🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 88

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

“Trước khi thực hiện ca ghép tim, Đông Lỗi luôn vẽ tranh. Sau khi phẫu thuật xong, cậu ấy vẫn tiếp tục vẽ thêm một thời gian. Có thể thấy những bức tranh đó rất quan trọng với cậu ấy… Về sau, những bức tranh này đều được chuyển đến căn phòng thuê. Từ tháng 6, là cậu tiếp tục hoàn thành chúng… Nhưng khi cảnh sát hình sự kiểm tra tài khoản mạng xã hội của cậu ấy, phát hiện vào tháng 8, cậu ấy từng đăng một bức tranh vẽ bảng điện tử có gắn watermark trên một diễn đàn ít người biết đến… là một bản đồ trừu tượng… vẽ còn đẹp hơn tranh của cậu rất nhiều…”

Chu Yến nhíu mày: “Ý anh là gì?”

“Cậu có thể mở máy tính bảng lên, tự mình tìm câu trả lời.” Mặc Lâm mỉm cười nói.

Chu Yến do dự một chút, ánh mắt dừng lại trên chiếc máy tính bảng, ánh nhìn thoáng dao động.

“Tôi nghĩ tháng 8 đối với cậu ấy chắc hẳn có ý nghĩa đặc biệt. Tôi đã xem ngày đăng bài, là ngày 10 tháng 8, trùng đúng ngày sinh nhật của cậu. Không biết cậu có nhận được lời chúc sinh nhật từ cậu ấy không?”

Chu Yến cúi đầu, lông mày khẽ động, không nói gì.

Mặc Lâm: “Nếu cậu chịu hợp tác, tôi có thể tạm thời mở còng tay cho cậu.”

Chu Yến lắc đầu mạnh: “Anh mang thứ đó đi đi, tôi không muốn nhìn thấy nó!”

Mặc Lâm nhận ra lòng đối phương đã dao động, anh vòng ra sau lưng Chu Yến, rút chìa khóa từ túi ra, mở còng tay cho hắn.

Lúc này, Tiêu Trạch đang đứng ngoài phòng thẩm vấn có chút kích động: “Tên này rốt cuộc định làm gì? Không cho chúng ta nghe đã đành, giờ còn mở cả còng tay ra nữa! Vương Nhạc, Lý Mông, hai người ra trông cửa, chuẩn bị sẵn sàng ứng phó!”

Vương Nhạc: “Ơ, đội trưởng, không cần căng thẳng vậy đâu, thầy Mặc đánh giỏi lắm, chúng ta vào cũng không giúp được gì…”

Tiêu Trạch trừng mắt nhìn Vương Nhạc: “Tôi bảo đi thì đi, lắm lời cái gì!”

Mặc Lâm sau khi mở còng tay cho Chu Yến, lại ngồi trở về ghế: “Chuyện này tôi sẽ giữ bí mật cho cậu, sẽ không ai biết hôm nay cậu đã nhìn thấy gì.”

Hai tay của Chu Yến siết chặt thành nắm đấm, nội tâm đang giằng xé. Tay hắn đưa lên giữa không trung rồi dừng lại, lại rụt về.

Mặc Lâm: “Cậu nói… cậu ấy có thể đã âm thầm để lại một bức thư cho cậu không?”

Bàn tay run rẩy của Chu Yến lại vươn về phía chiếc máy tính bảng, dừng lại thật lâu ở phía trên, do dự không biết có nên chạm vào hay không.

“Cậu sợ rồi sao? Không dám nhìn à?”

Bàn tay ấy cuối cùng vẫn nhấc máy lên, vừa nhấc lên là nhận diện khuôn mặt thành công.

Chu Yến còn chưa mở phần mềm vẽ của Đông Lỗi, viền mắt đã đỏ hoe.

Ngón tay của hắn như một con rối cứng đờ, chạm nhẹ vào phần mềm vẽ, giao diện lập tức hiện ra.

