🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 18

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Một cảnh sát hình sự bên cạnh phỏng đoán: “Có lẽ đã bị mang xuống bếp, lẫn vào đống rác thực phẩm rồi.”

Nghiêm Cát: “Rác thực phẩm đã lên men, bên trong đủ thứ lẫn lộn, cho dù thật sự có bị giấu trong đó thì cũng rất khó để phân tích ra được gì.”

Tầng hai chỉ có một cửa sổ, cửa sổ nhìn thẳng ra đường phố, mở cửa sổ ra là có thể thấy tấm biển với bốn chữ “Châu Ký Đồ Nướng” bên dưới. Buổi tối, hai bên đường sẽ bày đầy bàn ghế, ngồi kín người ăn đêm.

Nghiêm Cát thò đầu ra ngoài cửa sổ nhìn xuống: “Người bình thường chắc chắn không dám ném rác lên bàn ăn của người khác…”

“Lúc phát hiện thi thể, hiện trường khá hỗn loạn. Cô bé đó hoàn toàn có khả năng mang rác theo người, nhân lúc không ai chú ý thì vứt vào thùng rác gần đó. Lượng người qua lại ở đây quá đông, nên đầu mối này giờ không còn mấy giá trị nữa.” Cố Nguyên nói, tay đút túi, rời khỏi phòng, không muốn tốn thêm thời gian vào chuyện này.

“Nếu như một cô bé, sau khi giết em trai của mình, việc đầu tiên làm là dọn sạch hiện trường không để lại dấu vết, thì cô bé này thật không bình thường…” Mặc Lâm vừa lật cuốn vở bài tập của cô bé vừa nói chậm rãi.

Cuốn bài tập chi chít các bước giải chi tiết, có thể thấy tư duy logic của cô bé rất rõ ràng. Những dấu tích bút đỏ chi chít trên trang giấy cho thấy thành tích học tập của cô nhóc không tệ.

Anh đặt cuốn bài tập xuống, ánh mắt lướt qua phòng cô bé. Hai con búp bê vải đầu giường trông đã cũ, nhưng rất sạch sẽ, chắc là đã được giặt nhiều lần.

Mở tủ quần áo của cô bé ra, bên trong rất ít đồ. Phía ngoài cùng treo hai chiếc áo len mỏng cổ đã ngả màu trắng, bên trong là vài bộ quần áo bình thường, kiểu dáng đã rất lỗi thời.

Dưới đáy tủ đặt hai đôi giày, một đôi giày vải trắng viền đã ngả vàng, và một đôi dép người lớn. Bên trong đôi dép, chỗ gót chân tiếp xúc đã thủng một lỗ to, lộ ra lớp m*t vàng bên trong.

Nghiêm Cát chú ý đến đồ đạc trong tủ, cảm thán: “Ba mẹ nhà này đúng là thiên vị thật. Mua cho cậu con trai nhỏ bao nhiêu là đồ chơi, đến hai thùng cũng không đựng hết, mà lại keo kiệt với con gái như thế?”

“Con gái này là con ruột thật chứ?” Cố Nguyên bỗng nhiên hỏi.

Nghiêm Cát: “Nghe nói là con ruột. Nếu không yên tâm, có thể làm giám định huyết thống cho chắc.”

“Tôi thấy rất cần thiết.” Cố Nguyên nghiêm túc nói.

Mặc Lâm cầm khung ảnh treo trên bức tường gỗ lên, phát hiện trên phần tường bị khung ảnh che khuất có dán một hình nhân vật hoạt hình nhỏ bằng ngón tay cái. Giữa nhân vật hoạt hình này có một chỗ lõm xuống.

Anh dùng tay sờ vào chỗ lõm đó, cảm nhận được một đường viền tròn, Mặc Lâm hơi nhíu mày, rồi xé bức tranh dán trên tường gỗ ra.

Bên dưới bức tranh dán là một lỗ nhỏ rất khó phát hiện. Anh cúi người xuống, nhìn ngang qua lỗ, phát hiện từ đây có thể nhìn sang phòng bên cạnh.

