🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 44

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Vương Nhạc có chút không hiểu: “Lý Giang biết người chết là Lý Thân, tại sao lại giấu cảnh sát, còn lén lút đến hiện trường đốt vàng mã?”

Mặc Lâm: “Vụ án có liên quan đến hắn, chắc chắn hắn biết điều gì đó.”

Lý Mông chủ động đề xuất: “Đội trưởng, có cần tôi đi đưa Lý Giang về không?”

“Không vội,” Tiêu Trạch nhìn chằm chằm vào người trên màn hình: “Trước tiên cứ âm thầm theo dõi hắn một thời gian… xem hắn tiếp xúc với những ai.”

Cố Nguyên quay người đi về phía văn phòng, giờ thì không còn chuyện gì liên quan đến cậu nữa, còn một tiếng nữa mới tới giờ làm buổi chiều, đúng lúc có thể chợp mắt một lát trên ghế sofa.

Liên tục hai đêm rồi cậu không ngủ ngon, Mặc Lâm cứ vô cớ xông vào giấc mơ của cậu, bị giấc mơ kiểu đó dọa tỉnh thì rất khó ngủ lại, Cố Nguyên cảm thấy mình sắp bị suy nhược tinh thần đến nơi rồi.

Chờ Ôn Tử Hàm trở về, nhất định phải giải quyết chuyện này cho xong, kết thúc trạng thái không bình thường này càng sớm càng tốt.

“Đợi một chút…”

Phía sau vang lên giọng nói trầm thấp đầy truyền cảm của Mặc Lâm, Cố Nguyên vừa nghe thấy, cơ thể hơi khựng lại, giờ đây đã bắt đầu phản xạ có điều kiện, hễ nghe thấy là có phản ứng căng thẳng.

Người này, sao lại làm như vậy được?

“Cậu hai ngày nay… đang tránh mặt tôi phải không?”

Giọng nói mang theo chút ý cười của Mặc Lâm vang lên, từ phía xa dần dần tiến lại gần. Chưa đi đến trước mặt Cố Nguyên, cậu đã cảm nhận được khí thế mạnh mẽ toát ra từ người đối diện, tim đập lỡ một nhịp, theo bản năng muốn tránh né. Chân phải vừa mới bước ra một bước thì cổ tay đã bị người kia giữ chặt kéo lại.

Cơ thể Cố Nguyên bị ép quay về phía Mặc Lâm, nét mặt thì hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: “Có việc?”

Cậu hơi dùng sức cánh tay, rút khỏi bàn tay của Mặc Lâm.

Bỗng nhiên, Mặc Lâm cảm thấy như con mèo nuôi quen rồi giờ lại không nhận chủ: “Pháp y Cố đúng là lật mặt còn nhanh hơn lật sách, nụ hôn đêm hôm kia… cậu quên rồi à?”

Cố Nguyên thầm nghĩ trong lòng: Cái tên này đúng là hết chuyện để nói…

“Chuyện đêm hôm kia, anh nên quên đi thì hơn.”

Nói xong, Cố Nguyên kéo cửa văn phòng rồi bước vào: “Chuyện trưa thứ Bảy, đừng quên.”

Cậu không dám nhìn vào mắt Mặc Lâm, ánh mắt rơi xuống sàn nhà, đang định đóng cửa thì một bàn tay với những khớp xương rõ ràng bất ngờ chen vào khe cửa, mạnh mẽ giữ lấy mép khung cửa, khiến Cố Nguyên giật mình.

Mặc Lâm bước vào, cụp mắt xuống, một bên tóc mái đã dài che gần nửa con mắt, trông không còn dáng vẻ tươi cười như thường ngày nữa. Ngón tay anh nắm lấy tay nắm cửa, “cạch” một tiếng, cửa bị anh khóa trái từ bên trong.

Cố Nguyên khẽ cau mày một cái, thầm nghĩ trong lòng: Anh ta lại muốn làm gì đây?

