnh sát trong phòng, dưới mắt còn đọng lại giọt nước, cả người run rẩy, trông như bị dọa sợ không nhẹ.

Hai đĩa tôm hùm đất mới mang ra trong cửa tiệm vẫn còn tỏa mùi thơm, cốc bia đã uống dở được đặt yên trên bàn, lớp bọt bên trên vẫn chưa tan hết.

Những vị khách đang ăn đã được cảnh sát mời ra ngoài, bên trong chỉ còn lại cảnh sát đang chụp ảnh thu thập chứng cứ và nhóm kiểm tra dấu vết.

“Người báo cảnh sát là một vị khách đang ăn. Lúc đó người này muốn đi vệ sinh, vô tình đi nhầm vào bếp, thấy nồi dầu điện đang chiên đồ, dầu bắn tung tóe khắp nơi, nên ra ngoài báo với ông chủ. Ông chủ vào bếp kiểm tra thì phát hiện con trai út của mình đang nằm bên trong, lúc kéo đứa bé ra gây ra động tĩnh quá lớn, khiến khách phát hiện ra và lập tức báo cảnh sát.”

Lý Mông sơ lược kể lại tình huống lúc đó.

Cố Nguyên nhìn xuống đất, thi thể được phủ bằng tấm vải trắng, nhìn hình dáng có vẻ là một đứa trẻ.

Khi vén tấm vải trắng lên, đó là thi thể một bé trai khoảng hai tuổi, toàn thân bị dầu nóng làm bỏng nặng, cấu trúc da thông thường đã biến mất, mô mềm dính chặt lại với nhau thành một mảng, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bên cạnh thi thể là một bồn dầu điện, bên trong còn hai phần ba dầu nóng.

Căn bếp khá rộng rãi, tường được lát gạch men trắng, đối diện là một bức tường được xây thành bể nước hình chữ nhật, bên trên có ba vòi nước đã rỉ sét, một trong số đó vẫn đang nhỏ nước tí tách.

Trong cùng căn bếp có một lối đi, hai bên lối đi đặt hai giá đỡ lớn, một bên chất đầy các loại gia vị linh tinh, bên còn lại chất đống đồ dùng một lần.

Cuối lối đi có một cánh cửa, đi vào bên trong là cầu thang dẫn lên tầng hai, nơi sinh hoạt của gia đình ông chủ.

“Người chết là con trai út của ông chủ và bà chủ, chưa đầy hai tuổi, tính tình nghịch ngợm. Bình thường ông bà chủ đều bận buôn bán, không có thời gian trông con, phần lớn thời gian để thằng bé tự ngồi chơi trong góc với đồ chơi.

Gia đình có một cô con gái lớn 12 tuổi, vừa mới vào cấp hai, sau khi tan học sẽ phụ trông em.”

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào thi thể nhỏ bé dưới đất, rất lâu vẫn chưa lấy lại tinh thần.

“Pháp y Cố, cậu ổn chứ?”

Lý Mông gọi cậu một tiếng, trong lòng thấy lạ. Bình thường Cố Nguyên luôn bình tĩnh, cho dù đối mặt với thi thể người thối rữa nghiêm trọng cũng chưa từng nhăn mặt, hôm nay rốt cuộc là sao vậy, tâm trạng không tốt à?

Mặc Lâm đứng ở cửa chú ý thấy Cố Nguyên có vẻ bất thường, liền bước thẳng tới trước mặt cậu: “Cần tôi giúp cậu mở hộp dụng cụ không?”

Khi Mặc Lâm đưa tay lấy hộp khám nghiệm trong tay cậu, vô tình chạm phải tay cậu, toàn thân Cố Nguyên đột nhiên run rẩy, rồi bất chợt hoàn hồn lại. 

Phản ứng này khiến mấy cảnh sát xung quanh bị giật mình.

Cố Nguyên lấy lại tinh thần, lại một lần nữa nhìn thi thể nhỏ bé trên sàn, ký ức cậu bất giác bị kéo ngược về 15 năm trước, thi thể cháy đen của đứa bé trước mắt dường như trùng khớp với thi thể của em gái của cậu trong ký ức…

Mặc Lâm cúi đầu, khẽ nói bên tai cậu: “Đừng căng thẳng, chỉ là một thi thể thôi mà…”

Cố Nguyên hơi nhíu mày, sao cứ cảm thấy người này hiểu rõ mình đến lạ?

Chẳng lẽ trên đời thật sự tồn tại người có thể đọc được suy nghĩ?

