🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 20

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Lý Mông suýt nữa đứng không vững: “Có vấn đề gì?”

Tâm trạng Mặc Lâm khá tốt, tao nhã nhấp một ngụm cà phê: “Tôi khuyên anh nên xem đi xem lại video thẩm vấn Chu Vinh Quang và Chu Uyển Đình.”

Khi thẩm vấn Chu Uyển Đình, Lý Mông đã theo dõi toàn bộ quá trình, anh chắc chắn mình không phát hiện ra điều gì bất thường: “Thầy Mặc, đừng úp mở nữa, nói tôi nghe thử xem!”

“Anh có chú ý đến phản ứng của hai người khi nghe đến từ ‘bị giết’ không?” Mặc Lâm đặt cốc cà phê xuống, tiếp tục nói: “Phản ứng đầu tiên của Chu Vinh Quang là: ai giết? Tại sao lại giết? Còn sự chú ý của Chu Uyển Đình lại đặt vào việc chúng ta mổ xác con trai cô ta, đây là điểm nghi ngờ thứ nhất. Điểm nghi thứ hai: Chu Uyển Đình trực tiếp bỏ qua khả năng nghi ngờ tất cả những người có mặt tại hiện trường, cố gắng hướng sự chú ý của chúng ta sang một người phụ nữ khác, mà còn nói rất có lý. Điểm nghi thứ ba: khi nhắc đến con gái, cô ta thể hiện sự day dứt rất rõ ràng, thậm chí còn để tâm hơn cả chuyện của con trai… Tôi nói vậy, anh hiểu chứ?”

Lý Mông gật đầu một cách nửa hiểu nửa không: “Ý anh là, cô ta đang che giấu điều gì trong vụ án?”

“Lúc án mạng xảy ra, Chu Vinh Quang đúng là đang nướng đồ ăn ngoài phố, khách trong quán đều có thể làm chứng. Còn Chu Uyển Đình thì là người tiếp khách, nhất định phải ra vào quán, hai người này đều không có thời gian gây án. Tôi không hề nói với cô ta rằng cảnh sát đang nghi ngờ con gái của cô ta, vậy mà cô ta lại vô thức thể hiện sự lo lắng cho con gái, phản ứng đó từ đâu mà có? Vậy nên tôi đoán, có thể cô ta đã nhìn thấy cái gì đó.”

Lý Mông thật lòng bội phục năng lực của Mặc Lâm: “Vậy tại sao không tiếp tục thẩm vấn?”

“Cô ta sẽ không nói, tiếp tục chỉ tổ tốn thời gian.”

Lý Mông gãi đầu một cái: “Vậy khi nào thì chúng ta thẩm vấn cô bé?”

Mặc Lâm liếc nhìn Cố Nguyên đang quay lưng về phía anh, ngồi trên ghế chơi điện thoại: “Cô bé đó không cần tôi thẩm vấn, có người khác còn thích hợp hơn tôi.”

Lý Mông nghĩ thầm: Ở đây còn ai có thể thích hợp hơn anh chứ?

Đang nghĩ thì thấy Mặc Lâm bước về phía Cố Nguyên.

Mặc Lâm nói với Cố Nguyên vài câu, chỉ thấy Cố Nguyên ngẩng đầu, cau mày nhìn anh: “Anh chắc chứ?”

“Chắc chắn. Ở đây không ai phù hợp hơn cậu đâu. Cậu có muốn thử không?”

Cố Nguyên: “Lý do?”

“Từng nghe đến vị diện nghiền ép chưa?”

“Nói tiếng người.”

“Người bình thường, khi thẩm vấn một cô bé 12 tuổi, ít nhiều sẽ nảy sinh lòng thương hại. Tôi nghĩ, chỉ có cậu mới có thể vượt qua được cảm xúc dư thừa đó. Vì thế người phù hợp nhất để thẩm vấn Chu Tiệp, chính là cậu.”

