🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 83

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Trời vừa tối thì mưa lớn đổ xuống, không khí ẩm ướt, cơ thể có cảm giác ướt lạnh.

Cửa kính lớn ở sảnh chính đồn cảnh sát đã đóng chặt, bên trong bật điều hòa, mặt kính phủ đầy hơi sương trắng xóa.

Trên màn hình máy tính, hộp thư điện tử của Mộng Lan cứ nhấp nháy liên tục, có ai đó đã gửi cho cô một email video.

Cô mở ra xem, suýt nữa thì há hốc mồm vì kinh ngạc…

Tiếng còi hú vang dội khắp đồn cảnh sát. Hai vợ chồng bị cảnh sát áp giải từ sân bay về, được đưa vào hai phòng thẩm vấn riêng biệt.

Mẹ của Chu Yến là một người phụ nữ ăn mặc sang trọng quý phái. Trời vẫn chưa lạnh hẳn mà bà ta đã khoác trên người một chiếc áo khoác lông chồn, lớp lông đen tuyền khiến khuôn mặt bà trông càng tối sầm, đôi môi đỏ chói càng thêm nổi bật: “Các người dựa vào đâu mà bắt chúng tôi?! Cần phối hợp thì chúng tôi đều phối hợp rồi! Vé máy bay đi Thái Lan chúng tôi cũng mua rồi, thiệt hại kinh tế các người có định đền không?!”

Vương Nhạc đập mạnh ảnh của Phương Duyệt xuống bàn: “Người phụ nữ này, bà có quen không?”

Mắt bà ta khẽ đảo: “Có quen, sao vậy? Cô ta phạm tội à?”

“Nói xem, bà đã mua chuộc cô ta như thế nào?”

“Mua chuộc gì chứ, tôi chỉ là mai mối cô ta với Đông Lỗi, làm mối cho hai người họ gặp nhau, còn lại tôi không biết gì hết!”

“Bà biết rõ Chu Yến và Đông Lỗi đang yêu nhau, tại sao vẫn làm vậy?”

“Đồng chí cảnh sát, không phải bậc cha mẹ nào cũng có thể chấp nhận việc con trai mình thích đàn ông đâu! Tôi tìm người phá họ ra thì sao? Là thằng Đông Lỗi không chịu nổi cám dỗ mà ngoại tình đấy chứ! Nếu nó thật sự yêu con trai tôi, thì làm sao đến mức này?!”

Vương Nhạc: “Nói rõ mối quan hệ giữa Chu Yến và Đông Lỗi.”

Mẹ của Chu Yến thở dài: “Tuy tôi không phải mẹ ruột của nó, nhưng cũng là người nuôi nó lớn lên. Mẹ ruột của Chu Yến mất vì bệnh tim, lúc mất nó mới chỉ 10 tuổi, nhỏ xíu, nhìn mà tội nghiệp. Trước khi mẹ nó mất, Chu Yến ngày nào cũng ở trong phòng bệnh chăm sóc, rồi quen một cậu bé bị bệnh tim bẩm sinh, cậu bé đó chính là Đông Lỗi, nhỏ hơn nó hai tuổi, cũng đáng thương lắm. Ba mẹ Đông Lỗi vì chuyện bệnh tình của con mà suốt ngày cãi nhau, trong lúc cậu bé còn nằm viện, họ đã đi làm thủ tục ly hôn…

Thằng bé biết chuyện thì khóc suốt, mỗi lần khóc là tim đập nhanh, máy theo dõi cạnh giường cứ báo động liên tục. Chu Yến sợ nó xảy ra chuyện nên an ủi nó, chơi cùng nó, lâu dần hai đứa trở thành bạn thân…

Mẹ ruột của Chu Yến mất mà không chờ được ca ghép tim phù hợp, Chu Yến luôn canh cánh trong lòng. Năm sau tôi mới tái hôn với ba nó. Ông ấy thường xuyên bận tiệc tùng tiếp khách, chẳng có thời gian chăm sóc con. Chu Yến cũng không nói chuyện với tôi, từ nhỏ nó chỉ có mình Đông Lỗi là bạn. Tôi thường đưa Đông Lỗi từ nhà bà nội về chơi, hai đứa thân thiết lắm…

