🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 78

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Trong cửa hàng trang sức, các kiểu nhẫn đa dạng phong phú, đủ mọi kiểu dáng. Cố Nguyên vẫn thích những mẫu đơn giản, tốt nhất là không quá thu hút sự chú ý. Cậu không thích Mặc Lâm trở nên quá nổi bật, cho nên, cho dù chỉ là một chiếc nhẫn nhỏ xíu, cũng mang ý nghĩa rất quan trọng.

Cậu nhìn rất lâu, cuối cùng chọn được một mẫu nhẫn có kiểu dáng gần giống với chiếc trên tay mình, chỉ là chiếc này có phần bản lớn hơn một chút, đeo lên tay Mặc Lâm chắc sẽ rất đẹp.

Nhân viên bán hàng mang găng tay trắng, mỉm cười lấy chiếc nhẫn ra, liếc mắt nhìn người đàn ông trước mặt vừa tuấn tú vừa phong độ: “Kiểu nhẫn đơn giản thế này rất hợp với khí chất của anh, bạn anh có mắt thẩm mỹ đấy.”

Cô chuẩn bị đeo thử nhẫn cho Mặc Lâm, còn chưa kịp chạm vào tay đối phương thì bàn tay kia đột ngột rụt lại.

“Xin lỗi, tôi hơi bị sạch sẽ quá mức.” Mặc Lâm mỉm cười nói, giọng điệu không hề khiến người ta khó chịu.

Nhân viên cũng mỉm cười theo: “Tôi có đeo găng tay mà… không sao đâu.”

“Cái này không liên quan đến việc bạn có đeo găng tay hay không,” Mặc Lâm liếc nhìn Cố Nguyên một cái, “Tôi không bị sạch sẽ với cậu ấy, hay là cậu giúp tôi đeo đi?”

Yêu cầu này Cố Nguyên có thể chấp nhận. Cậu nhận lấy chiếc nhẫn từ tay nhân viên bán hàng, nói với Mặc Lâm: “Đưa tay ra.”

Mặc Lâm ngoan ngoãn đưa tay trái ra, nhìn đối phương đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa cho mình, trong lòng bất giác xao động.

“Trông đẹp đấy, thanh toán đi.” Cố Nguyên xưa nay mua đồ luôn rất dứt khoát.

Mặc Lâm: “Không định xem thêm một chút sao? Biết đâu phía sau còn có cái đẹp hơn.”

Cố Nguyên: “Không cần, em thấy cái này là ổn rồi. Vừa tay không?”

Mặc Lâm: “Ừm… vừa vặn.”

Khi Mặc Lâm định thanh toán, Cố Nguyên đã nhanh tay đưa mã QR thanh toán của mình cho quầy thu ngân: “Em chọn, em trả.”

Mặc Lâm hiểu ý Cố Nguyên. Nhẫn đôi của cặp tình nhân mang ý nghĩa biểu tượng, Cố Nguyên thật sự rất để tâm đến điều đó, vì vậy mới muốn tự tay mua làm quà tặng anh.

Cậu xem trọng chiếc nhẫn này như vậy, Mặc Lâm thấy rất hạnh phúc.

Hai người làm việc gì cũng nhanh gọn, chẳng bao lâu đã mua xong nhẫn.

Mặc Lâm ngắm chiếc nhẫn trên tay mình, cực kỳ vừa ý. Anh tò mò với sự quả quyết trong cách chọn đồ của Cố Nguyên nên hỏi: “Sao em không xem thêm chút nữa?”

“Trong trung tâm thương mại có rất nhiều thứ đẹp, cái phía sau luôn còn cái đẹp hơn, nhưng nhìn trúng một cái là đủ rồi. Mấy cái đẹp hơn nữa, cũng chẳng liên quan đến em.”

Sau khi nói câu đó, Cố Nguyên đột nhiên đứng khựng lại tại chỗ. Mặc Lâm nhìn theo ánh mắt cậu, phát hiện cậu đang ngẩn người nhìn tấm poster trước cửa một quán trà sữa.

