Chương 42
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
8 giờ rưỡi sáng, lượng người đến bệnh viện khám bệnh đã bắt đầu đông đúc.
Trong sảnh khám bệnh, nam nữ già trẻ tụ tập đông đúc, hàng người chờ đăng ký khám bệnh kéo dài tít tắp.
Lý Mông chen qua đám đông, đi thẳng xuống tầng hầm B1. Các bác sĩ của Khoa Ung bướu xạ trị đã bắt đầu làm việc. Vị bác sĩ nam hôm qua giúp anh sao chép ảnh CT hôm nay không có mặt, thay vào đó là một nữ bác sĩ trẻ.
Lý Mông trao đổi ngắn gọn với nữ bác sĩ, bày tỏ mong muốn được lấy mẫu mô sinh thiết của Lý Thân. Nhưng nữ bác sĩ kiên quyết nói rằng chỉ có chính bệnh nhân mới có quyền nhận mẫu mô sinh thiết.
Lý Mông đưa ra thẻ cảnh sát hình sự cũng không ăn thua, đối phương chỉ nhận người.
“Vấn đề là rất có thể Lý Thân đã chết rồi, thì làm sao ông ta tự đến nhận mẫu mô của mình?”
Nữ bác sĩ im lặng hai giây rồi nói: “Vậy thì anh gọi người nhà của ông ấy đến!”
Lý Mông vò đầu bứt tai, nếu người nhà ông ta chính là hung thủ, thì chẳng phải cú điện thoại đó chẳng khác nào nhắc họ bỏ trốn sao?
Lý Mông: “Không được, tình huống rất đặc biệt, hiện tại không thể báo cho người nhà ông ấy!”
Bác sĩ: “Vậy thì không được, chúng tôi không thể tùy tiện tiết lộ thông tin bệnh nhân!”
Lý Mông bắt đầu thấy bực, cả cục đang trông chờ anh mang về mẫu sinh thiết, mà nữ bác sĩ này đầu óc có vấn đề sao?
Thấy không thể làm gì hơn, nữ bác sĩ đề nghị: “Hay là anh về cơ quan xin một giấy xác nhận có đóng dấu, sau đó tôi sẽ trình lên lãnh đạo ký. Sau khi ký xong, tôi sẽ cung cấp mã hồ sơ bệnh án của Lý Thân, anh tự cầm giấy xác nhận đó đến Khoa bệnh lý để lấy mẫu mô sinh thiết… Nhưng hôm nay là thứ Tư, lãnh đạo của tôi đến thứ Năm mới có mặt. Hay là anh về chuẩn bị trước, mai quay lại giờ này để tôi xin chữ ký?”
Lý Mông nghe xong mà muốn nổ đầu, mớ rối rắm vớ vẩn gì đây?!
Bất lực, anh gọi cho Tiêu Trạch, báo cáo lại toàn bộ sự việc.
Tiêu Trạch chỉ nói một câu: “Đừng đi đâu cả, tôi sẽ gọi cho viện trưởng bên họ…”
Một lúc sau, nữ bác sĩ nhận được một cuộc điện thoại, không rõ đầu dây bên kia nói gì, sắc mặt cô thay đổi rõ rệt, rồi lấy một tờ giấy trắng, viết toàn bộ thông tin của Lý Thân ra: “Xin lỗi đồng chí cảnh sát, bình thường chúng tôi phải làm đúng quy trình như vậy, tôi là người mới, không biết cảnh sát điều tra có thể đi đường ưu tiên, thật sự xin lỗi!”
Lý Mông nói vài lời xã giao với cô rồi chuẩn bị rời đi. Khi ra đến cửa, anh phát hiện có một người đàn ông đang nhìn chằm chằm vào mình. Là cảnh sát hình sự, anh rất nhạy với những ánh nhìn bất thường, người kia khoảng 50 tuổi, vóc dáng thấp và hơi gầy.
Khi thấy ánh mắt của Lý Mông hướng về mình, người đó lập tức lảng tránh, có dấu hiệu lén lút.
