🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 68

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Số 38 đường Minh Dương nằm trong một con hẻm cũ kỹ. Nhìn qua là biết con hẻm này đã tồn tại nhiều năm, vẫn mang phong cách mấy chục năm trước. Mặt đường được lát bằng đá xanh, các góc cạnh đã hư hại, cơ sở hạ tầng cũng lạc hậu, toát lên một hơi thở nặng nề của thời gian.

Khu vực này thuộc loại góc chết còn sót lại sau quy hoạch đô thị, cách trung tâm thành phố không xa. Do nhìn khá tồi tàn nên giá thuê nhà ở đây tương đối rẻ, rất nhiều người từ nơi khác đến thuê trọ.

Vương Nhạc dẫn người đi vào con hẻm, rẽ qua mấy ngã rẽ nhỏ, thấy hai bên nhà trông rất giống nhau, phần lớn là các căn nhà ba tầng tường trắng xám, mỗi căn đều có sân riêng, cửa lớn dán câu đối, cổng sắt đóng chặt.

Một nơi không lớn, nhưng lại khiến người ta có cảm giác như không có điểm kết thúc, quanh co ngoằn ngoèo, rất dễ mất phương hướng, lơ là một chút là lạc đường ngay.

Vương Nhạc nhìn vào bảng số nhà 38 đường Minh Dương, không có gì đặc biệt, cũng là một căn nhà ba tầng kiểu cũ có sân riêng. Anh gõ vài cái lên cánh cổng sắt, phát ra vài tiếng “keng keng” vang vọng nặng nề.

Người ra mở cửa là chủ nhà, một ông lão vóc dáng không cao, người gầy gò, trông khoảng sáu bảy mươi tuổi, tóc gần như bạc trắng hết, dưới lớp tóc bạc có thể thấy ánh sáng phản chiếu từ da đầu.

Thấy người đến mặc đồng phục cảnh sát, ông cụ lập tức mở cửa mời vào.

Vương Nhạc bước vào sân, đầu tiên ngửi thấy mùi đất ẩm. Trong sân trồng hoa cỏ, được chăm sóc khá sạch sẽ.

Tầng trên có một người đàn ông đẩy cửa sổ nhìn xuống: “Chú Chu, có chuyện gì vậy, sao cảnh sát lại đến?”

“Không có gì đâu, chỉ là hỏi định kỳ thôi, cậu cứ lo việc của mình.”

Chủ nhà được gọi là chú Chu tùy tiện đáp lời người thuê tầng trên, rồi dẫn Vương Nhạc và hai cảnh sát hình sự khác đi thẳng đến một căn phòng nhỏ ở tầng một.

Vào trong phòng, ông cụ đóng cửa lại, cánh tay hơi run lên, chỉ vào chiếc bình thủy tinh đặt trên giá sách: “Cảnh sát, tôi không nhìn nhầm chứ? Đây có phải là tim người không?”

Vương Nhạc liếc nhìn, thứ ngâm trong bình đúng là trông rất giống tim người. Anh từng nhiều lần quan sát bác sĩ pháp y giải phẫu thi thể nên không thể nhận nhầm.

Chiếc bình này dung tích khoảng 3 lít, là loại bình thủy tinh chuyên dùng để ngâm rượu, dưới đáy còn có một cái van trông giống vòi nước.

Chủ nhà nhỏ giọng nói: “Căn nhà của tôi có bảy phòng cho thuê. Giờ xảy ra chuyện thế này, chắc sau này khó mà cho thuê được nữa, các người có thể giữ bí mật giúp tôi một thời gian không?”

Vương Nhạc bước đến trước giá sách, chụp một bức ảnh trái tim trong bình, rồi gửi lên nhóm chat.

“Người thuê là người như thế nào?” Vương Nhạc hỏi.

“Là một cậu thanh niên… tôi có ảnh chụp căn cước của nó!”