“Muốn uống à?”

“Muốn… muốn uống cái kia.”

Thứ mà Cố Nguyên chỉ là một ly trà sữa cơ bản trong quán, ly thứ hai được giảm nửa giá, không có thêm nhiều thứ phức tạp, chỉ đơn giản là thêm chút thạch dừa.

“Có muốn thử vị khác không?”

“Không cần… em chỉ muốn uống cái đó.”

Mặc Lâm hiểu ý của Cố Nguyên, cậu muốn uống cùng một loại với anh, giống như muốn có một đôi, nhưng anh vẫn cố hỏi lại một lần nữa. Anh muốn nghe một câu trả lời chắc chắn hơn, vì như vậy sẽ khiến anh cảm thấy hạnh phúc. Điều đó có nghĩa là khi Cố Nguyên đã chọn điều gì, sẽ không dễ dàng thay đổi.

Cậu đã chọn anh, cũng là như vậy.

Số thứ tự của Mặc Lâm nhanh chóng đến lượt. Cố Nguyên dựa vào lan can tầng 4 đợi anh lấy trà sữa. Nhìn xuống dưới, là những tủ kính bày đủ loại hàng hóa, đám người ở tầng 1 từ trên nhìn xuống giống như những mô hình người thu nhỏ, đầu người chen chúc như một dòng sông màu đen.

Bỗng nhiên, Cố Nguyên nổi hết da gà, sau đó đầu cậu bắt đầu choáng váng, rồi là tiếng ù tai chói tai vang lên bên tai…

Chứng sợ xã hội của cậu dường như lại tái phát!

Cậu đứng ngây người tại chỗ, không thể nhấc chân lên nổi, hai chân như bị đổ chì, chỉ có thể bị ép đứng lại đó.

Một vài cô gái đi ngang qua, bắt đầu thì thầm bàn tán, dẫu sao cũng hiếm thấy một anh chàng đẹp trai như vậy, nên họ rất phấn khích, cứ liên tục quay đầu nhìn lại. Có vài cô thậm chí còn dừng bước, bàn nhau xem ai sẽ là người ra xin số liên lạc.

Cố Nguyên rất ghét bị người ta nhìn chằm chằm, đặc biệt là khi chứng sợ xã hội đang lên cơn. Cậu chỉ mong đám đông tránh thật xa mình, nhưng ngay lúc đó, có một cô gái từ từ tiến lại gần.

Cố Nguyên cảm thấy bị đe dọa từ người kia. Cậu vội kéo mũ áo hoodie lên, che khuất đầu và nửa khuôn mặt, như muốn tách bản thân khỏi cả thế giới.

Cơn choáng càng lúc càng mạnh, tầm nhìn cũng dần mờ đi. Thì ra, chứng sợ xã hội của cậu không những chưa được cải thiện nhờ sự chữa lành của Mặc Lâm, mà ngược lại, càng khiến cậu phụ thuộc vào Mặc Lâm hơn.

Mặc Lâm vẫn luôn đứng ở gần đó, thi thoảng quay đầu lại nhìn. Khi anh phát hiện ra sự bất thường của Cố Nguyên, liền vội vã chạy về phía cậu.

Cố Nguyên cúi đầu, tầm mắt đột nhiên bị chắn lại, có người ôm cậu vào lòng, nhẹ nhàng xoa đầu, trấn an: “Không sao… anh ở đây.”

Cố Nguyên không nói gì, chỉ từ tay áo duỗi ra hai ngón tay, nắm lấy vạt áo của Mặc Lâm, không chịu buông.

Khoảnh khắc đó, trái tim của Mặc Lâm bất chợt nhói lên một cái.

Cô gái lúc nãy định xin phương thức liên lạc bỗng khựng lại, lúng túng quay người bước đi, thầm cảm thán trong lòng: Quả nhiên, trai đẹp đều có bạn trai cả!

Hai người không nấn ná lâu, đi thang máy xuống tầng hầm. Sau khi lên xe, Cố Nguyên ôm lấy ly trà sữa giảm nửa giá thứ hai, uống ừng ực từng ngụm, sắc mặt đã tốt hơn rất nhiều.

