🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 77

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Bị người ta bá đạo ôm chặt vào lòng cưỡng hôn, hô hấp của Cố Nguyên dần dần trở nên thiếu dưỡng khí, trong hơi thở toàn là hương vị của Mặc Lâm, đầu óc bắt đầu lơ lửng, cậu rất khó tập trung suy nghĩ chuyện gì khác. Ngay khi não bộ sắp sụp đổ, đột nhiên có một âm thanh vang lên trong đầu cậu…

Chỗ này lúc nào cũng có người đi qua, nếu như bị nhìn thấy hai người đang hôn nhau thì…

Nghĩ đến đây, Cố Nguyên bắt đầu thấy lo lắng, lồng ngực phập phồng không ngừng, đôi môi cũng bắt đầu run rẩy…

Nhưng cậu càng như vậy thì Mặc Lâm lại càng không kiêng dè!

Hơi thở bị người kia nghiền nát, ép vào tận phổi, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Bàn tay ở bên hông đột nhiên đổi hướng, bắt đầu mò mẫm xuống dưới, bóp mạnh vào cặp mông cong của cậu một cái.

Cố Nguyên phát ra một tiếng r*n r* mơ hồ: “…Đau…”

Để tránh bị người khác nghe thấy, giọng Cố Nguyên rất nhỏ.

Nhưng Mặc Lâm nghe xong thì càng thêm hưng phấn, chỉ hận không thể đem đối phương hòa tan vào trong cơ thể mình. Anh hoàn toàn không có sức chống cự với Cố Nguyên, gần như theo bản năng đè lên xương cụt của đối phương, ngón tay không kiềm chế được mà cọ lên lớp vải ở chỗ đó.

Cố Nguyên bỗng rùng mình một cái, đưa tay đẩy vai Mặc Lâm ra.

Lại nghe thấy người kia bật cười qua mũi. Cậu muốn phản kháng, nhưng lại bị một nụ hôn càng mạnh mẽ hơn chặn lại…

Trong lòng Mặc Lâm rất rõ ràng, không thể tiếp tục buông thả được nữa, nếu không lát nữa sẽ khó mà dừng lại được. Anh vô cùng không nỡ buông môi Cố Nguyên ra, khẽ cười một tiếng. Những suy nghĩ nhỏ nhặt của Cố Nguyên đối với anh thì rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn.

Lúc thẩm vấn vừa nãy, anh đã rất muốn nhanh chóng kết thúc để có thể an ủi con mèo hoang nhỏ bị thương này.

Hơi thở của Mặc Lâm phả lên mặt Cố Nguyên, còn mang theo chút nhiệt độ ám muội sau nụ hôn: “Sợ đau như thế… Lần sau có phải nên ngoan ngoãn một chút không…”

Sắc mặt Cố Nguyên lập tức thay đổi, bất mãn và tủi thân vừa lắng xuống lại bùng lên: “Anh thích đi thì đi!”

Cậu dùng sức đẩy Mặc Lâm ra, dùng lực rất mạnh.

“Trở mặt nhanh thật đấy…”

Mặc Lâm đưa tay kéo tay Cố Nguyên lại: “Anh biết sai rồi… sau này sẽ cố gắng nói rõ mọi chuyện hơn, để tránh em hiểu lầm… Lần này tha lỗi cho anh nhé… được không?”

Cố Nguyên đứng yên tại chỗ một lúc, bỗng quay người lại: “Anh không cần xin lỗi, là do em nghĩ nhiều.”

Mặc Lâm kéo người về lại, ôm vào trong lòng: “Chúng ta khó khăn lắm mới đến được với nhau, anh còn mong mỗi ngày đều được ở bên em, làm sao nỡ rời đi…”

Oán khí trong lòng Cố Nguyên đang dần dần tan biến.

Mặc Lâm lại nói: “Dù có phải đi, cũng sẽ đưa em đi cùng.”