Chu Yến nhìn năm bức tranh được sắp xếp chỉnh tề bên trong, năm bức trong năm tháng cuối cùng, Đông Lỗi đều đã hoàn thành, đúng như kế hoạch khi còn sống, mỗi tháng một bức.

Những bức tranh này còn đẹp hơn hắn tưởng tượng, bức cuối cùng là một biển hoa xanh biếc, dường như qua màn hình cũng có thể ngửi thấy mùi hương thanh mát của hoa.

Chu Yến ngây người nhìn rất lâu, sau đó trở về màn hình chính, mở ghi chú, mở bản nháp, mở nhật ký, mở tất cả phần mềm có thể mở…

Cuối cùng phát hiện ra, trừ phần mềm vẽ ra, tất cả nội dung trong các phần mềm khác đều đã bị xóa sạch.

“Cậu ta chỉ để lại năm bức tranh này là có ý gì chứ?!” Chu Yến rất tức giận.

Mặc Lâm bình tĩnh nhìn hắn: “Cậu nên là người hiểu rõ cậu ấy hơn tôi.”

Ngón tay cầm máy tính bảng trắng bệch, một giọt nước mắt rơi xuống biển hoa màu xanh, cánh hoa bị giọt lệ phóng đại thành những điểm sáng ba màu đỏ, xanh lá, xanh dương, tất cả đều trở nên đơn điệu và vô lực: “Chẳng lẽ thật sự là tôi sai rồi sao?”

Mặc Lâm thở dài một hơi: “Lớn lên trong những lời dối trá như cậu, đã từng thực sự tin tưởng ai chưa?”

“Cậu ấy không nên lừa tôi.”

“Cậu ấy không muốn để cậu thấy dáng vẻ ốm yếu, bất lực của mình.”

Cảm xúc của Chu Yến tiếp tục dâng trào, Mặc Lâm đẩy cửa bước ra ngoài, lúc cánh cửa đóng lại, anh nghe thấy phía sau vọng đến tiếng khóc xé ruột xé gan của Chu Yến.

Khi lưỡi dao đâm vào người mình yêu, thì dù có bao nhiêu lời giải thích cũng đều trở nên vô nghĩa. Nhưng người thực sự đau khổ đến tột cùng, lại là kẻ sống sót…

Mọi người đứng ngoài phòng thẩm vấn đều im lặng. Không thể tưởng tượng được, một kẻ sát nhân máu lạnh lại có thể khóc đau đớn đến vậy trong phòng thẩm vấn.

Mặc Lâm bước ra: “Để hắn bình tĩnh một chút, không cần thẩm vấn vội. Hắn sẽ khai thôi.”

Tiêu Trạch trầm ngâm một lát: “Thầy Mặc, có chuyện này tôi muốn nhờ anh.”

Mặc Lâm ngoảnh lại nhìn Cố Nguyên đang đứng đợi trong góc, ra hiệu bằng mắt bảo cậu chờ thêm chút nữa.

Cố Nguyên liền tháo balo, ngồi xuống ghế sô pha đợi.

Tiêu Trạch rót một ly nước trắng bằng cốc giấy đưa cho Mặc Lâm: “Chuyện là thế này, em trai của bạn gái tôi, gần đây mua một con chuột hamster ở ngoài về nuôi. Mới nuôi được vài ngày thì nó chết. Kết quả là đứa nhỏ lại mổ bụng con hamster ra. Tôi xem ảnh rồi, cảm thấy không bình thường… muốn nhờ anh xem giúp.”

Mặc Lâm đặt cốc nước lên bàn trà: “Có ảnh không?”

Tiêu Trạch tìm bức ảnh bạn gái gửi từ album ảnh: “Có thể là tôi làm cảnh sát hình sự lâu rồi nên nhạy cảm với mấy chuyện kiểu này, tuy rằng bình thường toàn nhìn thấy thi thể người.”