Thấy cậu không sao nữa, Mặc Lâm cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bữa tối họ ăn ở nhà Cố Nguyên, Mặc Lâm chiên bít tết. Ăn xong, Cố Nguyên vào phòng tắm tắm rửa, còn Mặc Lâm thì rửa bát trong bếp. Hai không gian này chung một bức tường, nên tiếng nước khi Cố Nguyên tắm Mặc Lâm đều nghe rất rõ, thậm chí còn đoán được cậu đang tắm đến giai đoạn nào.

Cơ thể của Cố Nguyên anh từng thấy rồi, nên giờ đây ngoài âm thanh ra, còn có thể tưởng tượng ra hình ảnh.

Cổ họng anh bất chợt khô khốc, lòng bàn tay cũng nóng lên.

Hai cái đĩa mà anh rửa mãi vẫn chưa xong, mãi đến khi Cố Nguyên sấy tóc xong, anh mới quay lại ngồi xem TV trên ghế sofa.

Ngoài ban công, quýt béo thò nửa cái đầu ra khỏi cattree, dán mắt qua tấm kính nhìn chằm chằm vào chủ nhân cũ của mình.

Nó rất muốn đến gần chủ cũ, nhưng chủ mới vừa đóng cửa kính ban công rồi, nó chỉ có thể trơ mắt nhìn người đang ngồi trên ghế sofa.

“Meo~” [Cho tôi vào đi!]

Cố Nguyên tắm xong, mặc bộ đồ ngủ bằng nhung mỏng màu kem sữa, trông giống hệt một chú cừu non. Tóc đã sấy khô, mềm mại rũ xuống trán, gương mặt vốn đã trẻ con, giờ nhìn càng giống học sinh cấp ba.

“Sao anh còn chưa về?” Câu nói của Cố Nguyên chỉ mang nghĩa đen.

Mặc Lâm ngả người tựa lưng lên ghế sofa, vắt chân: “TV hay quá, xem thêm lát rồi về.”

Cố Nguyên liếc nhìn màn hình, là một quảng cáo dầu gội đầu của một thương hiệu nào đó.

Cậu không đáp, ôm laptop ngồi vào góc sofa, xem email giảng viên gửi cho mình.

Mặc Lâm xem TV thêm một lát, thấy đối phương đang chăm chú đọc mail, liền tắt TV, ra cửa thay giày.

Cố Nguyên ngẩng đầu nhìn, thấy Mặc Lâm định đi, mà email cũng vừa trả lời xong, ban đầu còn định ngồi xem TV cùng anh, ai ngờ người kia lại muốn đi rồi.

Cậu không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn theo Mặc Lâm.

“Anh đi…” Mặc Lâm cười cười, rồi mở cửa bước ra ngoài.

Cố Nguyên nhìn anh biến mất khỏi nhà, cánh cửa cũng khép lại theo, trong lòng bỗng trống rỗng, khó diễn tả thành lời.

Cậu mở cửa kính ban công, thả quýt béo ra ngoài. Con mèo cọ cọ vào chân cậu đầy nũng nịu, Cố Nguyên dứt khoát ngồi xổm xuống bế nó lên, rồi ôm vào lòng ngồi lại sofa, lướt xem tin tức trên điện thoại.

Quýt béo cuộn tròn trong lòng cậu, chẳng mấy chốc đã lim dim ngủ, không nhúc nhích, mắt híp lại thành một đường chỉ.

Một lát sau, Cố Nguyên đặt mèo qua một bên, đi ra cửa, trong lòng phân vân không biết có nên đi tìm Mặc Lâm hay không.

Mặc Lâm mới đi được một lúc mà cậu đã thấy nhớ anh rồi.

Đúng lúc Cố Nguyên còn đang do dự, điện thoại bỗng rung lên.

Mặc Lâm: [Muốn anh quay lại ở bên em không?]