Nữ bác sĩ cũng nhìn thấy người đàn ông đứng ngoài cửa: “Lý Giang, cuối cùng ông cũng đến rồi! Tài khoản còn nợ 5.000 tệ, nhớ nộp tiền đi, không thì tuần sau không thể tiếp tục xạ trị đâu…”
Người tên Lý Giang đó sắc mặt không tốt, đi hơi loạng choạng, nhưng giọng nói lại rất mạnh mẽ: “Sao lại nợ thêm 5.000 nữa? Bệnh viện mấy người chữa bệnh hay là cướp tiền đấy?! Ngày nào cũng bắt nộp tiền, có thấy bệnh của tôi đỡ đâu? Giờ thì tiền mất tật mang, cơ thể còn bị mấy người chữa cho hỏng rồi!”
Nữ bác sĩ cũng không vừa: “Thể chất mỗi người khác nhau, có người đáp ứng tốt, có người thì không. Hơn nữa, ông cũng biết rõ ung thư là loại bệnh gì, không thể chữa ngày một ngày hai được!”
“Chữa, chữa, chữa! Ngày nào cũng chỉ biết moi tiền! Phẫu thuật rồi, hóa trị 6 đợt, nghỉ có hai tháng thì tái phát, giờ lại bắt tôi xạ trị! Trước khi xạ trị tôi còn ăn uống được, giờ thì ăn gì nôn cái đó! Mạng tôi sắp bị mấy bác sĩ lang băm các người lấy mất rồi! Tiền của mọi người có phải từ trên trời rơi xuống đâu, mấy người là bọn cướp không hơn không kém, đáng bị tuyệt tử tuyệt tôn, xuống địa ngục hết đi!”
Lý Giang nổi giận đùng đùng, trước cửa phòng lập tức tụ lại một đống người xem, có người còn lấy điện thoại ra quay video.
Nữ bác sĩ nghe đến đoạn bị xúc phạm cá nhân, cũng không nhịn được: “Ông muốn chữa thì chữa, không thì thôi, sau này đừng đến tìm tôi nữa, tìm người khác đi!” mặt nữ bác sĩ đỏ bừng vì tức “Chúng tôi làm việc theo đúng quy trình bệnh viện, tiền của ông cũng không vào túi tôi! Ông không muốn chữa thì thôi, đừng ảnh hưởng đến thời gian của bệnh nhân khác!”
Người xung quanh bắt đầu lên tiếng: “Bác sĩ làm gì vậy? Đối xử thế này với người bệnh lớn tuổi có quá đáng không? Người ta đang bệnh tật, không thể nhẹ nhàng chút à?”
Nữ bác sĩ hít sâu một hơi: “Tôi cũng là con người! Mỗi ngày phải tiếp 60–70 bệnh nhân, ai tôi cũng phải giải thích, tư vấn mất mấy chục phút, vậy thì tôi không cần làm việc gì khác nữa! Các người cũng nghỉ luôn đi!”
Lý Mông đứng ở giữa khó xử, muốn rời đi mà sợ họ đánh nhau mất: “Đừng tụ lại đây nữa, ai làm việc gì thì làm đi!”
Anh mạnh mẽ giải tán đám đông, nhìn đồng hồ đã là 9 giờ rưỡi, không muốn tiếp tục lãng phí thời gian nên mang theo mã hồ sơ bệnh án của Lý Thân đi tìm Khoa bệnh lý.
Khoa bệnh lý nằm ở tầng 6 khu khám bệnh. Người đợi thang máy rất đông. Một thang máy trống vừa mở cửa, cả đám người chen vào như giờ cao điểm tàu điện ngầm. Người cao mới có thể hít thở được không khí trong lành, còn người thấp thì bị kẹt giữa các mùi khó chịu, cố gắng sinh tồn.
Lý Mông nhìn một lượt, thấy trong thang toàn là người già, người bệnh và một phụ nữ đang mang bầu bị kẹt ngoài chưa lên được. Anh thấy ngại nếu mình chiếm chỗ nên bước ra, nhường chỗ cho bà bầu.