Chú Chu trong móc từ trong túi quần ra một cái smartphone, đeo kính lên, nheo mắt tìm trong album một hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được ảnh căn cước của một chàng trai trẻ.

“Năm ngày trước đáng lẽ nó phải trả tiền thuê nhà rồi, nhưng tôi gọi mãi không được. Người thuê tầng trên đều nói nó chưa từng quay về. Tôi đoán có chuyện gì đó nên mới sang xem thử một chút… Tôi gõ cửa mà không có ai trả lời, mở cửa ra thấy đồ dùng sinh hoạt vẫn còn, trong bình thủy tinh lại ngâm một quả tim… Tôi cảm thấy có vấn đề nên lập tức báo cảnh sát!”

Vương Nhạc hỏi: “Ông đã chạm vào chiếc bình này chưa?”

Ông Chu liên tục lắc đầu: “Không không! Thứ đó tôi đâu dám đụng vào!”

“Chúng tôi phải mang vật này về trước. Nếu có tin tức gì về người đó, lập tức báo cho chúng tôi!” Vương Nhạc mang găng tay, cẩn thận nhấc bình thủy tinh lên, đặt vào túi vật chứng.

Cố Nguyên vừa thấy tin nhắn nhóm, lập tức đeo laptop lên lưng rồi chạy đến đồn cảnh sát. Vừa mở cửa thì thấy Mặc Lâm đứng ngoài, tay đang chuẩn bị ấn chuông.

Mặc Lâm hỏi: “Em xem tin trong nhóm chưa?”

Cố Nguyên gật đầu: “Đám người Vương Nhạc đang mang quả tim quay về…”

Hai người đến đồn cảnh sát đúng lúc Vương Nhạc vừa quay lại cùng chiếc bình chứa trái tim.

Cố Nguyên mang găng tay, lấy bình ra khỏi túi vật chứng, mở nắp. Một mùi cồn nồng nặc bốc lên.

“Ngâm tim trong rượu, đúng là b*nh h**n!” Vương Nhạc nói. “Đừng nói là còn định uống đấy nhé?”

Cố Nguyên vớt quả tim ra, đặt lên khay. Bình được nhóm kiểm tra dấu vết mang đi để thu thập dấu vân tay.

Bề mặt quả tim có chút trắng bệch, các động mạch và tĩnh mạch bên trong đều ngập đầy cồn. Cố Nguyên lấy mẫu mô gửi đi kiểm tra DNA.

Gần giờ tan làm, kết quả giám định DNA được gửi về. Kết quả khiến mọi người bất ngờ, chủ nhân của quả tim đó chính là nạn nhân được phát hiện hôm qua tại thôn Hà Gia.

Vương Nhạc thở phào: “Tưởng vụ này rắc rối lắm, không ngờ nhanh như vậy đã có manh mối rồi!”

Mộng Lan tra cứu thông tin căn cước của nghi phạm từ laptop: “Đông Lỗi, nam, 25 tuổi, người địa phương, tốt nghiệp Học viện Mỹ thuật, ba mẹ đã ly hôn, hiện đều không ở trong thành phố.”

Nhân lực trong đồn không đủ, Tiêu Trạch đã gọi tổ ngoại tuyến quay về, toàn lực truy bắt Đông Lỗi.

Không khí trong đồn căng thẳng, ai nấy đều bận rộn. Cố Nguyên chăm chú nhìn hình ảnh phóng to của quả tim trên màn hình laptop, trầm tư suy nghĩ.

“Đang nghĩ gì vậy?” Mặc Lâm bưng một ly cà phê đặt trước mặt Cố Nguyên.

Cố Nguyên vẫn nhíu chặt lông mày: “Tâm thất trái của quả tim này giãn rộng rõ rệt, van động mạch chủ bị hẹp nghiêm trọng, hơn nữa đã bắt đầu xuất hiện vôi hóa.”

Mặc Lâm: “Em muốn nói gì?”