“Pháp y Cố nói chuyện đúng là khiến người khác đau lòng, loại chuyện thế này đâu phải muốn quên là quên được…”

Anh sải bước tiến lại gần, ép sát Cố Nguyên. Cố Nguyên cứ như gặp phải ôn thần, cứ lùi mãi về phía sau, cuối cùng bị Mặc Lâm dồn đến tận góc tường.

“Tôi cảm thấy cần phải khắc sâu thêm một chút vào ấn tượng của cậu… Tôi đâu phải là người muốn quên là quên được!”

Mặc Lâm nâng cằm Cố Nguyên lên, cúi đầu nhìn vào hàng chân mày thanh tú của cậu: “Không dám nhìn tôi, là vì làm việc gì đó trái với lương tâm à?”

Cố Nguyên cảm thấy mình vô cùng bị động, mỗi lần bị Mặc Lâm dồn đến chân tường đều không biết phải phản ứng thế nào. Mặc Lâm càng mạnh mẽ thì nhịp tim của cậu càng đập loạn.

Cảm giác này giống như quyền điều khiển cơ thể của mình đang nằm trong tay người khác vậy…

“Hay là cậu sợ phải đối mặt với tôi… sợ đối mặt với lòng mình?”

Ngón tay đang đặt dưới cằm cậu trượt dọc theo xương hàm sắc nét, từ từ vuốt về phía tai Cố Nguyên, nơi đó đã đỏ bừng lên từ lâu, chỉ còn chờ bị anh cắn một phát thật mạnh.

“Vẫn không chịu nói lời nào… Xem ra cái miệng này đối với cậu chẳng có tác dụng gì…”

Hơi thở của Mặc Lâm càng tiến lại gần hơn, khóe miệng nở nụ cười với một độ cong gần như phóng đại. Nụ cười này rất kỳ lạ, nhưng Cố Nguyên không thể đọc ra được cảm xúc bên trong đó. Cậu nhớ rõ, lần trước thấy nụ cười này, là khi Mặc Lâm nói chuyện với tên giết người hàng loạt Tôn Độ.

Giờ phút này, Mặc Lâm như một con thú dữ bị nhốt quá lâu, khi thoát ra khỏi chuồng thì lập tức trút hết cảm xúc bị dồn nén trong lòng.

Nụ hôn đầy áp lực đáp xuống ngay tức thì, Cố Nguyên theo bản năng kháng cự, nhưng người trước mặt không hề nhúc nhích. Anh khỏe hơn rất nhiều so với những gì Cố Nguyên tưởng tượng, sức mạnh ngày thường thể hiện ra chẳng qua chưa tới một phần mười!

Hơi thở của cả hai bắt đầu dồn dập hơn, khoang mũi tràn ngập hương thơm nhè nhẹ, nụ hôn của Mặc Lâm cũng từ sự dụng chạm nhẹ rồi chậm rãi chuyển thành những cái l**m láp ấm áp…

Cuối cùng, Cố Nguyên buông xuôi sự phản kháng, hai tay chậm rãi rủ xuống…

Bàn tay còn lại của Mặc Lâm cũng không chịu nhàn rỗi, luồn dọc theo viền áo khoác của Cố Nguyên rồi trượt vào bên trong, sau đó đỡ lấy eo cậu, lòng bàn tay hơi dùng sức kéo Cố Nguyên về phía trước, khiến hai cơ thể dán chặt vào nhau.

Đầu Cố Nguyên theo bản năng ngửa ra phía sau, nhưng lại bị Mặc Lâm dùng tay còn lại đỡ lấy gáy, các ngón tay luồn vào mái tóc mềm mại của cậu, đầu ngón tay mang theo nhiệt độ mập mờ ám muội.

Cơ thể căng cứng của Cố Nguyên dần dần thả lỏng…

Thì ra nụ hôn của loài người lại có thể tuyệt vời đến như vậy…

Một giọng nói bất chợt vang lên trong đầu Cố Nguyên.

Sao cậu lại có thể nghĩ ra mấy thứ đáng xấu hổ như thế này?!