Anh leo một mạch từ tầng 1 lên tầng 6. Do tầng khám bệnh của bệnh viện cao hơn bình thường, tầng 6 tương đương tầng 8–9 ở các tòa nhà khác, nên khi Lý Mông lên tới nơi cũng thở hơi gấp.
Những việc sau đó tiến hành rất suôn sẻ, lãnh đạo đã dặn dò từ trước, nên khi anh đến thì được cấp phát mẫu mô sinh thiết của Lý Thân ngay.
Đó là một phần mô dạ dày được lấy từ nửa năm trước, được bảo quản trong khối sáp nhỏ.
Cầm được mẫu vật trong tay, Lý Mông lập tức quay về đồn cảnh sát.
Khối sáp đã được đưa vào phòng thí nghiệm, dự kiến sẽ có kết quả vào buổi chiều. Lý Mông quay trở lại sảnh chính thì thấy Mộng Lan đang ngồi ngẩn người trên ghế. Anh bước tới sau lưng cô, vỗ nhẹ lên vai cô một cái.
Kết quả là Mộng Lan bị giật mình đến mức nhảy dựng cả người lên!
Lý Mông nói: “Cô phản ứng gì mà ghê vậy… gan nhỏ thật đấy!”
Mộng Lan vỗ ngực, trông vẫn còn chưa hoàn hồn: “Lý Mông, anh có tin trên đời này có ma không?”
“Dĩ nhiên là không rồi, sao tự dưng lại hỏi thế?”
“Trước giờ em cũng không tin, nhưng cảm giác thế giới quan của em hôm qua sụp đổ rồi…”
Mộng Lan đến giờ vẫn thấy như mình đang nằm mơ, cứ nghĩ đến chuyện xảy ra ở ngõ Ngư Mễ tối qua là sống lưng lại thấy lạnh buốt. Tối qua cô gần như không ngủ được, cả người trông như mất hồn mất vía.
Tối hôm qua…
Khi trời đã tối, cô tìm một quán ăn gần đó, ngồi ở tầng hai cạnh cửa sổ, từ đó nhìn thấy rõ căn phòng góc tầng bốn đối diện. Kể từ sau khi vụ án mạng xảy ra, lối cầu thang bên trái tầng một dẫn lên tầng bốn đã bị phong tỏa, không còn mở cho công chúng. Cảnh sát hình sự còn đặc biệt mang một tấm gỗ lớn chắn ngang lối vào, bên ngoài kéo dây cảnh giới và chất thêm vật nặng, kèm biển cấm vào.
Người bình thường cũng chẳng ai dám bén mảng tới gần, vì lời đồn rất ghê rợn, ai cũng sợ, tránh xa được thì tránh xa.
Mộng Lan nhìn chằm chằm căn phòng góc tầng bốn, đang ngẩn người thì đột nhiên thấy một cái bóng lướt qua trước cửa sổ tầng bốn. Cô tưởng mình nhìn nhầm, dụi mắt một cái, nhìn lại thì chỉ thấy khung cửa trống trơn.
Cô tiếp tục quan sát một lúc, nghĩ rằng chắc là hoa mắt, đang định dời mắt đi thì… nửa bóng người lặng lẽ xuất hiện trước cửa sổ, đứng yên bất động ở đó.
Do ánh sáng ban đêm yếu, cô chỉ thấy được đại khái vóc dáng. Mộng Lan đoán người đó cao chưa tới 1m70. Cô bỗng nhớ đến lời hai đứa trẻ hôm trước nói: ban đêm hồn ma của người chết sẽ quay lại…
Nếu hình dung lại thân thể cháy đen của nạn nhân trước khi chết, thì vóc dáng cũng rất giống…
Nghĩ đến đây, cô nổi hết cả da gà.
Nhưng Mộng Lan vốn là người vô thần, cô rất muốn biết rốt cuộc là ai đang giả ma giả quỷ trên đó!
Để chứng minh đây không phải hiện tượng siêu nhiên, Mộng Lan không màng ăn uống, lao xuống lầu ngay lập tức, sợ người kia chạy mất, cô chạy thẳng tới cửa cầu thang đối diện.
