🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 69

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Mặc Lâm rất muốn cười, nhưng không thể cười vào lúc này, anh chỉ có thể dùng thân mình che chắn cho cái nồi cơm điện đáng thương, để đôi mắt của Cố Nguyên được yên tĩnh một chút.

“Ngày mai đổi cái nồi cơm điện khác, hôm nay có muốn uống chút canh trước không?”

Cố Nguyên nghĩ đến hôm nay có món canh vịt mà mình thích uống, cũng không còn tâm trạng để tranh chấp với một cái nồi cơm điện nữa.

Cậu lấy bát múc canh, trong muôi có một quả tim vịt lăn lăn, nhưng cậu không thích ăn nội tạng, liền khua muôi một cái, quả tim chìm xuống dưới canh.

Đến muôi thứ hai, lại múc lên một quả tim vịt nữa, lông mày cậu hơi nhíu lại: “Trong này có mấy con vịt?”

“Một con, sao thế?”

“Một con vịt sao lại có hai quả tim?”

Mặc Lâm cởi tạp dề: “Con này là giết và làm thịt tại chỗ, chắc ông chủ vô ý cho nhầm thêm một quả tim vào.”

Cố Nguyên trầm ngâm một lúc, rồi bỗng nhiên thản nhiên nói: “Quả tim đó không tươi, tại sao Tiêu Trạch lại không tin…”

Mặc Lâm sợ Cố Nguyên bị bỏng, nhận lấy bát canh trong tay cậu, đồng thời cũng rất khâm phục khả năng liên tưởng của Cố Nguyên: “Tối nay không muốn ăn thịt vịt nữa à?”

Cố Nguyên: “Muốn ăn.”

Mặc Lâm: “Vậy em còn nghĩ đến mấy cảnh máu me làm gì.”

Cố Nguyên bỗng nhận ra, nói như vậy có thể khiến đối phương mất khẩu vị. Cậu thì quen rồi, không sao cả, nhưng Mặc Lâm chắc chắn sẽ không thích.

Cố Nguyên không nhắc đến chuyện quả tim nữa, sau khi ăn xong, cậu quay về nhà mình đổ đầy hạt vào bát cho quýt béo, sợ nó ăn không no, còn mở thêm một hộp pate đặt bên cạnh. Chỉ là con mèo vẫn trốn dưới ghế sofa, không dám ra.

Cậu định gọi quýt béo ra ăn cơm, bỗng phát hiện hình như mình còn chưa biết tên nó là gì.

“Meo meo.” Cậu tùy tiện đặt đại một cái tên.

Quýt béo ngửi thấy mùi đồ ăn, muốn ra mà không dám, nó lượn qua lại dưới ghế sofa một lúc, cuối cùng cũng thò đầu ra ngoài.

Cố Nguyên biết con mèo đang sợ mình, cảm thấy mình nên đứng xa cái bát của nó ra một chút thì tốt hơn. Trong lúc cậu đi vào nhà tắm rửa tay, lúc quay ra thì quýt béo đang ăn rất ngon lành.

Cậu đứng yên tại chỗ nhìn một lúc, đang nghĩ có nên cho nó thêm một hộp pate nữa vào bữa sau không.

Cho mèo ăn xong, ngồi trên sofa một lát, lôi điện thoại ra xem có tin nhắn chưa đọc không. Lúc này quýt béo vừa ăn xong, đứng trên ban công nhìn cậu, không dám bước vào phòng khách.

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào nó, đang suy nghĩ có nên trả lại địa bàn cho nó không.

Cậu ra khỏi nhà, đứng trước cửa nhà Mặc Lâm một lúc, đang do dự có nên bấm chuông hay không.

Nếu lúc này qua đó, thì nên nói gì đây?

Cậu suy nghĩ rất lâu, phát hiện mình thật sự không giỏi viện cớ.

Chẳng lẽ lại nói: Con mèo đang tranh địa bàn với mình sao?