Một giọng khác lập tức bật ra, ngăn cản Cố Nguyên tiếp tục chìm đắm.

Cố Nguyên đột nhiên mở to mắt, phát hiện Mặc Lâm vẫn đang… nhìn chằm chằm mình!!!

Hàng mi của Mặc Lâm khẽ rũ xuống, từng sợi lông mi rõ ràng, đôi mắt thâm tình nhìn cậu nửa mở, như thể tình cảm dâng trào sắp tràn ra ngoài.

Mặc Lâm phát hiện đối phương đang kinh ngạc nhìn mình, khóe mắt Mặc Lâm khẽ cong lên, nhưng miệng thì vẫn không dừng lại động tác.

Đôi mắt ấy như đang nói: Biểu cảm này thật tuyệt, tôi rất hài lòng.

Cuối cùng anh mới chậm rãi buông môi Cố Nguyên ra, đầu lưỡi nhẹ nhàng l**m qua môi mình, như thể còn chưa thỏa mãn: “Nhớ lấy cảm giác này… Dù cậu có phản kháng thế nào cũng vô ích… vì tôi chính là chiếc chìa khóa mở khóa cơ thể cậu….”

Cố Nguyên vẫn chưa kịp lấy lại hơi thở, đầu óc choáng váng, mỗi khi Mặc Lâm lại gần quá mức, não bộ của cậu cứ như bị trễ một nhịp, hoàn toàn không điều khiển được.

Chẳng lẽ Mặc Lâm thật sự là chiếc chìa khóa mở ra nội tâm của mình?

Ý nghĩ ấy vừa mới nảy ra, một giọng khác lại lập tức gào lên trong đầu cậu: Đó chỉ là phản ứng hóa học của cơ thể, đừng để bị anh ta mê hoặc, đổi người khác cũng sẽ có kết quả tương tự… Đừng nói là cậu ngốc đến mức tin vào tình yêu đấy nhé?

Cố Nguyên lắc mạnh đầu, cố gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu.

Mặc Lâm thấy hành động kỳ quặc của Cố Nguyên, không giấu nổi nụ cười: “Giãy giụa cũng vô ích…”

Anh đưa tay xoa đầu Cố Nguyên: “Làm vài lần là quen thôi!”

Cơ thể Cố Nguyên bỗng nhiên rùng mình, ngay lập tức nhảy lùi cách xa chỗ Mặc Lâm đang đứng, mắt trợn to trừng trừng, trên đỉnh đầu như thể mọc ra một dấu chấm than thật to!

“Anh đừng có đến đây!”

Mặc Lâm cúi đầu nở nụ cười, khi ngẩng đầu lên lần nữa, trong ánh mắt anh ngập tràn sự cưng chiều: “Chỉ cần cậu ngoan ngoãn, chuyện gì cũng dễ nói cả…”

Mắt Cố Nguyên trợn to hơn nữa, từ trước đến này chưa từng có ai dám nói chuyện với cậu như vậy!

Bình thường tình huống này, có thể động thủ thì nhất định sẽ không động khẩu!

Ngay lúc tiếng “răng rắc” từ nắm đấm của Cố Nguyên vang lên, cửa văn phòng bị gõ. Người bên ngoài thử vặn tay nắm cửa nhưng phát hiện cửa bị khóa trái.

Mặc Lâm mở cửa ra, gương mặt nghiêm túc nhìn ra ngoài, là Lý Mông.

Ánh mắt Lý Mông lướt qua Mặc Lâm, rơi lên người Cố Nguyên đang đứng ở góc phòng. Trong lòng thầm nghĩ: Hai người này khóa cửa ở trong làm cái gì vậy? Một người đứng gần cửa, người kia lại đứng tít trong góc xa… Mà sắc mặt Cố Nguyên trông cũng không bình thường lắm…

Lý Mông nhíu mày: “Thầy Mặc, hai người đang chơi trò gì vậy, cho tôi chơi chung với…”

Mặc Lâm thầm nghĩ: Có anh thì còn chơi gì nổi nữa?