Tấm gỗ lớn chặn ở tầng một không có dấu hiệu bị dịch chuyển, dây cảnh giới vẫn nguyên vẹn, vậy người đó lên bằng cách nào?
Mộng Lan dồn hết sức đẩy mở một khe nhỏ, rồi chui vào hành lang. Bên trong tối om, không thấy rõ đường đi, cô phải bật đèn pin trên điện thoại. Dưới đất đầy tro bụi, ánh đèn lia qua mà không thấy dấu chân mới nào.
Căn nhà vẫn chưa có điện trở lại, không gian u ám khác thường, xung quanh yên tĩnh đến mức cô nghe rõ cả tiếng tim mình đập. Cô từng bước từng bước đi lên tầng bốn, càng lên cao, tim càng đập mạnh.
Khi đến tầng bốn, cả người cô trong trạng thái căng thẳng cực độ. Cô dùng đèn pin chiếu sơ vào căn phòng tối đen, bên trong không thấy ai…
Cô bước vào, đi vào cả phòng trong cũng không có ai…
Vậy người mà cô thấy lúc nãy đã chạy đi đâu?
Hay thật sự là cô nhìn nhầm?
Một cơn gió lạnh thổi vào qua khung cửa trống, Mộng Lan quay người lại, chợt thấy một cái bóng đen đứng lặng ở góc tường!
Tim cô như nhảy lên tận cổ họng!
Cái bóng đen đứng ở nơi đó không nhúc nhích, cứ như không phải người sống. Thậm chí còn đáng sợ hơn mấy bộ phim ma hồi nhỏ cô từng xem!
Mộng Lan lùi lại một bước, lấy hết can đảm rọi đèn pin lên trên…
Cô cảm thấy thời gian như bị kéo dài vô tận, trán đã bắt đầu rịn mồ hôi, tay cầm điện thoại run lẩy bẩy.
Tia sáng chiếu lên từng chút một, đột nhiên một gương mặt trắng bệch hiện ra trước mắt cô, không chỉ trắng mà còn méo mó, dữ tợn, không thể hình dung nổi!
Mộng Lan hoàn toàn không phòng bị, hét lên một tiếng thảm thiết, suýt nữa vứt luôn điện thoại. Cô vừa lăn vừa bò ra khỏi cầu thang, chạy thẳng ra đến con phố đông đúc xe cộ mới dần định thần lại.
Vì chuyện đó, cả đêm cô không thể nào ngủ nổi. Sáng sớm quay lại ngõ Ngư Mễ, Tiêu Trạch thấy sắc mặt cô tái nhợt, tinh thần lơ mơ nên bảo cô quay lại cục trước.
Lý Mông nghe xong thì hoàn toàn không tin: “Làm gì có chuyện có ma? Tôi thấy cô bị ảo giác rồi. Có phải cô chưa ăn gì nên đói quá mà hoa mắt không?”
Mộng Lan: “Nhưng… có một đứa trẻ cũng nhìn thấy mà!”
“Trẻ con? Mộng Lan, tôi thấy cô bị hù quá rồi, sau đó lại tự tưởng tượng thêm vào. Gần đây cô có mệt quá không? Hay là vào phòng nghỉ ngủ một giấc đi!”
Mộng Lan không chỉ cảm thấy thế giới quan của mình sụp đổ mà còn có dấu hiệu bị ám ảnh tâm lý nặng nề. Cô ngơ ngác ngẩng đầu lên: “Có phải tôi bị vấn đề tâm lý rồi không… Nếu bị thì thầy Mặc chắc có thể chữa được nhỉ?”
Lý Mông: “Cô nên đi gặp thầy Mặc nói chuyện một buổi cho thoải mái đi!”
Lúc đó Mặc Lâm vừa kết thúc một cuộc gọi video, đang chuẩn bị đi xem Cố Nguyên đang làm gì thì nghe tiếng gõ cửa. Mộng Lan đẩy cửa bước vào: “Thầy Mặc, hình như em gặp vấn đề tâm lý rồi, có thể nói chuyện với anh một lúc được không…?”
Hết chương 42
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.