🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 92

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Lý Mông kéo thời gian đến 6 giờ sáng, đoạn video giám sát bắt đầu tua nhanh. Từ 6 đến 7 giờ hầu như không có học sinh nào ra vào, nhưng sau 7 giờ rưỡi, người đi qua sảnh tầng một ký túc xá bắt đầu đông lên. Ai nấy đều đeo cặp sách đi về phía nhà ăn. Để không bỏ sót chi tiết nào, Lý Mông điều chỉnh tốc độ phát lại chậm hơn.

Anh chăm chú nhìn vào màn hình. Sau 7 giờ 50 phút, số người đi qua tầng một ký túc xá bắt đầu giảm dần. Cho đến 7 giờ 55 phút, một người ăn mặc rất nam tính thoáng lướt qua trước ống kính giám sát.

Người đó trông cao gầy, để kiểu tóc nam rất thời thượng. Dù là chiều cao hay cách ăn mặc đều giống con trai, nên khi xuất hiện ở khu ký túc xá nữ đã lập tức thu hút sự chú ý của Lý Mông.

“Nam sinh này sao lại xuất hiện ở ký túc xá nữ?”

Dì quản lý ký túc xá đứng bên cạnh, tỏ vẻ đã quen: “Cô bé đó là nữ mà, hình như tên là Tống Giai Nghiêu, bạn cùng phòng với Lưu Ái. Lần đầu tôi thấy cô bé đó cũng tưởng là con trai, suýt nữa thì đuổi khỏi ký túc xá… Giờ mỗi lần thấy cô bé tôi vẫn thấy kỳ cục, cứ như trong ký túc xá nữ có một nam sinh vậy.”

Đúng lúc đó, điện thoại của Lý Mông đổ chuông, là Vương Nhạc gọi đến.

Lý Mông bắt máy, nghe đối phương nói xong thì hỏi lại: “Anh nói Tống Giai Nghiêu có vấn đề?”

Vương Nhạc nhìn Tần San đang ngồi đối diện, vẻ mặt nặng trĩu tâm sự: “Các anh tập trung xem kỹ đoạn video từ 6 giờ đến 8 giờ sáng, xem Tống Giai Nghiêu rời khỏi ký túc xá lúc mấy giờ… nghi ngờ cô bé đó rất lớn.”

Đúng lúc Lý Mông đang thấy cảnh Tống Giai Nghiêu đi qua trước camera, anh liền báo cho Vương Nhạc: “Trong video giám sát, Tống Giai Nghiêu rời ký túc xá lúc 7 giờ 55 phút.”

Vương Nhạc và Mặc Lâm liếc mắt trao đổi.

Theo phản ánh của dì quản lý ký túc xá, sau khi nghe thấy một tiếng động lớn, dì lập tức mở cửa sổ thì phát hiện có người ngã lầu. Bà vội chạy ra khỏi ký túc xá và phát hiện Lưu Ái đã ngã lầu và bất tỉnh, hoảng loạn gọi 120. Thời gian bấm gọi trên điện thoại là 8 giờ 05 phút 03 giây.

Từ lúc nghe tiếng động, mở cửa sổ, rồi chạy ra và gọi cấp cứu, tổng cộng không quá một phút, nghĩa là thời gian chính xác Lưu Ái ngã lầu là khoảng 8 giờ 04 phút.

Pháp y xác nhận Lưu Ái ngã lầu khi còn sống, vết thương phù hợp với tổn thương do ngã từ độ cao. Trong khi đó, Tống Giai Nghiêu rời ký túc xá trước đó 9 phút, nên không có thời gian gây án.

Dù lời khai của Tần San khiến cảnh sát nghi ngờ Tống Giai Nghiêu, nhưng cô bé thực sự có bằng chứng ngoại phạm.

Video giám sát vẫn tiếp tục phát. Sau khi Tống Giai Nghiêu rời đi, không còn ai khác đi ngang qua camera.