Ánh sáng phòng bên cạnh khá mờ, không thấy rõ tình hình bên trong, chỉ lờ mờ thấy được đường viền của một cái giường.

Có vẻ người ở phòng bên cạnh đang nghỉ ngơi, nên đã kéo rèm cửa lại.

“Chẳng lẽ cô bé này đang lén nhìn trộm người khác sao?” Nghiêm Cát cảm thấy lạnh sống lưng, trong đầu bất chợt hiện ra cảnh cô bé dán mắt vào lỗ để rình trộm đối diện.

Cố Nguyên hỏi: “Phòng bên cạnh là ai ở?”

“Không rõ. Có lẽ phải qua đó hỏi thăm tình hình.” Mặc Lâm đặt khung ảnh xuống bàn, quay người đi xuống lầu.

Hai người có ngoại hình nổi bật đứng chờ rất lâu trước cửa cuốn, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng mở khóa vang lên từ bên trong, rồi là tiếng “ầm ầm” vang dội, cửa cuốn được ai đó kéo lên từ bên trong.

Là một người phụ nữ đi dép lê, trên người mặc bộ đồ ngủ hoa nhí mỏng manh, tóc uốn thành những lọn xoăn nhỏ màu đỏ rượu, giống như mì ăn liền.

Vì bị gọi dậy đột ngột, mắt người phụ nữ vẫn chưa mở hoàn toàn, mơ màng nhìn hai người đứng ngoài cửa: “Trên cửa chẳng phải đã dán rồi sao? Ban ngày không kinh doanh mà!” Giọng nói có phần thiếu kiên nhẫn.

Cố Nguyên nói: “Chúng tôi là cảnh sát, muốn hỏi cô một chút về tình hình.”

“Cảnh sát thì sao? Là cảnh sát thì có thể tùy tiện làm phiền giấc ngủ người khác giữa ban ngày à? Với lại tôi không quen biết gì cái nhà bên phải đâu, bình thường cũng chẳng qua lại gì, các người muốn hỏi thì đi hỏi người khác ấy!” Tính khí người phụ nữ bỗng chốc bùng lên.

Mặc Lâm bước lên một bước, chắn trước mặt Cố Nguyên.

“Chúng tôi nghi ngờ cô liên quan đến hành vi nhìn trộm, mong cô phối hợp điều tra.”

“Nhìn trộm… nhìn trộm cái gì… nói cho rõ ràng vào!”

“Chúng tôi phát hiện một lỗ nhỏ trên tấm ván gỗ ở tầng hai nhà bên cạnh, trông giống như có người cố ý tạo ra.”

“Không thể nào! Sao tôi lại không biết gì về chuyện đó?”

Ánh mắt người phụ nữ liếc xuống phía dưới bên trái, như đang nhớ lại điều gì đó.

“Vì vậy chúng tôi cần lên trên kiểm tra một chút, mong cô phối hợp với công việc của cảnh sát.” Mặc Lâm nở một nụ cười thân thiện.

Người phụ nữ đẩy cửa cuốn lên, cuối cùng cũng đồng ý để hai người vào.

Ba người đi thẳng lên tầng hai, phát hiện cầu thang của cửa hàng này được đặt ở phía bên trái, còn cầu thang của quán nướng nhà họ Chu lại ở phía bên phải. Nói cách khác, phòng sinh hoạt của hai nhà được đặt sát nhau, chỉ cách nhau một tấm ván gỗ.

Sau khi lên tầng, Mặc Lâm nhận thấy kết cấu tầng hai của hai nhà hoàn toàn đối xứng. Căn phòng đối xứng với phòng cô bé lúc này đang bật đèn.

Mặc Lâm hỏi: “Phòng này bình thường là ai ở?”

“Tôi ở. Con trai tôi ở phòng bên cạnh, hôm nay không có nhà, đi học rồi.” Người phụ nữ trả lời rất dứt khoát.

“Phiền cô tắt đèn giúp.”