Cậu điều chỉnh lại tinh thần, nhanh chóng đeo găng tay, mở hộp dụng cụ khám nghiệm, sau đó ngồi xổm xuống kiểm tra thi thể.

“Sau khi ba của đứa bé mang con ra thì phát hiện đứa trẻ đã chết. Lúc đó trong bếp không có ai khác, chỉ có con gái lớn đang làm bài tập trên tầng hai.”

Ngón tay cậu chạm vào phần da thịt dính nhớp, dính đầy dầu cũ từng dùng để chiên xiên thịt, mùi hôi ám đặc khiến người ta tức ngực. Dầu đã nguội, nhưng Cố Nguyên không thể dựa vào nhiệt độ thi thể để xác định thời điểm tử vong.

Cấu trúc da và khớp trên thi thể đã bị phá hủy, cũng không thể dựa vào vết tử thi hay dấu hiệu co cứng để ước lượng thời gian tử vong.

Ngón tay cậu lần đến đầu đứa bé, thóp trên hộp sọ vẫn chưa đóng kín (thóp thường khép lại khi trẻ được 12–18 tháng tuổi),ở giai đoạn này đầu trẻ cực kỳ yếu ớt.

“Anh vừa nói đứa bé bao nhiêu tuổi?” Cố Nguyên hỏi.

“Một tuổi rưỡi.” Lý Mông trả lời.

Cố Nguyên để ý thấy vùng thóp trên trán có dấu hiệu lõm xuống, bên dưới lớp da đầu dính chặt với mô mềm là một lượng lớn cục đen đặc, dù đã bị chiên qua, cậu vẫn nhận ra đó là máu tụ.

Môi của đứa trẻ dính chặt vào nhau, sau khi dùng dụng cụ tách nhẹ ra, mở miệng nạn nhân, bên trong có chất lỏng giống như dịch nôn, Cố Nguyên lấy mẫu để gửi đi kiểm tra.

Phần cổ và các vùng khác trên cơ thể không phát hiện tổn thương rõ rệt, xương cốt còn nguyên vẹn, không có dấu hiệu bất thường.

“Là tai nạn ngoài ý muốn hay án hình sự?” Lý Mông hỏi.

Cố Nguyên rút tay khỏi thi thể: “Án hình sự, mang về giải phẫu.”

Sau khi trở về cục cảnh sát, Mặc Lâm đưa cho cậu một chai nước khoáng: “Nếu gặp chuyện không vui, thì cứ nghĩ đến tôi nhiều một chút, biết đâu tâm trạng sẽ khá hơn.”

“Thật sao?” Cố Nguyên uống một ngụm, rồi đặt chai nước trở lại bàn: “Khi giải phẫu khám nghiệm, anh có thể vào trong cùng không?”

“Hử? Muốn tôi phụ giúp à?”

“Ừm… Giúp tôi buộc áo phẫu thuật.”

“Thế buộc xong tôi được ra ngoài không?”

“Không được.”

“Ồ… hiểu rồi…”

Cố Nguyên vốn không thích nhờ người khác giúp đỡ, nhưng thi thể hôm nay cứ khiến cậu nhớ đến người em gái đã qua đời. Lúc ở trong tiệm, vì biết Mặc Lâm đứng ngay sau lưng nên trong lòng cậu mới có thể bình tĩnh hơn một chút.

Cố Nguyên mặc xong áo giải phẫu, đứng trước bàn phẫu thuật. Mặc Lâm đứng phía sau cậu bỗng nhiên cười khẽ, từ từ tiến lại gần, hạ thấp giọng dịu dàng nói: “Đứng yên, đừng cử động.”

Cảm nhận được tay của Mặc Lâm chạm vào áo mình, Cố Nguyên bỗng nhớ đến buổi tối trên bãi biển hôm đó, ngón tay ấy từng nắm lấy mắt cá chân mình.

Mặc Lâm cụp mắt nhìn Cố Nguyên, người chỉ cao đến sống mũi mình. Tuy cậu đã mặc áo giải phẫu, nhưng phần gáy vẫn để lộ ra ngoài, chỗ ấy như có nhiệt độ hơi cao, khiến làn da ửng đỏ lên.

Cổ họng của Mặc Lâm khẽ chuyển động, hỏi: “Nhiệt độ phòng giải phẫu hôm nay có phải hơi cao không?”

“Chắc là ảo giác của anh.”