Suy nghĩ hồi lâu, cậu vẫn quyết định quay lại nhà mình ngồi. Cùng lắm thì nhường phòng khách cho quýt béo, cậu ở trong phòng, nước sông không phạm nước giếng.

Khi Cố Nguyên quay về, quýt béo như trốn chạy nhảy vào cattree của mình.

Cậu không nán lại, vào phòng ngay, lấy khăn tắm đi tắm.

Sau khi tắm rửa xong bước ra, quýt béo đang ngồi trên sofa nhìn cậu chằm chằm.

Rất nhanh, cậu phát hiện quýt béo không còn sợ mình nữa, còn đi ngang qua chân cậu một cách duyên dáng.

Cố Nguyên nghĩ, có lẽ là vì mình vừa tắm xong, trên người không còn mùi mà nó đã đánh dấu, nên nó mới thả lỏng cảnh giác.

Quýt béo đi khắp phòng tắm một vòng, bỗng ngẩng đầu lên: “Meo~”

Cố Nguyên đoán nó muốn nói gì đó, trên gạch men trong nhà tắm còn đọng một lớp hơi nước, quýt béo l**m tường hai cái.

Cố Nguyên đoán có lẽ nó khát nước, đi ra ban công mới phát hiện trong bình uống nước không còn giọt nào.

Cậu đổ nửa chai nước khoáng vào, quýt béo lập tức chạy ào tới, uống lấy uống để, khát không chịu nổi.

Cố Nguyên khẽ nhíu mày.

Cái tên nhóc này hình như cũng không đến nỗi đáng ghét như vậy.

Cậu bỗng nhớ đến một câu: “Con người với nhau là có qua có lại.”

Xem ra, người và mèo cũng vậy. Mèo đối xử tử tế với cậu, thì cậu cũng không ghét nó nữa.

“Đinh đoong~”

Tiếng chuông cửa vang lên.

Cố Nguyên mở cửa, Mặc Lâm đứng bên ngoài, trông như vừa tắm xong: “Anh chuẩn bị phim, hay là…”

“Được.”

Mặc Lâm còn chưa nói xong, Cố Nguyên đã mở miệng đồng ý.

Mặc Lâm sững người lại một chút, nghĩ thầm: Giờ còn biết đoán người ta định nói gì nữa à?

Tiến bộ nhanh đấy!

Cố Nguyên tựa người vào ghế lười, cổ áo của bộ đồ ngủ hôm nay thấp hơn bình thường, xương quai xanh trắng muốt, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Mặc Lâm quyết định tối nay phải kiềm chế bản thân cho tốt, kết quả là hôm nay Cố Nguyên lại mặc đúng bộ đồ ngủ anh thích nhất, não bộ anh bỗng thiếu dưỡng khí, chuyện vừa quyết định xong đã gần như quên mất sạch.

Anh tắt đèn, ngồi xuống bên cạnh Cố Nguyên, cầm chai nước bên cạnh uống một ngụm, định vươn tay nắm tay Cố Nguyên. Nhưng vừa chạm đến ngón út của đối phương, Cố Nguyên đột nhiên đổi tư thế, giơ tay lên, chống cằm như đang suy nghĩ điều gì đó.

Bộ phim chiếu hôm nay là Titanic, một bộ phim tình cảm kinh điển.

Lạ lùng thay, hôm nay Cố Nguyên không buồn ngủ chút nào, ngược lại còn xem rất chăm chú. Khi đến cảnh Jack vẽ chân dung cho Rose, cậu hơi nhíu mày: “Tôi cảm thấy ánh mắt hai người đó hình như thay đổi rồi.”

Mặc Lâm cuối cùng cũng âm thầm nắm được tay Cố Nguyên: “Nói thế nào?”

“Lúc Jack vẽ người khác thì không thấy ngại ngùng, nhưng khi vẽ Rose lại ngại.”

“Ừm… đúng là vậy.” Mặc Lâm trả lời qua loa.