Cố Nguyên hơi sững lại, nỗi oán hờn trong lòng đã tiêu tan sạch sẽ. Dù muốn tức giận cũng không giận nổi nữa. Tình yêu của con người đúng là thứ kỳ diệu, chẳng theo quy tắc nào cả.

Cậu quyết định nói điều gì đó: “Nhẫn… chỉ có một chiếc thôi sao?”

Mặc Lâm khẽ cười: “Chiếc còn lại muốn để em chọn cho anh.”

“Ừm… tan làm xong cùng đi chọn.” Cố Nguyên nói.

Câu nói này của Cố Nguyên nghĩa là đã tha thứ rồi, Mặc Lâm lập tức ôm cậu chặt hơn, nếu có thể thì anh thật sự muốn hòa tan đối phương vào trong cơ thể mình!

Vì vậy bây giờ phải nhanh chóng quay lại thẩm vấn cho xong, tan làm đúng giờ, rồi đi chọn nhẫn với Cố Nguyên!

“Vậy chúng ta tranh thủ thời gian… anh muốn tan làm sớm.” Mặc Lâm nói.

Hai người đẩy cửa bước vào, Tiêu Trạch ngẩng đầu nhìn họ một cái, phát hiện tai và mặt của Cố Nguyên đều rất đỏ, sắc môi đỏ hồng nổi bật, trông còn xinh đẹp hơn bình thường.

Việc thẩm vấn đang giữa chừng lại bị gián đoạn, khiến anh nghi ngờ có phải Mặc Lâm phát hiện ra manh mối quan trọng gì trong vụ án…

Xem ra đoán không sai, Cố Nguyên trông như bị chấn động đến vậy…

Sau khi ngồi xuống, Mặc Lâm đan hai ngón tay lại, người nghiêng về phía trước, quan sát từng cử động của người phụ nữ. Phương Duyệt ngẩng đầu nhìn Mặc Lâm, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác bất an, chột dạ cúi đầu xuống.

Người đàn ông này trông rất lợi hại, chỉ vài câu đã khiến cô mất kiểm soát cảm xúc. Lần này nếu anh ta hỏi thêm gì nữa, cô tuyệt đối sẽ không nói gì thêm!

Đôi mắt dài hẹp của Mặc Lâm đột nhiên cong lên, như thể đã nhìn thấu tâm tư của đối phương: “Vừa rồi cô nói, cô rất lo lắng cho trái tim của Chu Yến… Trái tim đó, đối với cô có ý nghĩa đặc biệt gì sao?”

Phương Duyệt nghe vậy, trong lòng siết lại: “Không có trái tim thì người sẽ chết, có thể có ý nghĩa đặc biệt gì chứ?”

“Tôi có một suy đoán táo bạo, muốn nhờ cô xác nhận.” Mặc Lâm chăm chú nhìn biểu cảm nhỏ nhất trên gương mặt cô, chậm rãi nói: “Trái tim mà Chu Yến được ghép… là của anh ta?”

Phương Duyệt đột ngột ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn người đối diện: “Tôi không hiểu anh đang nói gì!”

“Người đó gặp tai nạn vào ngày 25 tháng 3, trùng hợp là vào tháng 3 Chu Yến cũng làm phẫu thuật ghép tim. Trước kia cô làm nhân viên bán hàng cao cấp, thu nhập không tồi, vì sao lại đột nhiên nghỉ việc, từ tỉnh ngoài chuyển đến thành phố Nham Hải làm hộ lý?