Ban đầu tôi cũng không chú ý gì đặc biệt giữa hai đứa nó, cho đến năm Chu Yến 18 tuổi, tôi vô tình bắt gặp hai đứa hôn nhau trong phòng… lúc đó tôi sốc lắm… Sau chuyện đó, Đông Lỗi không bao giờ đến nhà tôi nữa. Chu Yến khi đủ tuổi thành niên thì thừa kế tài sản của ông ngoại, có điều kiện nên dọn ra ngoài sống, còn đưa cả Đông Lỗi theo…

Năm đó, bà nội Đông Lỗi mất, nó vào cấp ba, toàn bộ học phí và sinh hoạt phí đều do Chu Yến chi trả. Chu Yến ngày càng cắt đứt liên hệ với gia đình, gần như chẳng còn là con của chúng tôi nữa. Nó vui hay buồn gì cũng không còn liên quan đến chúng tôi nữa. Tôi từng đến chỗ bọn nó sống hai lần, thấy hai đứa chăm sóc nhau, giống như một cặp đôi thật sự…

Chu Yến còn định chi tiền giúp Đông Lỗi phẫu thuật tim, chúng tôi cũng không ngăn nổi… Sau khi Đông Lỗi phẫu thuật, tôi cũng nghĩ thoáng hơn, định cứ mặc kệ chúng nó, không xen vào nữa. Nhưng đúng lúc đó, có một cô gái cứ ra vào phòng bệnh của Đông Lỗi, hai người nói chuyện rất hợp. Tôi bắt đầu nảy ra ý định gán ghép họ…

Đúng lúc đó đang thiếu một hộ lý, tôi tìm đến cô gái đó, trả cho cô ấy gấp mấy lần lương, bảo cô ấy nghỉ việc, toàn tâm toàn ý chăm sóc Đông Lỗi… Cô gái đó quan tâm đến Đông Lỗi lắm, những lúc không có mặt Chu Yến thì họ có vẻ khá mập mờ. Tôi bèn nghĩ, phải tranh thủ cơ hội này để vạch mặt, cố ý tạo cơ hội cho Chu Yến bắt quả tang…

Sau khi bắt gặp, Chu Yến chỉ đuổi việc Phương Duyệt, không nói gì thêm. Xuất viện rồi, nó đưa Đông Lỗi đến biệt thự ở Tây Sơn, nói là nơi đó yên tĩnh, thích hợp dưỡng bệnh. Nhưng thực chất là để nhốt cậu ta trong đó, đến xe buýt cũng không đến nơi được…

Sau đó Phương Duyệt tìm đến tôi, muốn tôi tiết lộ địa chỉ của Đông Lỗi. Vì tư lợi, tôi đã nói cho cô ta biết địa chỉ, hy vọng cô ta có thể chia rẽ hai đứa nó…

Quả nhiên không lâu sau, hai đứa xảy ra mâu thuẫn. Phương Duyệt nói với tôi, Chu Yến lắp camera giám sát ở cửa, cố ý không về biệt thự là để bắt gian.

Chu Yến để Đông Lỗi tự lựa chọn, nếu muốn quay lại thì họ sẽ như xưa, còn nếu chọn Phương Duyệt thì dọn đi, từ nay về sau sẽ không cho một xu nào nữa.

Nó nghĩ rằng Đông Lỗi sẽ vì tiền mà thỏa hiệp, nhưng không ngờ Đông Lỗi lại dắt Phương Duyệt rời khỏi biệt thự, thậm chí còn tìm sẵn nhà mới…

Tôi vẫn luôn nắm tình hình của ba người họ thông qua Phương Duyệt, mãi đến sau này mới biết, là Chu Yến đã thỏa hiệp.

Nó lo Đông Lỗi không chịu được điều kiện sống quá tệ, nên lại đưa cậu ta về biệt thự, còn trả lương cho Phương Duyệt để cô ta chăm sóc Đông Lỗi thật chu đáo.