Người phụ nữ tắt đèn: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”

Ngay khi đèn tắt, một luồng ánh sáng vàng ấm áp liền chiếu qua lỗ nhỏ trên tấm ván gỗ. Mặc Lâm bước đến gần, áp mắt vào vệt sáng đó, vừa hay có thể nhìn thấy đường nét căn phòng của cô bé.

“Không đúng… sao bình thường tôi lại không phát hiện ra có cái lỗ ở đây!” Người phụ nữ tỏ vẻ kinh ngạc.

Vài giây sau, cô ta đột nhiên ngẩng đầu lên: “Đồng chí cảnh sát, bên kia là ai ở vậy?”

Đôi mắt dài hẹp của Mặc Lâm quan sát khuôn mặt người phụ nữ trong căn phòng mờ tối. Vệt sáng phản chiếu trong đôi mắt màu nhạt của anh khiến anh trông càng thêm bí ẩn. Tuy vậy, giọng nói của anh vẫn vô cùng điềm tĩnh: “Con gái của ông bà chủ quán nướng, sao vậy? Cô thấy có gì không bình thường à?”

“Không… không có gì… chắc chỉ là hiểu lầm thôi, tôi hơi đâu mà đi nhìn trộm con gái nhà người ta làm gì chứ…”

Mặc Lâm khẽ bật cười, tiếng thở nhẹ như làn gió, ánh mắt anh vẫn dán chặt vào biểu cảm trên khuôn mặt người phụ nữ trong ánh sáng mờ mịt: “Cũng có thể… là cô bé ấy đang nhìn trộm cô thì sao?”

Khi ở trong bóng tối, con người thường dễ lơ là cảnh giác với người khác, vì vậy Mặc Lâm cố tình không bật đèn: “Cô chắc là mình chưa từng làm gì… không phù hợp với trẻ nhỏ đấy chứ?”

“Không có… tôi một thân một mình nuôi con, còn đâu tâm trí nghĩ đến mấy chuyện đó…”

“Vậy thì tốt, sau này chú ý một chút.” Mặc Lâm đi tới cửa bật đèn lên, rồi đột nhiên quay đầu lại: “À đúng rồi, con trai cô năm nay bao nhiêu tuổi?”

“…Mười lăm tuổi.”

Mặc Lâm gật đầu: “Học sinh trường Trung học số 7 Nhàm Hải phải không?”

Người phụ nữ gật đầu: “Hình như chuyện này chẳng liên quan gì đến con trai tôi, anh hỏi nó làm gì?”

“Chỉ tiện miệng hỏi thôi.”

Mặc Lâm bước ra khỏi phòng, gọi với vào phòng bên cạnh: “Cố Nguyên, chúng ta đi thôi.”

Cố Nguyên bước ra từ căn phòng ngoài cùng với vẻ mặt nặng nề, tay đút túi, đi trước.

Ra khỏi cửa hàng, Mặc Lâm hỏi: “Có phát hiện gì không?”

Cố Nguyên lắc đầu, nhưng vẫn nhíu mày.

Mặc Lâm nhận ra nét mặt cậu: “Sao vậy?”

Cố Nguyên nói: “Ngôi sao tên Viên Đồng Đồng đó có vấn đề.”

“Vụ án này có liên quan gì đến Viên Đồng Đồng?” Mặc Lâm hiếm khi nghe thấy điều gì khiến mình không hiểu.

Cố Nguyên quay mặt về phía Mặc Lâm, hai tay đút túi: “Trong phòng của cậu bé cũng có dán poster của cô ta.”

Mặc Lâm: “Cho nên cậu thấy có điều gì đó không đúng, nhưng lại không thể nói rõ là gì?”

Cố Nguyên gật đầu, vô thức l**m môi.

Mặc Lâm bước đến chỗ đậu xe, lấy từ cốp sau một chai nước khoáng, đưa cho Cố Nguyên: “Có vẻ như chúng ta nên quay lại hỏi người liên quan rồi.”

Cố Nguyên sững người một chút, nhận lấy chai nước.