Lý Mông suy nghĩ một lát, rồi nói với bà quản lý: “Ghi lại tất cả những người đã rời khỏi ký túc xá có trong camera, kiểm tra xem lúc xảy ra vụ việc còn bao nhiêu người vẫn ở lại trong phòng!”

Cuộc thẩm vấn trong văn phòng giáo viên vẫn tiếp tục. Người tiếp theo là Triệu Oánh.

Từ lời khai của Tần San, cảnh sát biết rằng Triệu Oánh là người thường châm ngòi, có vẻ rất khó chịu với Lưu Ái.

Khi Triệu Oánh bước vào văn phòng, trông cô bé vô cùng tiều tụy, người toàn mùi rượu, da mặt vàng vọt, trán lấm tấm mồ hôi lạnh, có vẻ đã bị cú sốc lớn vì cái chết của Lưu Ái.

Vương Nhạc đi thẳng vào vấn đề: “Tối hôm qua sau 10 giờ, các em đã đưa Lưu Ái đi đâu?”

Cơ thể Triệu Oánh khẽ run rẩy, như bị một luồng gió lạnh quét qua: “Không đi đâu cả… cửa ký túc bị khóa rồi… bọn em chỉ đứng ngoài phòng một lúc… không làm gì bạn ấy hết…”

“Thật sao?”

Mặc Lâm tựa vào giá sách bên cạnh, mắt dán chặt vào Triệu Oánh, đã phát hiện ra sự khác thường trong nét mặt cô bé.

Anh trầm giọng nói: “Đứng ngoài ký túc xá một lúc… mà lại cần dùng đèn pin sao?”

“Cần… vì bọn em sợ tối…”

Rõ ràng câu trả lời này rất thiếu thuyết phục.

“Ký túc xá khối 12 tắt đèn lúc 11 giờ rưỡi, nhưng các em mang đèn pin ra ngoài trước 11 giờ… là lên sân thượng đúng không?” Mặc Lâm vừa nói vừa đi đến bên cạnh Vương Nhạc, kéo ghế ra rồi ngồi xuống, mỉm cười: “Chúng tôi đã phát hiện rất nhiều dấu chân trên sân thượng. Cảnh sát đang đối chiếu dấu giày với các em… Đừng tưởng cảnh sát là đồ ngốc.”

Triệu Oánh nhìn người đàn ông tuấn tú trước mặt, lúc này đã chẳng còn tâm trạng để ngắm nhìn nữa, mồ hôi lạnh không ngừng túa ra trên trán.

“Tôi nghĩ chắc em từng nghe câu này rồi, thành thật thì được khoan hồng, ngoan cố sẽ bị xử nghiêm. Nếu em không thành thật khai báo, tôi có cả trăm cách để khiến em phải nói ra sự thật.”

Giọng của Mặc Lâm vừa dứt, Vương Nhạc đột nhiên quay đầu nhìn anh một cái.

Thầy Mặc khi thẩm vấn người khác, phần lớn thời gian đều rất bình tĩnh, thậm chí còn luôn mỉm cười. Hôm nay là lần đầu tiên Vương Nhạc thấy anh nói lời cứng rắn như vậy, cảm thấy khá bất ngờ.

Sắc mặt Triệu Oánh ngày càng khó coi, tay chân bắt đầu run lên không kiểm soát được.

“Thành thật khai ra, tối hôm qua sau khi các em đưa Lưu Ái lên sân thượng, đã xảy ra chuyện gì?”

Quai hàm của Triệu Oánh càng lúc càng cắn chặt, một lúc lâu sau, cuối cùng cô bé cũng mở miệng: “Tối hôm qua là do Tống Giai Nghiêu sai em làm hết… Bởi vì giáo viên chủ nhiệm nói sẽ tới kiểm tra ký túc, cuối cùng lại không đến, nên Tống Giai Nghiêu cho rằng Lưu Ái đã đùa giỡn bọn em, muốn trừng phạt bạn ấy…”

**

“Mày nói giáo viên chủ nhiệm sẽ đến kiểm tra ký túc, người đâu rồi?”