Sau đó Chu Yến đi nghỉ dưỡng, vừa đi là biệt tăm suốt nửa năm. Tôi nghĩ nó sẽ dần dần nghĩ thông suốt, nhưng nó chẳng bắt máy lần nào, khiến chúng tôi vô cùng lo lắng…

Cho đến sau này… khi các người gọi chúng tôi đến nhận thi thể, lúc đó tôi rất bất ngờ, đầu óc mù mờ, ba nó nói gì thì tôi làm theo nấy. Đến lúc làm xét nghiệm DNA, tôi mới biết Chu Yến không phải là con ruột của ba nó… Ba nó đã giấu tôi chuyện này suốt bao nhiêu năm…

Sáng nay các người nói chuyện với cha nó, tôi mới biết người chết là Đông Lỗi…”

Trong phòng thẩm vấn bên cạnh, vẻ mặt cha của Chu Yến nghiêm túc.

Ông đeo một cặp kính gọng bạc, trông nho nhã, quần áo trên người được ủi phẳng phiu, tươm tất.

Tiêu Trạch: “Chúng tôi phát hiện thời gian gần đây ông đã thuê ba luật sư, tìm cách chuyển nhượng cổ phần của Chu Yến sang tên mình. Động cơ của ông, không thể không khiến người ta nghi ngờ!”

Chu Chí Hoa đẩy nhẹ gọng kính bạc: “Đúng là tôi đã nhận nhầm thi thể, nhưng tôi không biết gì về hành động của Chu Yến cả. Việc chuyển nhượng cổ phần chỉ là để ổn định tình hình.”

“Đừng cứng miệng nữa! Chúng tôi đã tra ra tài khoản cha mẹ Phương Duyệt đột nhiên nhận được một khoản chuyển khoản 1 triệu tệ, mà căn nhà ở quê họ hoàn toàn không đáng giá từng đó! Khai thật đi, có phải ông cố ý mua với giá cao để hối lộ Phương Duyệt không?!”

Chu Chí Hoa đột nhiên ngẩng đầu: “Khoản tiền đó đúng là tôi đưa cho cô ta. Vì Phương Duyệt dùng chuyện của Chu Yến để uy h**p tôi. Dù tôi không rõ đã xảy ra chuyện gì, nhưng tôi sợ cô ta nói bậy ra ngoài nên đưa cho cô ta một khoản để bịt miệng.”

“Không chỉ là bịt miệng, đúng không… Ông còn chỉ đạo cô ta bịa chuyện. Phương Duyệt đã khai rồi, chính ông là người đứng sau giật dây cô ta nói dối!”

Chu Chí Hoa ung dung đẩy gọng kính lần nữa, mắt kính phản chiếu ánh đèn: “Cô ta bị bệnh tâm thần nặng như vậy, mà các người cũng tin lời cô ta à?”

Ngoài phòng thẩm vấn, Lý Mông tức tối đến mức nghiến răng: “Người này tính toán sẵn cả rồi! Ông ta sớm đã biết tinh thần Phương Duyệt không bình thường! Như thế, dù sau này cô ta chỉ đích danh ông ta, ông ta cũng có cách thoát tội!”

Dù Tiêu Trạch cố gắng dụ dỗ thế nào, Chu Chí Hoa vẫn không mắc bẫy. Đúng lúc anh đang bế tắc, thì Mặc Lâm đẩy cửa bước vào…

Mặc Lâm ngồi vào chiếc ghế bên cạnh Tiêu Trạch, chậm rãi quan sát Chu Chí Hoa một lúc rồi mới lên tiếng: “Ông đã nghe câu này chưa, bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.”

Chu Chí Hoa khẽ cười: “Có gì thì nói thẳng đi.”

Mặc Lâm: “Ông bị Chu Yến tính kế rồi.”

Chu Chí Hoa nhíu mày: “Lời này của cậu có ý gì?”

“Giờ ông đã ngồi trong phòng thẩm vấn, chúng tôi cũng đã có bằng chứng ông hối lộ Phương Duyệt. Nhưng hiện tại, chúng tôi không hề có bằng chứng nào cho thấy Đông Lỗi là do Chu Yến giết… Từ đầu đến cuối, hắn không để lại bất kỳ dấu vết vân tay hay DNA nào… chẳng lẽ ông không thấy lạ sao?”

Sắc mặt Chu Chí Hoa lập tức thay đổi, ngón tay hơi cứng lại khi đẩy gọng kính: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì!”

“Tôi có thể từ từ giải thích.” Mặc Lâm mỉm cười.