Giọng Cố Nguyên lập tức lạnh tanh: “Anh có tư cách gì mà chê tôi?”

Trong lòng Mặc Lâm nghĩ: Dù cả thế giới đều chê bai cậu, tôi cũng không bao giờ làm thế.

Nhưng khi mở miệng, anh lại nói: “Tôi nghĩ, sau khi tan làm chúng ta nên nói chuyện nghiêm túc một lần.” Xóa bỏ hiểu lầm một chút.

Trong mắt Lý Mông, câu này có sức sát thương tương đương với hồi nhỏ bị người ta gọi lại: Tan học đừng có về vội đấy!

Khóe miệng Cố Nguyên hiếm khi lộ ra một nụ cười, nhưng nụ cười này nhìn thế nào cũng thấy quái dị: “Xem ra, anh cũng chẳng khác gì những người khác.”

Cậu đã tự gắn cho mình cái nhãn thiên sát cô tinh từ sớm, cho rằng không ai có thể chịu đựng được tính cách của mình. Ban đầu tưởng Mặc Lâm là một ngoại lệ, nhưng những lời hôm nay Mặc Lâm nói khiến cậu rất bất ngờ.

Vì đã sống quá lâu trong sự tách biệt với mọi người, cậu đã xây nên một bức tường thành cao lớn trong lòng, làm sao có thể dễ dàng để người khác bước vào được?

Cố Nguyên đứng dậy, cố ý giữ một khoảng cách với Mặc Lâm, vòng qua anh ta đi về phía phòng thẩm vấn.

Cô bé thấy có người bước vào, nhìn về phía cửa thì thấy đó là một anh trai rất đẹp trai. Chỉ thấy anh trai đó đột ngột đóng sầm cửa lại, khiến luồng không khí trong phòng thẩm vấn vang lên một tiếng “ầm” lớn.

Cô bé giật mình run lên một cái, bị dọa không nhẹ.

Cố Nguyên kéo ghế ra, ngồi đối diện cô bé, hai tay đút vào túi áo: “Biết tại sao tôi vào đây không?”

Hai mắt Cô bé ngân ngấn nước nhìn cậu, cơ thể gầy gò nhỏ bé, phía trên mặc một chiếc áo len mỏng, phía dưới là đồng phục của trường Trung học số 7 thành phố Nham Hải. Cô bé ngồi co ro trong phòng thẩm vấn, trông như một con chim nhỏ, người bình thường nhìn thấy chắc chắn sẽ không liên tưởng cô với một kẻ giết người.

Cô bé cúi đầu, khẽ khàng hít mũi, giọng nhỏ như muỗi: “Không biết.”

Cố Nguyên lạnh lùng nhìn cô bé: “Nhóc đã giấu chất nôn của em trai ở đâu?”

Cố Nguyên mang theo khí chất âm trầm tự nhiên, ánh đèn chiếu thẳng từ trên đầu xuống, bóng tóc đổ lên sống mũi, con ngươi cậu rất sẫm màu, hòa làm một với bóng tối. Từ góc nhìn của cô bé, mắt cậu gần như bị che hoàn toàn trong bóng tối.

Cô bé cảm nhận được khí lạnh toát ra từ người đối diện, trong lòng không khỏi run rẩy.

“Anh trai đang nói cái gì, em không hiểu…” cô bé lí nhí nói.

“Được rồi, vậy tôi nói chuyện mà nhóc hiểu được.” cậu vẫn giữ tay trong túi áo, người hơi ngả ra sau, đổi tư thế rồi nhìn cô: “Áo khoác đồng phục của nhóc đâu?”

“Áo khoác em làm mất lúc học thể dục rồi.”

“Mất lúc nào, ở đâu?”

“Tiết cuối cùng chiều hôm qua, sân bóng của trường.”

“Nhưng lúc 7 giờ 30 tối hôm qua, camera ghi lại cảnh nhóc mặc áo khoác đồng phục đi vào bếp.”

Cô bé bỗng nhiên im lặng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: “Là áo của bạn em cho mượn.”