Vừa mới thấy khát, thì anh ta đã đưa nước đến, chẳng lẽ anh ta thật sự biết đọc suy nghĩ người khác?

Sau khi trở về cục cảnh sát, Cố Nguyên đứng bên ngoài phòng thẩm vấn, tay cầm chai nước khoáng, ánh mắt lại không nhìn vào ông chủ quán nướng Chu Vinh Quang đang bị thẩm vấn, mà là nhìn vào Mặc Lâm đang trực tiếp thẩm vấn ông ta.

Lưng anh thẳng tắp, tóc sau gáy được cắt tỉa gọn gàng, bộ vest kiểu dáng đơn giản trên người được là phẳng phiu, không để lộ ra bất kỳ một khuyết điểm nào.

Mặc Lâm nhìn đôi tay được băng bó của Chu Vinh Quang: “Tay vẫn ổn chứ?”

Chu Vinh Quang trông khá mệt mỏi, quầng thâm đen sì dưới mắt: “Bác sĩ nói là bỏng cấp độ hai, phải nghỉ ngơi một thời gian.”

“Cảnh sát đã hỏi thăm hàng xóm xung quanh anh, nghe nói dạo gần đây anh và vợ thường xuyên cãi nhau, xảy ra mâu thuẫn gì vậy?”

Chu Vinh Quang hít sâu một hơi, ưỡn thẳng lưng, như thể lập tức vào vai: “Vợ tôi làm việc rất lề mề, có lúc khiến tôi sốt ruột, khách gọi món mà cô ấy hay quên, làm khách cứ phải giục, tôi trong lòng cũng sốt ruột, nên đôi khi quát cô ấy vài câu… Vợ tôi sinh ra trong gia đình khá giả, từ nhỏ được nuông chiều, nhiều tật xấu, bị nói mấy câu là giận, rồi cứ lải nhải mãi bên tai tôi…”

Anh ta lắc đầu vài cái, rồi nói tiếp: “Cuộc sống thật sự rất mệt mỏi, ngày nào cũng cãi nhau vì những chuyện vụn vặt. Con cái thì chăm không xong, quán thì bận như vậy, vậy mà sáng ra cô ấy vẫn phải trang điểm. Tôi đã nói cô ấy bao nhiêu lần rồi, cô ấy lại coi như tôi nói vớ vẩn!”

“Vì sao không thuê người giúp việc trong quán?”

“Anh tưởng chúng tôi chưa từng nghĩ tới sao? Mở quán nướng này là vì lúc trước làm ăn lỗ vốn, hai năm trước mới trả hết nợ, đến nhà còn chưa mua, con gái còn đang đi học, tôi chỉ muốn tự mình cố thêm một chút, dành dụm được bao nhiêu hay bấy nhiêu…”

Mặc Lâm: “Chúng tôi phát hiện trong lịch sử tìm kiếm trên điện thoại anh gần đây có nhiều từ khóa như ‘ly hôn’, ‘chia tài sản’. Có phải hai người đang định ly hôn?”

“Nói thật, thật lòng mà nói, tôi không muốn sống với cô ấy nữa, phiền, chán ngán rồi. Tôi đúng là đã nghĩ đến chuyện ly hôn, cũng từng đề cập với cô ấy. Nhưng vì đứa nhỏ còn quá nhỏ, nên tôi vẫn cố nhẫn nhịn.”

Mặc Lâm: “Nghĩa là, vì đứa con thứ hai, nên anh mới không ly hôn?”

Người đàn ông thở dài u sầu: “Đúng vậy, bây giờ đứa nhỏ không còn nữa, cái nhà này cũng sắp sụp rồi…”

“Vậy nói về con gái anh đi, quan hệ giữa anh và nó thế nào?”

“Con bé không thân với tôi lắm, nó đứng về phía mẹ, chẳng có gì để nói với tôi. Mẹ nó hỏi nếu ly hôn thì sẽ chọn ai, nó chẳng cần nghĩ đã nói theo mẹ. Nuôi phải một con sói mắt trắng!” 

Hết chương 18

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.