Tiêu Trạch cũng đưa ánh mắt đầy tò mò nhìn Mặc Lâm, thầm nghĩ: cái tên Mặc Lâm này đúng là mỗi lần xuất hiện đều gây chấn động, lần này không biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng kiểu gì đây.

Mặc Lâm cười nhẹ: “Là con rể vào nhà họ Chu, suốt ba mươi năm ông tận tụy làm việc. Là chủ tịch mà ông chỉ nắm 21% cổ phần, bất kỳ quyết sách nào cũng bị người khác chi phối, tôi đoán ông hẳn đã luôn canh cánh trong lòng…

Vợ cả của ông sau khi kết hôn đã ngoại tình, mang thai đứa con của người khác. Ông biết chuyện, nhưng vì sĩ diện mà im lặng… Sau khi Chu Yến ra đời, ông vẫn nhẫn nhịn. Đến khi vợ mất, ông lại bị kẹt vì 30% cổ phần mà ông ngoại Chu Yến để lại cho hắn. Ông tiếp tục nhẫn nhịn, chỉ để giữ được vị trí chủ tịch…

Ông luôn căm ghét Chu Yến, luôn mưu tính cướp lấy số cổ phần trong tay hắn… nên ông theo dõi nhất cử nhất động của hắn, thậm chí thuê người giám sát. Khi ông phát hiện có điều bất thường ở biệt thự, ông liền tới xem thử… và tình cờ chứng kiến cảnh Chu Yến giết người…

Ông biết tâm lý Chu Yến bất ổn, nếu hắn phát điên thì ông không thể khống chế được, nên ông đành phải tạm thời theo ý hắn…

Để xoa dịu Chu Yến, ông đã nói rất nhiều lời ngon ngọt với hắn, khiến hắn tin rằng ông sẽ bảo vệ mình.”

Lúc này, Mặc Lâm nhìn thấy sắc mặt Chu Chí Hoa đã trắng bệch.

“Trong lòng ông rất hả hê, cảm thấy cuối cùng cũng nắm được điểm yếu của Chu Yến. Nhưng ông là người rất sĩ diện, sợ sau này tố giác Chu Yến, bị người khác dị nghị sau lưng…

Ông muốn lấy được cổ phần của hắn mà vẫn giữ được thể diện, nên ông quyết định phải làm cho Chu Yến hoàn toàn tin tưởng ông…

Trước mặt Chu Yến, ông tình nguyện ở lại dọn dẹp tàn cục, nhưng kỳ thực là muốn ra tay ở giai đoạn phi tang… để cố ý để lại dấu vết…

Ông không muốn tự mình nhúng tay, nên kéo Phương Duyệt vào, sai khiến cô ta xử lý xác chết, biến cô ta thành quân cờ của ông…

Trong nửa năm qua, ông nắm rất rõ quan hệ xung quanh Chu Yến, nên từ lâu đã tra được toàn bộ thông tin về Phương Duyệt. Ông biết cô ta có vấn đề tâm thần, nên cho dù sau này bị điều tra, ông cũng có át chủ bài…

Sau khi đưa thi thể lên xe, ông liền bảo Chu Yến rời đi, bảo hắn tránh đầu sóng ngọn gió…

Ông biết Phương Duyệt hận Chu Yến, nên ông vẽ ra một con đường, chỉ cần cô ta làm theo lời ông, đổ toàn bộ tội danh xử lý và phi tang xác lên Chu Yến, thì sẽ được nhận một khoản tiền lớn… Phương Duyệt không có lựa chọn nào khác, cô ta chỉ có thể đồng ý, bị ông kéo xuống nước…

Suốt quá trình phi tang thi thể, mục đích của ông rất rõ ràng: thi thể nhất định phải bị người ta phát hiện.

Khi thi thể được phát hiện, cảnh sát chắc chắn sẽ điều tra Phương Duyệt. Để đảm bảo cô ta không bị lộ khi thẩm vấn, ông đã vô cùng cẩn thận trong việc lựa chọn tuyến đường phi tang thi thể, chỉ cần hợp lý, cảnh sát sẽ không nghi ngờ…

Ông nghĩ kế hoạch của mình hoàn hảo không kẽ hở, nhưng không ngờ, Chu Yến để kéo ông xuống nước… đã chuẩn bị một kế hoạch còn tinh vi hơn nhiều…”

Hết chương 83

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.