Ngón tay cầm điện thoại của Cố Nguyên không khỏi run lên. Mặc Lâm nói “ở bên”, chắc chắn không chỉ mang nghĩa đen.

Một lúc lâu sau, cậu mới nhắn lại một chữ: [Được]

Vừa gửi xong tin nhắn, bên ngoài cửa liền vang lên tiếng “tít tít tít” của khóa mật mã, Cố Nguyên hoảng hốt vội vàng quay lại sofa ngồi, suýt thì ngồi đè lên cái móng của quýt béo.

Quýt béo bị dọa tỉnh, lập tức nhảy xuống sofa chạy về cattree của mình.

Mặc Lâm mở cửa vào, thấy Cố Nguyên vẫn đang nhìn màn hình laptop. Nhưng màn hình đã tắt, chắc là cậu xong việc rồi.

Lúc nãy anh về nhà tắm một cái, tiện tay rửa ít trái cây đem sang.

Mặc Lâm đưa mấy quả dâu tây đã rửa sạch đến trước miệng Cố Nguyên.

Cố Nguyên ăn liền mấy quả, bụng hơi no lên rồi.

Mặc Lâm đặt đĩa trái cây xuống: “Tiếp theo, có phải đến lượt anh rồi không?”

Giọng anh đầy mập mờ, âm cuối kéo dài.

Cố Nguyên còn chưa kịp phản ứng, gương mặt điển trai đã áp sát lại gần: “Muốn nếm thử… vị quế viên dâu…”

Chiều nay trong lối thoát hiểm, Cố Nguyên khiến anh ngứa ngáy khó chịu, lửa trong lòng đã rực cháy dữ dội, nhưng lại bị anh cướng ép đè nén xuống. Tuy ngọn lửa dường như đã tắt, nhưng vẫn còn những tàn lửa âm ỉ, anh đang chờ một trận cháy lan rừng rực!

Anh khẽ l**m lên môi đối phương, nếm được một chút ngọt ngào, rồi không thể dừng lại…

Dường như Mặc Lâm đã kìm nén rất lâu, vừa ngửi thấy mùi hương của chú cừu nhỏ liền hóa thành sói đói, lao tới.

Vén lớp nhung mỏng lên, là làn da trắng nõn lộ ra, thân thể chú cừu nhỏ mềm mại, có hai hạt đậu đỏ nhô ra, e ấp ngóng nhìn, như đang chờ mong có người đến ăn mất.

Mặc Lâm vừa ăn hạt này, lại muốn cả hạt kia.

Anh dùng ngón tay chọc ghẹo, dùng miệng m*t lấy…

Lúc nào chẳng hay, lều vải của Cố Nguyên đã dựng lên. Mặc Lâm đành nâng vỉ nướng lên, cẩn thận bắt đầu nướng thịt. Anh nhẹ nhàng quét một lớp dầu lên mặt miếng thịt, dưới sức nóng của dầu và than hồng, thịt nướng khẽ giật giật, đỏ au mọng nước, mùi thơm lan tỏa, nhìn thôi đã thấy thèm, anh muốn nướng chậm, điều chỉnh đúng nhiệt và nhịp điệu.

Chẳng mấy chốc, vỉ nướng bắt đầu mềm nhũn, chỉ cần chạm tay đã cảm nhận được độ nóng rực, nhưng Mặc Lâm không định làm mát, anh thích sự nóng bỏng đỏ rực này, vì nó khiến anh càng thêm thèm ăn.

Thịt nướng trong tay anh càng lúc càng rắn chắc, mùi thơm ngào ngạt, ánh dầu lấp lánh trông thật đẹp và uyển chuyển, nếu tiếp tục nướng nữa thì sẽ chín tới. Nhưng anh vẫn còn món chính chưa mang lên, nên đành đặt miếng thịt sang một bên.

Mặc Lâm vác vỉ nướng, tiến vào bên trong.

**

Chan: Hết leo núi tuyết lở lại đến nướng thịt. Nghệ nhân Tấn Giang đúng là danh bất hư truyền…. chậc [Đối thuốc]

Hết chương 78

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.