Giọng Tống Giai Nghiêu không lớn, nhưng lại có cảm giác áp lực nặng nề.

Lưu Ái bị hỏi thì đành phải mở nhật ký cuộc gọi lúc 9 giờ tối với giáo viên chủ nhiệm ra, giơ điện thoại đến trước mặt Tống Giai Nghiêu: “Tôi không biết vì sao thầy không đến, cậu có thể gọi hỏi lại thầy.”

Tống Giai Nghiêu cười khẩy, ném điện thoại xuống bàn: “Không đến càng tốt.”

Nói xong cô ta đột ngột đứng bật dậy, túm lấy tóc của Lưu Ái, kéo cô ngã nhào xuống đất.

Tóc của Lưu Ái rất dài, buổi chiều vừa gội xong, hiện tại còn đang xõa ngang vai. Bị Tống Giai Nghiêu túm mạnh một cái, toàn thân mất trọng tâm, ngã mạnh xuống sàn.

Cảm nhận được sắp có chuyện không hay xảy ra, Tần San cầm đồ rửa mặt rời khỏi phòng ký túc.

Triệu Oánh nhìn cô một cái: “Mày chạy cái gì? Không ở lại xem trò vui à?”

“Sắp tắt đèn rồi, lát nữa tối om thì tắm kiểu gì? Bọn mày cứ từ từ, tao tắm xong quay lại xem tiếp.” Tần San đáp.

Triệu Oánh không nói gì thêm: “Tắm nhanh lên đấy!”

Tống Giai Nghiêu nhìn Lưu Ái đang ngồi bệt dưới đất, móc từ túi ra một vật hình cầu nhỏ, khiến Triệu Oánh giật mình khi thấy.

Trước đây, Lưu Ái từng chụp lại vết bầm trên người làm bằng chứng bị bắt nạt, khiến Tống Giai Nghiêu bị giáo viên và phụ huynh mắng một trận, còn phải bồi thường tiền thuốc men. Từ đó, Tống Giai Nghiêu đã khôn hơn, không đánh Lưu Ái nữa, mà thay đổi cách hành hạ, chuyển sang làm nhục cô về mặt tinh thần.

Tống Giai Nghiêu ngồi xổm xuống, giơ quả cầu có dây điện nối lên trước mặt Lưu Ái: “Biết đây là cái gì không?”

Lưu Ái chưa từng thấy thứ đó, cũng không ý thức được sắp xảy ra chuyện gì.

Tống Giai Nghiêu cười nhạt, nói với Triệu Oánh: “Lát nữa mày quay video.”

Trong lòng Triệu Oánh hơi sợ hãi, nhưng cũng đầy tò mò: “Quay ở đâu? Quay ở phòng không ổn đâu… nhỡ bị tìm ra danh tính thì…”

Lưu Ái vừa nghe đến từ tìm ra danh tính, sắc mặt lập tức thay đổi.

Cô đoán được hai người kia muốn quay video rồi tung lên mạng. Cô vội muốn chạy ra cửa, trốn khỏi nơi này.

Vừa đứng dậy, tóc đã lại bị Tống Giai Nghiêu túm lấy, kéo ngã nhào xuống đất lần nữa. Triệu Oánh cũng tiến tới, giữ chặt hai tay Lưu Ái từ phía sau.

“Tao biết mày đang nghĩ gì. Mày tưởng tao sẽ để mày yên ổn tốt nghiệp à?” Tống Giai Nghiêu cười nhạt: “Đừng mơ. Tao sẽ khiến mày cả đời không quên được tao. Mỗi lần nghĩ đến tao, là phải nhớ đến khoảng thời gian nhục nhã nhất trong đời mày…”

Hai người kéo Lưu Ái ra khỏi phòng. Giờ này mọi người đều đang trong phòng ký túc, có người đi ra ngoài, vừa thấy Tống Giai Nghiêu liền sợ quá không dám thò đầu ra.

“Leo lên đó.” Tống Giai Nghiêu chỉ lên ô cửa trời trên trần.