“Có chuyện gì?” Cố Nguyên hỏi.

“Con gái của Lý Thân đến báo án rồi, nói ông ấy mất liên lạc hai ngày nay…”

“Cô ta đến báo án?” Mặc Lâm nhíu mày, cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

“Đội trưởng giữ cô ta lại trong phòng thẩm vấn rồi, tụi tôi thật sự không có hướng nào để điều tra… Thầy Mặc, anh nghĩ cô ta có khả năng là hung thủ không?”

“Đi, đến gặp cô ta một chuyến.”

Mặc Lâm quay đầu lại nhìn Cố Nguyên đi theo phía sau, nhưng giữ khoảng cách khá xa, hai tay đút túi quần, trong mắt vẫn còn cháy lên một ngọn lửa chưa tắt, nhìn là biết đang sẵn sàng bùng nổ bất cứ lúc nào.

Anh bất ngờ dừng bước, chờ Cố Nguyên đi kịp, tranh thủ lúc không ai để ý, nhỏ giọng nói với Cố Nguyên: “Ra ngoài thì để cho tôi giữ chút thể diện, về nhà tôi làm bao cát cho cậu đánh.”

Cố Nguyên nghe vậy, lập tức nhíu chặt mày: “Tôi cần anh cho à?” Dù sao thì trận đánh này cũng không tránh được: “Tối nay, không gặp không về!”

Cố Nguyên nhét tay vào túi, sải bước nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã bỏ Mặc Lâm lại phía sau.

Mặc Lâm nhìn bóng lưng cậu rời đi, nở nụ cười hiểu ý, thầm nghĩ: Quả nhiên là người mình để mắt tới, cho dù có kiêu ngạo thế này… vẫn đáng yêu đến mức kinh người…

Trong phòng thẩm vấn, một người phụ nữ hơi mập đội mũ bucket đen ngồi trên ghế. Cô ta mặc áo khoác dạ dài màu đen, quấn kín toàn thân cực kỳ chặt chẽ. Dù trán đã lấm tấm mồ hôi, vẫn không có ý định cởi áo.

“Ba tôi đã làm gì sai sao? Sao lại ở nơi như thế này?”

Lý Đan vừa nói vừa kéo cổ áo lên, cô vừa sinh con xong, còn chưa hết cữ, rất sợ bị nhiễm lạnh.

Hai ngày trước, cô gọi điện cho Lý Thân thì không ai bắt máy. Lần liên lạc cuối cùng đã cách đó hai ngày, đến giờ vẫn không thể liên hệ được, trong lòng cô lo lắng nên đến cục cảnh sát khu vực báo án. Chờ cả buổi, bên đó bảo cô đến đây tìm người.

Tiêu Trạch cảm thấy vụ này rất khó xử, vì anh đã điều tra tình hình gia đình của Lý Thân, phát hiện ông ấy mất vợ từ sớm, chỉ có một con trai và một con gái. Con trai sống ở nước ngoài quanh năm, rất ít khi về, gần đây cũng không có dấu vết nào hoạt động trong nước.

Theo phác thảo chân dung tội phạm của Mặc Lâm, người có khả năng giết Lý Thân nhất chính là người thân trực hệ, Lý Đan. Nhưng sau khi gặp người thật, họ đều cảm thấy khó mà liên tưởng cô ấy với một hung thủ giết người.

Vấn đề lớn nhất là, ngoại hình của Lý Đan hoàn toàn không khớp với chân dung tội phạm mà Mặc Lâm mô tả, một phụ nữ 30–35 tuổi, cao dưới 158cm. Mà người trước mắt này cao gần 1m70, mới 25 tuổi! Vậy… xử lý thế nào đây?

Một chuyên gia tâm lý tội phạm nổi tiếng như Mặc Lâm, dù không chính xác 100%, thì cũng không đến mức sai lệch nghiêm trọng như vậy chứ?

Hết chương 44

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.