“Trái tim này có vấn đề… tình trạng đã đến mức cần phải phẫu thuật điều trị.” Cố Nguyên ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Còn nữa, trái tim này không còn tươi.”

Mặc Lâm lập tức hiểu ra trọng điểm: “Em nghĩ nó đã được ngâm trong bình bao lâu rồi?”

“Khó nói, nhưng chắc chắn không phải mới cho vào gần đây.”

Mặc Lâm đứng sau lưng ghế của Cố Nguyên, trong đầu lặp lại những gì cậu vừa nói. Bất ngờ, anh cúi thấp người xuống, áp lòng bàn tay lên mu bàn tay đang điều khiển chuột của Cố Nguyên.

Cố Nguyên lập tức căng cứng người lại vì sự tiếp cận của Mặc Lâm.

Mặc Lâm nói: “Xem lại ảnh chụp chiếc bình.”

Cố Nguyên lúc này mới hiểu anh chỉ muốn dùng chuột, liền rút tay lại, nhường chuột cho Mặc Lâm.

Mặc Lâm khom lưng di chuột, tóc mai chạm nhẹ vào tai trái của Cố Nguyên khiến người kia khẽ rụt cổ lại vì ngứa.

“Trên thân bình có vài vệt ngang rất rõ…”

Anh vừa nói vừa nghiêng đầu nhìn Cố Nguyên phía trước, phát hiện khuôn mặt người kia đã đỏ bừng, liền khẽ cười: “Em nói xem vì sao lại như vậy?”

Cố Nguyên sững lại một giây rồi tỉnh táo trả lời: “Dưới đáy bình có một van xả, có người đã rút bớt rượu ra.”

“Lượng cồn trong bình đã giảm nhiều, để hình thành những vệt ngang đó không thể trong ngày một ngày hai. Anh đồng ý với em, trái tim này đúng là không còn tươi.”

Nói xong, Mặc Lâm lại liếc nhìn Cố Nguyên, hơi thở phả vào vành tai cậu.

Vì tai quá ngứa, Cố Nguyên rụt cổ lại theo phản xạ.

Mặc Lâm không trêu nữa, đứng thẳng dậy: “Để anh đi báo với Tiêu Trạch, em chờ ở đây.”

Cố Nguyên quay đầu lại, thấy Mặc Lâm đã vào phòng làm việc của Tiêu Trạch. Cậu nhìn ly cà phê trên bàn, cầm lên uống cạn.

Chờ vài phút ở chỗ ngồi, cậu cảm thấy nhịp tim càng lúc càng nhanh.

Vốn đã hơi phấn khích, uống thêm cà phê vào lại càng hưng phấn hơn. Khi cầm lại chuột, đầu ngón tay cậu bắt đầu hơi run.

Chưa bao giờ cậu thấy nhạy cảm với caffeine như hôm nay. Có chuyện gì vậy?

Cậu nhấc chai nước khoáng bên cạnh lên, tu ừng ực hết hơn nửa chai.

Lúc Mặc Lâm từ phòng làm việc bước ra, thấy Cố Nguyên đã thu dọn xong đồ đạc, ngồi ngay ngắn chờ mình.

Khoảnh khắc đó khiến Mặc Lâm hơi bối rối. Vì Cố Nguyên vốn luôn độc lập, chưa từng để tâm đến việc có hay không có anh ở bên cạnh, từ trước đến giờ đều là Mặc Lâm trăm phương ngàn kế quấy rầy đối phương.

Mặc Lâm vào phòng có 15 phút, vậy mà Cố Nguyên ở ngoài chờ anh đủ 15 phút, lại còn uống hết ly cà phê anh mang đến!

Ngực Mặc Lâm bỗng thấy nóng lên. Anh thích cảm giác được Cố Nguyên quan tâm thế này, như thể cây sắt anh vun trồng nhiều năm đột nhiên nở hoa, cảm xúc không sao diễn tả được.

Cố Nguyên như có cảm giác, quay đầu nhìn ra sau.