Mặc Lâm phóng to ảnh, trong ảnh là con chuột hamster nằm ngửa bụng, bốn chân bị ghim bằng đinh ghim lên tấm ván gỗ. Bụng bị dao sắc rạch ra, vết cắt rất gọn, có thể nhìn rõ ruột xoắn bên trong và nội tạng đỏ sẫm mờ mịt.

“Vụ án lần này cứ khiến tôi liên tưởng đến đứa nhỏ kia. Cậu nói xem, một học sinh cấp 3 mười tám tuổi sao lại có tâm lý như vậy được?”

Mặc Lâm trả lại điện thoại cho Tiêu Trạch, mỉm cười điềm nhiên: “Tôi nghĩ vấn đề này có lẽ nên để pháp y của chúng ta trả lời anh.”

Hai phút sau, Cố Nguyên bước vào văn phòng, xem ảnh trong điện thoại của Tiêu Trạch, sắc mặt không có biểu cảm gì: “Người này học lớp 12 đúng không?”

Tiêu Trạch: “Ừm… sao cậu biết được?”

Cố Nguyên: “Học ban Tự nhiên?”

Tiêu Trạch: “Đúng, ban Tự nhiên, tháng 6 năm sau thi đại học.”

Cố Nguyên trả lại điện thoại cho Tiêu Trạch: “Có lẽ người này định đăng ký vào trường đại học y, nhưng trong lòng còn do dự, nên muốn thử tay một chút.”

Tiêu Trạch trầm ngâm một lúc: “Chỉ đơn giản vậy thôi sao?”

Cố Nguyên cho tay vào túi quần: “Thi thể chuột hamster không có vết máu, nên không phải do trút giận. Khi mổ bụng thì rất bình tĩnh, còn tránh các mạch máu xung quanh. Tay nghề rất chuẩn, giống hệt thao tác trong sách giáo khoa.”

Tiêu Trạch quay sang hỏi Mặc Lâm: “Thật sự không có vấn đề gì à?”

Mặc Lâm bắt chéo chân, tựa người vào ghế sofa da, cười đầy hài lòng: “Pháp y Cố phân tích rất chính xác, anh có thể hoàn toàn yên tâm.”

Cố Nguyên nghe Mặc Lâm khen mình phân tích chính xác, lông mày khẽ động, mặt hơi ửng đỏ: “Còn chuyện gì khác không?”

Tiêu Trạch: “Không còn chuyện gì nữa.”

Cố Nguyên: “Vậy tôi ra ngoài.”

Tiêu Trạch hơi sững người, thầm nghĩ: Cố Nguyên xưa nay vẫn là kiểu người muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, sao hôm nay còn biết chào hỏi trước khi đi nữa chứ?

Mặc Lâm cũng đứng dậy: “Tôi cũng đi luôn đây, phần còn lại nhờ mọi người xử lý nốt nhé.”

Sau khi trở về, Mặc Lâm nửa nằm trên chiếc ghế mây nhà Cố Nguyên, ánh mắt dịu dàng nhìn về phía ban công.

Trên ban công, Cố Nguyên đã đóng cửa kính, đang ngồi xổm cho mèo ăn. Ánh hoàng hôn chiếu rọi vào, phủ lên mái tóc cậu một tầng ánh cam dịu dàng.

Khung cảnh một người một mèo trông rất đẹp, khiến Mặc Lâm bất chợt nhớ lại khi còn ở nước ngoài, Cố Nguyên từng đứng trước cửa hàng thú cưng nhìn chằm chằm một con mèo rất lâu, cuối cùng mới đẩy cửa bước vào.

Khi đó cũng giống như bây giờ, Cố Nguyên nhìn mèo, còn anh nhìn Cố Nguyên.

Khoảng cách giữa họ không đến năm mét, nhưng Mặc Lâm không dám đến gần chào hỏi, sợ rằng nếu đến quá gần, bản thân sẽ mong muốn nhiều hơn.

Chờ đến khi Cố Nguyên rời đi, anh mới đẩy cửa tiệm thú cưng, mua lại chính con mèo mà Cố Nguyên từng v**t v*. Từ lúc trở về nước, vì quá bận rộn nên anh phải nhờ người khác chăm sóc mèo giúp mình.