Cố Nguyên vừa đáp vừa đeo găng tay, cầm dao phẫu thuật rạch một đường lên ngực thi thể.

Để xác định thời gian tử vong, Cố Nguyên mở dạ dày của đứa bé ra, bên trong còn chứa đầy thức ăn.

“Đứa bé vừa ăn tối trước khi chết, chưa kịp tiêu hóa. Dựa vào tình trạng dịch vị, có thể xác định sự cố xảy ra khoảng một tiếng sau khi ăn. Trong thực quản có chất nôn, khí quản bị tắc bởi thức ăn, nguyên nhân thực sự dẫn đến tử vong là ngạt thở.”

Nghe xong báo cáo khám nghiệm tử thi, Lý Mông vô cùng kinh ngạc: “Ý cậu là, đứa trẻ không phải vì nghịch ngợm mà ngã vào bồn dầu điện, mà là bị nghẹn đến chết?”

“Đúng vậy. Nói chính xác thì, đầu bị va chạm mạnh trước, dẫn đến ngất tạm thời, sau đó áp lực nội sọ tăng lên gây nôn. Chất nôn đẩy lên khí quản gây ngạt thở.” Cố Nguyên vừa nói vừa dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị về nhà tắm rửa: “Các anh nhớ kiểm tra kỹ hiện trường xem có chất nôn không.”

“Biết rồi, có tin gì tôi sẽ báo cậu.” Lý Mông biết cậu chuẩn bị về, liếc đồng hồ: “Cũng muộn rồi, phần còn lại để tôi lo. Cậu về nghỉ ngơi đi, có chuyện gì để mai nói.”

Lúc đi qua hành lang văn phòng, Cố Nguyên nhìn thấy Mặc Lâm đang tựa vào khung cửa cầm ly cà phê. Chiếc áo sơ mi mở đến cúc thứ hai, để lộ xương quai xanh và những đường cơ cổ dưới ánh đèn huỳnh quang, rõ ràng từng nét sáng tối.

Anh ta đứng đó khiến mấy nữ cảnh sát làm ca đêm chẳng còn tâm trạng làm việc, ánh mắt liên tục liếc trộm về phía anh.

“Về nhà à?”

“Ừ.”

Mặc Lâm quay người đặt ly cà phê xuống, lấy áo khoác: “Vậy tiện quá, cùng về nhé.”

Cố Nguyên thầm nghĩ: Chúng ta hình như không cùng đường.

“Không cùng đường” vậy mà Mặc Lâm vẫn đưa Cố Nguyên ra tận lề đường, vờ như đi mua thuốc lá, sau đó lại vòng về bãi xe lấy ô tô…

Sau khi tắm rửa sạch sẽ nằm lên giường, bên ngoài vẫn văng vẳng tiếng xe cộ qua lại. Cố Nguyên đeo nút bịt tai và bịt mắt, nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, hình ảnh thi thể cháy đen của em gái lại hiện lên trong đầu.

Gần như bất lực, cậu tháo bịt mắt ra, nhìn chằm chằm lên trần nhà tối om, trong đầu bỗng vang lên câu nói: Gặp chuyện không vui thì nghĩ đến tôi nhiều một chút, biết đâu tâm trạng sẽ khá hơn…

Cậu bắt đầu nghi ngờ bản thân có bị ám ảnh không, hay là tên kia đã thôi miên cậu lúc nào đó mà cậu không hề hay biết?

Cậu mở điện thoại xem giờ, đã một giờ sáng.

Vừa định tắt điện thoại thì màn hình bỗng hiện lên một tin nhắn:

Mặc Lâm: [Ngủ chưa?]

Cố Nguyên: [Chưa, sao?]

Mặc Lâm: [Không có gì, chỉ là nghe được một bản nhạc hay, muốn chia sẻ với cậu.]

Màn hình hiện lên giao diện phát nhạc. Cố Nguyên tháo nút bịt tai, đeo tai nghe, rồi ấn nút phát.

Âm thanh sóng biển vỗ bờ vang lên, sau đó là tiếng đàn cello dịu dàng, nhẹ nhàng từ tai trái tràn sang tai phải, như từng đợt thủy triều chậm rãi lan tới…

Cảm giác này, như thể cậu đang nằm trên một bãi biển đầy nắng…

Cố Nguyên lưu bài nhạc lại, cài đặt chế độ ngủ. Mười phút sau, nhạc dừng, chỉ còn lại tiếng thở đều đều vang vọng trong căn phòng yên tĩnh…

Hết chương 16

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.