Trong đầu anh lại đang nghĩ về cảnh đẹp dưới xương quai xanh của Cố Nguyên.

“Khi Rose ở bên người khác thì gương mặt không có biểu cảm gì, nhưng ở bên Jack thì biểu cảm rất phong phú.”

“Ừm… đúng vậy.” Mặc Lâm tiếp tục lặp lại, dù gì bộ phim này anh đã xem rất nhiều lần.

Đôi mắt dài hẹp của anh cứ nhìn chăm chú vào Cố Nguyên, quan sát từng thay đổi nhỏ trên gương mặt, điều đó thú vị hơn cả xem phim.

Khi Cố Nguyên thấy Rose liều mạng quay lại cứu Jack, cậu vô thức siết chặt tay Mặc Lâm. Đến khi Jack được cứu, cậu mới chậm rãi thở phào một hơi.

Mặc Lâm khẽ xoa nhẹ các đốt ngón tay của Cố Nguyên, phát hiện hình như đối phương đã quen với việc nắm tay anh rồi.

Bộ phim nhanh chóng đến đoạn cảm động nhất ở cuối. Cố Nguyên chớp mắt, như thể không hiểu: “Cô gái đó lẽ ra có thể thoát thân, sao lại quay lại kéo theo nam chính, rồi cuối cùng nam chính chết, sao cô ta lại đi tiếp?”

Mặc Lâm cảm thấy Cố Nguyên không hiểu đoạn kết cũng bình thường thôi, dù gì thì tình yêu là thứ rất phức tạp.

“Sau này em sẽ hiểu.”

Cố Nguyên bắt đầu thấy không vui, chân mày nhíu lại, trong lòng có chút khó chịu không rõ nguyên nhân.

Mãi đến khi nhạc kết phim vang lên, cậu mới nhận ra tay mình vẫn bị Mặc Lâm nắm lấy.

Ánh mắt của Mặc Lâm rất dịu dàng, khóe môi hơi cong lên, trên người sau khi tắm xong tỏa ra mùi hương nhẹ nhàng của sữa tắm…

Cố Nguyên nhớ lại khoảng thời gian qua ở bên Mặc Lâm, bỗng phát hiện Mặc Lâm có chút giống Jack.

Mặc Lâm dẫn cậu khám phá vùng đất mới, nhìn thấy một thế giới khác, cậu tin tưởng Mặc Lâm, giống như Rose tin Jack vậy…

Một thứ cảm xúc trong tim dường như đang thăng hoa, khiến Cố Nguyên bỗng cảm thấy Mặc Lâm nhìn rất cuốn hút.

Mặc Lâm nhìn ra được cậu đang nghĩ gì: “Sao nào, có phải yêu anh rồi?”

Cố Nguyên cúi đầu, trầm ngâm một lát rồi hỏi: “Yêu là cảm giác thế nào?”

Mặc Lâm: “Muốn thử một lần không?”

Cố Nguyên không nghĩ ngợi gì nhiều, theo bản năng, đặt lên môi Mặc Lâm một cái hôn nhẹ như tia lửa…

Cảm xúc bị đè nén từ lâu bỗng bùng cháy trong tích tắc. Mặc Lâm sững người, sợ mình sẽ không kìm chế được, để cảm xúc lan ra như lửa cháy rừng. Anh đang do dự có nên tiếp tục hay không.

Cố Nguyên cảm thấy hôm nay Mặc Lâm hơi kỳ lạ, sao đến giờ vẫn chưa có động tĩnh gì?

Cậu sợ Mặc Lâm không hiểu ý mình, bèn bổ sung thêm: “Tôi nghĩ hôm nay có thể… chữa trị một chút…”

Ý cậu là muốn Mặc Lâm đáp lại nụ hôn đó.

Toàn thân Mặc Lâm như căng cứng lại, hoàn toàn không chịu nổi sự khiêu khích này: “Là chữa theo cách của người yêu, hay cách của bác sĩ?”

“Người yêu.” Cố Nguyên đáp.

