Chương 98 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Vương Nhạc quay lại nhìn người thanh niên: “Nếu cậu sợ thì đừng đi, đừng ép mình quá, tôi tự đi xem là được rồi.” “Thế sao được… Tôi vẫn nên đi cùng anh. Lỡ mà thật sự gặp ma thì cùng là người trong thôn còn dễ trao đổi…” Vương Nhạc thầm chửi một câu trong bụng: “Được rồi, cậu im miệng đi, dẫn đường!” Hai người đi dọc theo đường cái mấy trăm mét, rồi rẽ vào một con đường nhỏ ngoằn ngoèo. Vừa rẽ vào, Vương Nhạc đã cảm thấy không khí có gì đó là lạ. Không biết có phải là do tâm lý không, nhưng anh cảm giác một luồng khí lạnh ập vào mặt. Bốn bề yên ắng, ban đêm lại có sương trắng mù mịt, hơn nữa khu nghĩa địa nằm ở vùng đất thấp, sương tụ dày đặc mãi không tan. Càng đi về phía trước, sương càng dày, đến mức không còn nhìn rõ đường đi nữa. Trong hoàn cảnh thế này, người ta không tránh khỏi việc tưởng tượng lung tung. Những bộ phim kinh dị, tiểu thuyết ma quái từng xem bỗng chốc hiện lên trong đầu như phim quay chậm. Vương Nhạc rùng mình một cái, định nói thôi không đi tiếp nữa: “Này, tôi nói… sương dày quá, chẳng thấy gì hết, hay là chúng ta quay về đi!” Nói xong không thấy ai đáp lại, da gà của Vương Nhạc lập tức nổi đầy người: “Này, lên tiếng đi chứ!” Vẫn không có ai trả lời. Mồ hôi lạnh túa ra khắp người anh: “Tôi nói thật, lúc này mà đùa thì không vui đâu! Cậu mà đang đùa tôi thì tôi về đấy!” Không ai trả
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-1/2921415/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.