Lưu Ái lo sợ họ sẽ quay video, sợ đến mức chỉ có thể làm theo.

Lên đến sân thượng, Tống Giai Nghiêu lấy ra một chai lớn rượu trắng lớn, mở nắp, bóp miệng Lưu Ái để đổ rượu vào cổ họng cô.

Lưu Ái vì phản kháng nên bị sặc một ngụm lớn. Rượu nồng tràn vào khí quản, cô ho không ngừng.

Cô bị ép ngồi dưới đất, hai tay bị giữ chặt, hai chân thì bị Tống Giai Nghiêu đè lên, không thể phản kháng.

Tống Giai Nghiêu chờ cô không ho nữa, lại tiếp tục ép cô uống một ngụm: “Xem tửu lượng của mày tốt cỡ nào… phải say rồi trò chơi mới vui… ha ha…”

Tống Giai Nghiêu rất kiên nhẫn, vừa ép uống rượu, vừa nói: “Hồi trước có La Kiều Vũ chống lưng cho mày, mày tưởng mình là ai. Cuối cùng thì sao? Thằng đó cũng bỏ rơi mày thôi…” Tống Giai Nghiêu mở điện thoại ra, giơ một tấm ảnh trước mặt Lưu Ái: “Xem đi, nó mới vào đại học đã có bạn gái mới rồi. Sớm quên sạch sành sanh mày rồi!”

Tống Giai Nghiêu vừa nói, ánh mắt vừa dời xuống vị trí g*** h** ch*n Lưu Ái: “Chắc chắn mày không còn là con gái nữa. Những đứa bị La Kiều Vũ chơi qua, không đứa nào còn nguyên vẹn…”

Cô ta đưa tay chạm vào vùng kín của Lưu Ái. Ngay khoảnh khắc chạm vào, Lưu Ái như phát điên, vùng vẫy dữ dội. Đôi mắt cô vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại của Tống Giai Nghiêu.

Trong ảnh, La Kiều Vũ mặc áo thun trắng, cười rạng rỡ. Nụ cười đó từng dành cho cô. Cô gái ngồi đối diện tuy chỉ thấy bóng lưng, nhưng cũng đủ để đâm thẳng vào mắt Lưu Ái.

Thảo nào dạo gần đây anh ta không liên lạc nữa, thì ra đã có người mới…

La Kiều Vũ từng xuất hiện vào lúc Lưu Ái tuyệt vọng nhất, khi ấy anh nói: Nếu cả thế giới phản bội em, anh sẽ cùng em phản bội lại thế giới…

Khi đó cô không tin, cô chỉ cần một chỗ dựa. Nhưng sau thời gian ở bên nhau, cô đã thật lòng thích anh.

Một giọt nước mắt chảy xuống khóe mắt cô. Tống Giai Nghiêu thấy vậy chỉ hừ lạnh: “Mày khóc cái gì? Yêu loại rác rưởi như vậy, kết cục như thế là đúng rồi. Đừng nói là mày thật sự tin nó yêu mình nhé?!”

“Nói mấy cái đó với nó làm gì? Còn quay video không?” Triệu Oánh nhắc nhở.

Tống Giai Nghiêu lại ép Lưu Ái uống thêm một ngụm rượu: “Không sao, cho nó uống nhiều chút. Từ từ mà chơi… Giết người thì phải giết từ trong tim… Ha ha ha…”

Cảm giác rượu mạnh thiêu đốt cổ họng hòa với nỗi đau tan nát cõi lòng vì thất tình, nước mắt và nước mũi của Lưu Ái hòa lẫn thành một. Cô bắt đầu choáng váng, không còn sức chống cự.

Lúc này Tống Giai Nghiêu đứng dậy, ngửa đầu uống một ngụm rượu trắng: “c** q**n áo nó ra, quay cho đẹp một chút…”

**

Chan: Tui tưởng cái tròn tròn đó là máy làm tóc, ai nhè là sẽ toy

Hết chương 92

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.