Có phải vì cái chết đột ngột của người đó khiến cô không thể buông bỏ tình cảm, nên cô nghỉ việc, tìm đến Chu Yến, người đã nhận trái tim ấy? Ban đầu cô chỉ muốn bảo vệ trái tim của người yêu, không ngờ Chu Yến lại nảy sinh tình cảm với cô. Cô cho rằng đó là ý trời, là trái tim người yêu đang hồi đáp lại cô…

Cho nên cô tin rằng, dù người ấy đã chết, nhưng trái tim vẫn yêu cô…

Cô thậm chí tin rằng linh hồn của anh ta vẫn ở lại trong trái tim đó, nên cô không từ chối Chu Yến. Sau khi anh ta chia tay với Đông Lỗi, hai người liền đến với nhau. Cô quan tâm đến trái tim của Chu Yến còn hơn chính bản thân anh ta, khiến Chu Yến nhận ra điểm khả nghi, bắt đầu nghi ngờ cô… Sau đó anh ta phát hiện ra toàn bộ sự thật, biết được cô yêu trái tim chứ không phải yêu anh ta, nên mới quyết định hủy hôn… Tôi nói đúng chứ?”

Lời của Mặc Lâm khiến tất cả mọi người trong phòng đều chấn động, không ai thốt nên lời. Người đứng ngoài phòng thẩm vấn lập tức bàn tán, Mộng Lan rùng mình, bắt đầu điều tra thông tin của Phương Duyệt, tìm kiếm người mà Mặc Lâm đã nhắc đến.

Trong phòng thẩm vấn trở nên im lặng một cách khác thường, Tiêu Trạch sững sờ không nói nên lời. Cố Nguyên ngồi ở góc phòng vẫn chăm chú nhìn vào gương mặt Phương Duyệt. Sau khi nghe lời của Mặc Lâm, bỗng nhiên im bặt, cúi đầu ngồi bất động.

Một giọt nước mắt lăn dọc sống mũi Phương Duyệt, rơi lên chiếc quần đen: “Anh nói đúng, trái tim đó quả thật là của anh ấy.” Giọng cô run rẩy: “Chính trái tim ấy đã chống đỡ tôi đến ngày hôm nay, các người không hiểu được tôi yêu anh ấy đến mức nào!”

Phương Duyệt trong phòng thẩm vấn cuối cùng cũng hoàn toàn sụp đổ, khóc lóc thảm thiết, khiến cuộc thẩm vấn không thể tiếp tục. Hai nữ cảnh sát lao vào an ủi cô.

Tiêu Trạch đậy nắp bút: “Hôm nay tạm thẩm vấn đến đây thôi.”

Cố Nguyên đứng lên khỏi ghế, gương mặt có chút xúc động, tiếng khóc của Phương Duyệt quá thê lương, khiến tâm trạng của cậu bị ảnh hưởng.

Cậu mở cửa bước ra ngoài, Mặc Lâm đi theo phía sau cậu.

Hai người cùng đi về phía văn phòng, Cố Nguyên đột nhiên nói: “Các chuyên gia đã từng nghiên cứu về những người được ghép tim, có một số người sau ca phẫu thuật thì thay đổi tính cách rõ rệt, thậm chí còn xuất hiện một vài hoạt động tâm lý thuộc về chủ nhân cũ của trái tim… Vì vậy họ phỏng đoán rằng, trái tim con người có lẽ không chỉ đơn giản là một cỗ máy bơm máu… giữa các tế bào cơ tim có thể tồn tại một dạng ký ức đặc biệt nào đó, giống như các nơron thần kinh trong não vậy…”

Mặc Lâm hỏi: “Em đang tìm cớ cho việc Chu Yến ngoại tình à? Những gì em nói chẳng qua cũng chỉ là giả thuyết. Có đôi khi sự thật vốn dĩ rất tàn khốc.”

Trong lòng Cố Nguyên có chút khó chịu: “So với việc chấp nhận sự thật anh ta ngoại tình, em thà tin là có lý do khác gây ra chuyện đó.”

Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên với vẻ suy tư: “Anh cảm thấy… em càng lúc càng có tình cảm rồi đấy…”

Khóe môi Cố Nguyên hơi cong lên: “Vậy sao?”

Mặc Lâm bỗng khựng lại.

Cố Nguyên vừa rồi là đang cười sao?

Mười lăm năm trước, Mặc Lâm từng mua cho Cố Nguyên một xô đùi gà, lúc anh rời đi, Cố Nguyên đã quay đầu lại mỉm cười nhè nhẹ. Kể từ lúc đó, anh chưa từng thấy Cố Nguyên cười thêm lần nào nữa…

Vậy mà vừa rồi cậu ấy lại cười!