“Em biết mình đang nói gì không?” Mặc Lâm nghiêng đầu vài centimet, môi gần sát môi Cố Nguyên, khoảng cách chưa đến một centimet.

“Biết, chẳng phải là yêu đương thôi sao…”

Lời nói của Cố Nguyên còn chưa nói xong, môi đã bị chặn lại… Đôi môi của Mặc Lâm lúc này dường như còn nóng hơn bình thường…

Mặc Lâm đã chờ ngày này từ rất lâu rồi, có lẽ chỉ có thể dùng hành động để chứng minh mình hạnh phúc đến mức nào!

Anh muốn làm tan chảy băng tuyết, để Cố Nguyên hòa vào lòng mình.

Dãy khuy áo ngủ bị anh mân mê thật lâu, lại như bị đóng đinh chặt, chỉ cần hơi dùng sức, chiếc khuy liền bật ra như viên bi, rơi xuống đất phát ra tiếng va chạm lạch cạch.

“Hôm nay chắc là sẽ hơi mãnh liệt… em chịu được không?”

Mặt Cố Nguyên đỏ bừng, kiên định gật đầu.

Đôi môi ấm áp vùi vào cổ cậu, như điên cuồng m*t lấy, khiến cậu nhột nhột, toàn thân đều run rẩy, vừa có cảm giác vui vẻ khó nói vừa khó chịu, nơi cổ họng phát ra một tiếng rên đau nghẹn ngào…

Mặc Lâm chợt nhớ đến tấm bản đồ anh từng dán lên tường khi còn nhỏ. Hồi đó anh cùng ba mẹ đi qua rất nhiều nơi, nhưng chưa bao giờ thấy lưu luyến nơi nào cả. Về sau anh mới hiểu, bởi vì những nơi ấy không có người anh yêu thương.

Bây giờ, anh chẳng muốn đi đâu nữa, chỉ muốn ở bên Cố Nguyên. Nếu nhất định phải đi đâu đó, anh sẽ dẫn Cố Nguyên vượt núi băng đèo, đến ngắm những ngọn núi tuyết trắng xóa.

Mỗi bước đi sẽ để lại dấu chân trên nền tuyết, chỗ nào tuyết dày, dấu chân sẽ lún sâu hơn, khi giẫm lên sẽ phát ra âm thanh giòn giã, đó là món quà thiên nhiên dành cho họ…

Anh và CỐ Nguyên có thể cùng nhau đắp người tuyết, một bên trái một bên phải, đội cho chúng chiếc mũ đỏ nhọn, nặn mắt và mũi. Nếu người tuyết tan chảy, thì anh sẽ ăn luôn chúng, để chúng tan trong bụng mình…

Họ có thể nằm trong phòng máy lạnh, mỗi người một cây kem, vừa m*t vừa l**m, đến khi lưỡi và môi đỏ bừng cả lên…

Anh còn muốn dạy Cố Nguyên cách câu cá trên sông băng, trước tiên đục một lỗ nhỏ trên mặt băng, lấy cả khối băng ra, phía trên trải áo một lớp quần quần là có thể ngồi câu…

Khi mồi chìm xuống lỗ, nếu có cá mắc câu, dây câu sẽ căng lên. Lúc đó không được vội, phải từ từ làm cá kiệt sức, chờ đến lúc nó không còn sức phản kháng thì mới kéo mạnh, khi đó cá sẽ nhảy vọt khỏi mặt nước, bay lượn giữa không trung…

Anh có rất nhiều điều muốn cùng Cố Nguyên làm, nhưng khi mở tấm bản đồ ra trước mặt, bỗng dưng anh không biết nên bắt đầu từ đâu…

**

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi chỉ muốn hỏi một câu thôi, Mặc Lâm có được không đấy?

Chan: Tôi tưởng nghệ nhân Phàm Phạm-er đang ẩn dụ gì đó. Hóa ra bả viết về bản đồ thật [Đốt thuốc]

Hết chương 69

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.