Không ngờ đã năm năm trôi qua, chú mèo con ngày nào mới mở mắt nay đã trở thành một chú mèo mập ù lười biếng. Nhưng người v**t v* nó vẫn là người đó, chẳng có gì thay đổi nhiều.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, anh thấy chú mèo mập vội vã trèo lên cattree của mình như đang trốn tránh điều gì đó.

Cố Nguyên đứng dậy, cúi đầu chạm vào màn hình điện thoại, sau đó lại ngẩng lên ngây người nhìn quýt béo đang trong cattree.

Mặc Lâm nghe thấy từ ban công truyền đến đủ loại tiếng mèo kêu kỳ lạ, rất tò mò Cố Nguyên đang làm gì, nhưng Cố Nguyên không cho anh lại gần quýt béo, nên anh đành nhắn tin: [Em đang làm gì ngoài ban công thế?]

Cố Nguyên: [Đang trò chuyện với nó.]

Mặc Lâm: [?]

Cố Nguyên: [Em đang học ngôn ngữ mèo.]

Mặc Lâm: [Em vào đây.]

Cố Nguyên đẩy cửa kính bước vào phòng khách, còn không quên quay lại khép cửa cẩn thận.

“Có việc?”

Mặc Lâm chỉ thấy đối phương thật đáng yêu, rất muốn kéo vào lòng xoa đầu một cái: “Em muốn học ngôn ngữ mèo, anh có thể dạy em.”

Cố Nguyên nửa tin nửa ngờ bước đến đứng trước mặt anh: “Em thấy anh đang trêu chọc em.”

Mặc Lâm cười, kéo tay cậu: “Không trêu em…”

Vừa dứt lời, anh kéo Cố Nguyên một cái, khiến cậu mất thăng bằng ngồi phịch xuống đùi anh.

Tay Mặc Lâm luồn theo vạt áo trượt vào trong, bàn tay ấm nóng vòng ra ôm lấy eo thon của Cố Nguyên, hơi dùng sức kéo người sát lại gần mình hơn.

Trong đôi đồng tử sáng màu như có ngân hà đang chuyển động, anh nhìn Cố Nguyên, nhẹ nhàng kêu một tiếng “meo~”, rồi cong khóe môi cười nhìn cậu.

Mặt Cố Nguyên dần nóng bừng lên: “Không phải đã nói là không đùa nữa sao?”

Tay cậu chống lên vai Mặc Lâm, cố giữ cho mình thăng bằng.

Mặc Lâm: “Em đoán xem vừa nãy anh nói gì?”

Cố Nguyên chỉ cảm thấy Mặc Lâm thật ấu trĩ, vừa định đứng dậy thì bất ngờ bị một bàn tay đỡ sau gáy, kéo ngược trở lại.

“…Ưm…”

Môi cậu bị phủ lên một cách dịu dàng, khoảnh khắc môi chạm môi như rơi vào một vòng xoáy mãnh liệt.

Đôi môi nóng rực lướt qua cằm cậu, sau vài giây luyến lưu thì khẽ dừng lại bên tai, giọng nói trầm thấp vang lên một tiếng “meo~” nữa.

Tiếng kêu này khiến da gà Cố Nguyên nổi hết cả lên.

Mặc Lâm bật cười bên tai cậu, hơi thở nóng hổi phả vào vành tai: “Xem ra hình như em nghe hiểu thật.”

Cố Nguyên bỗng mở to mắt, vội vàng muốn ngồi dậy, nhưng lại mất thăng bằng, ngả ngửa ra phía sau. Mặc Lâm vội dùng cánh tay đỡ lấy đầu cậu, cả hai cùng ngã lăn trên tấm thảm lông.

Khi dừng lại, anh chăm chú nhìn vào mắt Cố Nguyên, rồi lại cúi xuống hôn cậu thêm một lần nữa…

Hết chương 88

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.