Nụ cười ấy biến mất quá nhanh, đến nỗi Mặc Lâm còn nghi ngờ liệu mình có hoa mắt không.

“Ngẩn người ra làm gì? Không phải nói muốn đến trung tâm thương mại sao?” Cố Nguyên quay đầu lại, tay đút túi quần, vẫn là vẻ lạnh lùng thường ngày.

Tất nhiên cậu không thể hiểu được tâm trạng của Mặc Lâm lúc này.

Nụ cười vô thức của Cố Nguyên như một làn gió xuân lướt nhẹ qua trái tim Mặc Lâm, trong khoảnh khắc đó, cả cánh đồng xanh mướt nở rộ hàng vạn đóa hoa, những đóa hoa ấy đung đưa trong lòng anh, vừa ca hát vừa nhảy múa.

Niềm hạnh phúc ấy đã vượt khỏi ngôn từ!

Mặc Lâm đi theo Cố Nguyên vào văn phòng, ngẩn ngơ ngắm nhìn động tác thu dọn balo của cậu, cảm thấy từng cử chỉ đều đẹp đến mê người: “Em cười lên rất đẹp…”

“Cái gì?”

Cố Nguyên không hề nhận ra mình vừa cười. Cậu kéo khóa balo lại, đeo lên một bên vai: “Anh không mang theo gì à?”

“Có!”

Mặc Lâm đột nhiên bước tới ôm eo cậu: “Chỉ cần mang em theo là đủ rồi!”

Cố Nguyên bị anh chọc cười, eo bị chạm đến phát ngứa: “Có thể về nhà rồi hãy sờ được không?”

“Về nhà… rồi mới sờ?” Mặc Lâm cười rạng rỡ: “Vậy thì không chỉ là sờ đơn giản nữa đâu!”

Chân mày Cố Nguyên khẽ giật, mặt lập tức đỏ bừng: “Không hiểu anh đang nói gì…”

“Thật sự không hiểu sao…” Mặc Lâm nhìn vành tai đối phương đỏ dần, vừa buồn cười vừa dịu dàng: “Không hiểu cũng không sao… anh có thể từ từ dạy em…”

“Nhà đúng là nơi tuyệt vời, có giường, có sofa… học cũng sẽ thấy thoải mái hơn…”

“Thật ra ngoài giường và sofa ra, những chỗ khác cũng được, anh có thể hỏi ý em…”

Cố Nguyên nhìn ra ngoài cửa sổ thấy trời đang lất phất mưa, cậu cầm lấy chiếc dù đen dựng ở góc tường: “Lát nữa anh sẽ bị ướt đấy.”

Nói xong thì đeo balo đi ra ngoài, không hề quay đầu lại.

Khóe môi Mặc Lâm cong lên thành nụ cười, lập tức đuổi theo.

Trong lòng thầm nghĩ: Nhóc con này đúng là lanh lợi ghê gớm!

Mặc Lâm lái xe từ tầng hầm lên, Cố Nguyên đứng ở cổng lớn thu dù lại, vẩy bớt nước mưa rồi mở cửa xe, ngồi vào ghế phụ.

Chiếc nhẫn trên tay cậu phản chiếu ánh sáng mờ mờ, trong mắt Mặc Lâm thì cực kỳ vừa ý.

Chiếc nhẫn ấy nằm yên tĩnh trên ngón tay, vừa vặn như thể được đo riêng, càng làm ngón tay của Cố Nguyên trở nên đẹp hơn.

Sau khi thắt dây an toàn xong, tay trái của Cố Nguyên bị người ta nâng lên, rồi đưa tới bên môi, hôn nhẹ một chút.

Môi của Mặc Lâm chạm vào ngón giữa đang đeo nhẫn của cậu, mang theo cảm giác ngưa ngứa.

Hết chương 77

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.