“Nhóc có mượn áo hay không, tự mình biết rõ. Hỏi cả lớp nhóc là biết ngay.”

“Không phải bạn trong lớp cho em mượn.”

“Vậy là ai?”

“Một… anh khóa trên.”

“Tên gì? Lớp nào?”

Cô bé tiếp tục im lặng.

Cố Nguyên bắt đầu mất kiên nhẫn: “Nói, lớp nào?”

“Thu Nghiêu, lớp 9A1.”

“Tại sao lại cho nhóc mượn áo?”

“Vì anh ấy có áo khoác thừa.”

“Hai người có quan hệ gì?”

“Anh ấy là hàng xóm của em.”

“Hàng xóm nào?”

“Tiệm cổ vịt nướng Thu thị.”

“Còn cái áo khoác đồng phục mà cậu ấy cho nhóc mượn đâu?”

“Sau khi về nhà, em đưa lại cho anh ấy qua cửa sổ.”

“Trả qua cửa sổ?” đồng tử Cố Nguyên hơi co lại “Có phải nhóc còn đưa cái gì khác nữa không? Chất nôn của em trai nhóc, giấy vệ sinh dính máu?!?”

Cô bé rụt người lại, nước mắt bắt đầu tuôn ra từng giọt to: “Em không hiểu anh đang nói gì. Sau khi trả lại áo khoác cho anh ấy, em vào phòng làm bài tập. Một lúc sau, mới nghe thấy có chuyện xảy ra dưới lầu, khi xuống thì mới biết em trai ngã vào nồi dầu…”

“Nếu thật sự là như vậy, thì cần pháp y làm gì?” Cố Nguyên day trán, nói: “Lúc tôi khám nghiệm thi thể, phát hiện đầu có vết máu, khí quản bị nghẹn đầy chất nôn. Em trai nhóc bị chấn thương đầu nặng, đã bất tỉnh một lúc rồi mới nôn ra và ngạt thở. Trong khoảng thời gian đó, tại sao nhóc không gọi người giúp đỡ? Biết đâu vẫn còn cứu kịp!”

Mặt cô bé đỏ bừng, lớn tiếng nói: “Em không biết gì cả! Em vẫn ở trên lầu làm bài!”

“Trừ phi lúc đó có người thứ hai ở hiện trường, nếu không nhóc không thể thoát khỏi diện tình nghi!”

“Cảnh sát phải có bằng chứng! Các người đang vu oan cho em! Em không làm gì cả!” Cô bé hét lớn, như muốn cho tất cả mọi người nghe thấy sự phản kháng của mình.

Cố Nguyên nói thẳng thắn, rõ ràng, nhưng cô bé lại nhất quyết không nhận, trong chớp mắt từ một con chuột bạch ngoan ngoãn sợ sệt ban đầu biến thành một con nhím đầy gai góc.

Những người ngoài phòng thẩm vấn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, cuối cùng cũng hiểu vì sao Mặc Lâm lại để Cố Nguyên vào thẩm vấn, cậu thực sự đủ lạnh lùng, không hề mềm lòng vì đối phương chỉ là một cô bé 12 tuổi.

Cố Nguyên mặt mày u ám bước ra khỏi phòng thẩm vấn: “Lý Mông, chúng ta đến tiệm cổ vịt Thu Thị.”

Mặc Lâm thầm nghĩ: Cậu thân thiết với Lý Mông từ khi nào thế”

Mặc Lâm chặn lại: “Lên xe của tôi.”

Thấy đối phương tiến lại gần, Cố Nguyên lùi một bước: “Tôi với anh thân thiết lắm à?”

“Giờ bắt đầu trở mặt không nhận người rồi sao?” Mặc Lâm nhìn cậu như nhìn trẻ con: “Vẫn còn giận à?”

Cố Nguyên tỏ rõ sự thiếu kiên nhẫn: “Tôi không hiểu anh đang nói gì.”