Thấy là Mặc Lâm, cậu lập tức bật dậy, đeo ba lô lên, chờ Mặc Lâm tiến lại gần.

Mặc Lâm bước tới, việc đầu tiên là đưa tay xoa mái tóc mềm mại của Cố Nguyên. Nhưng đối phương phản xạ rất nhạy, nghiêng đầu né tránh.

Cố Nguyên: “Đừng xoa đầu.”

Mặc Lâm: “Vậy xoa chỗ nào?”

Cố Nguyên suy nghĩ một lúc: “Nói chung là đừng xoa đầu.”

Mặc Lâm bỗng bật cười: “Hiểu rồi…” Ý là ngoài đầu ra thì đâu cũng được chạm.

Về đến nhà, Cố Nguyên theo Mặc Lâm vào bếp, nói muốn giúp nấu ăn.

Mặc Lâm: “Anh xào rau, em nấu cơm là được.”

Nấu cơm xong, Cố Nguyên ngồi trên sofa nhà Mặc Lâm xem TV, trong lòng ôm bịch khoai tây chiên. Nhưng có vẻ cũng chẳng tập trung xem, vừa ăn vừa nhìn bóng lưng Mặc Lâm đang nấu ăn.

Mặc Lâm quay người lấy đồ đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Cố Nguyên.

Ánh mắt Cố Nguyên luôn mang nét u ám bẩm sinh, khi cậu nhìn ai chăm chú sẽ khiến người đó có ảo giác “Mình làm gì sai à?”

Mặc Lâm nghĩ, chắc là đối phương đói quá nên mới nhìn chằm chằm như vậy.

Mặc Lâm nở nụ cười: “Gần xong rồi, em đừng ăn nhiều khoai tây chiên quá.”

Cố Nguyên dời ánh mắt, nghiêng người cầm điều khiển chuyển kênh.

Mười phút sau, thấy Mặc Lâm vẫn chưa xong, Cố Nguyên từ phòng khách đi vào bếp, đứng sau lưng anh, không phát ra tiếng động.

Mặc Lâm không hề hay biết, miệng còn đang ngân nga theo nhạc, vừa đổ đồ ăn vào chảo, dầu nóng b*n r*. Anh lùi một bước, cảm giác giẫm phải gì đó.

Anh cúi đầu nhìn xuống, thì ra là ngón chân của Cố Nguyên.

Mặc Lâm giật mình: “Giẫm trúng em, có đau không?”

Cố Nguyên nhìn xuống ngón chân mình, một lúc sau mới nói: “Không đau… Anh nhanh lên, tôi đói.”

Mặc Lâm: “Món cuối rồi, lập tức ăn cơm!”

Cố Nguyên vòng qua người anh, đi tới bên nồi cơm điện, đứng im nhìn chằm chằm nồi cơm không nhúc trọn vẹn nửa phút.

“Sao vậy?” Mặc Lâm dừng tay hỏi.

Cố Nguyên: “Chưa cắm điện.”

Mặc Lâm: “Không sao, ăn đồ ăn trước, giờ cắm vẫn còn kịp.”

Cố Nguyên không động đậy, mày vẫn nhíu chặt.

“Chỉ là chưa nấu cơm thôi, đâu phải chuyện gì to tát…” Mặc Lâm nhìn vẻ mặt của Cố Nguyên mà không nhịn được bật cười.

“Anh cười cái gì?” Cố Nguyên đột ngột hỏi, sắc mặt đã bắt đầu có gì đó không đúng.

“Không có, anh chỉ thấy em đáng yêu thôi…” Mặc Lâm vừa nói vừa cắm phích điện: “Lỗi của anh!”

Vừa mới cắm xong, Cố Nguyên liền đem phích cắm rút ra ngay lập tức: “Tôi không ăn cơm nó nấu.”

**

Chan: …

Có thể ngang ngược đến mức này ư????

Hết chương 68

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.