“Thật sự không hiểu sao?” Anh lại thử tiến thêm một bước.

Cố Nguyên buộc phải lùi về phía sau, tựa vào tường: “Anh tránh xa tôi ra một chút!”

Mặc Lâm nhướn mày cười, ánh mắt dài dẹp xinh đẹp, con ngươi nhạt màu phản chiếu hình bóng của Cố Nguyên: “Nếu tôi không tránh thì sao?”

Cố Nguyên cúi đầu, cố nhẫn nhịn, tay giấu trong túi đã siết chặt thành nắm đấm: “Vậy đừng trách tôi động thủ.”

“Có chuyện gì thì chúng ta giải quyết riêng…”

“Không giải quyết được.”

“Tại sao?”

Cố Nguyên đang siết chặt tay bỗng buông ra: “Không biết tại sao, nhưng chính là không giải quyết được.”

Mặc Lâm hiếm khi cau mày, một tay chống lên tường, cúi đầu nhìn cậu: “Ngẩng đầu lên, nói cho tôi biết, tại sao?”

Thấy Cố Nguyên không nhúc nhích, anh đành đưa ngón tay thon dài rõ nét lên, nhẹ nhàng nâng cằm người đối diện lên.

“Vãi thật, chuyện gì đang xảy ra vậy?!”

Vương Nhạc nhìn hai người trong góc tường, mắt gần như muốn rớt ra ngoài.

“Vãi gì mà vãi, mau vào can đi, một hồi nữa đánh nhau thì chết!” Lý Mông nói xong liền định bước tới can ngăn.

Mặc Lâm nhìn gương mặt cố chấp của Cố Nguyên, bất ngờ mỉm cười: “Không muốn nói? Được, tôi không ép.”

Mặc Lâm buông tay khỏi cằm người đối diện, rồi từ từ lùi lại một bước: “Nhưng cậu nên hiểu rõ, tôi luôn đứng về phía cậu. Bất kể lúc nào, bất kể trong hoàn cảnh nào…”

Nói xong, anh thò tay vào túi quần, móc ra một viên kẹo màu xanh lam, rồi nhét vào túi áo của Cố Nguyên. Anh nhẹ nhàng cạy ngón tay cậu ra, đặt viên kẹo vào lòng bàn tay cậu: “Tha thứ cho tôi được chưa?”

Tai của Cố Nguyên đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thất rõ, cậu nắm viên kẹo trong tay, sợi dây căng cứng như dây cung trong lòng lập tức được thả lỏng. Cảm giác này rất kỳ lạ, một giây trước còn hận người ta đến chết, bây giờ lại chẳng thể hận nổi nữa.

“Có gì thì từ từ nói chuyện tử tế với nhau, đừng đánh nhau, đây là cục cảnh sát đấy, đội trưởng mà thấy thì phiền lắm!” Lý Mông cuối cùng cũng chen lời vào: “Cố Nguyên, không phải định đến tiệm vịt Thu thị sao? Đi thôi!”

Lòng bàn tay nắm viên kẹo của Cố Nguyên hơi rịn mồ hôi, cậu nhét cả hai tay vào túi áo, không quay đầu lại mà bước ra cửa. Lý Mông đang định theo sau thì bị Mặc Lâm kéo lại.

Mặc Lâm mỉm cười, ánh mắt mang theo ý cười nhẹ nhàng mà lạnh lẽo: “Tôi đi với cậu ấy.”

Lý Mông cuối cùng thở dài một hơi: “Vậy mới đúng chứ, đồng nghiệp với nhau nên hòa thuận yêu thương, tính Cố Nguyên không tốt, anh chịu đựng một chút.”

Mặc Lâm vỗ vỗ vai Lý Mông, nụ cười vẫn phảng phất hơi lạnh: “Anh rảnh rỗi nhỉ, vậy dẫn người tới trường Trung học số 7 Nham Hải, điều tra tình hình của Chu Tiệp và Thu Nghiêu đi.”

Hết chương 20

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.