🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 107

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Biết được An An chưa chết, Uông Luân thở phào nhẹ nhõm. Sau khi trút được gánh nặng, cả người cậu đổ về phía sau ghế, thư giãn hoàn toàn.

Có thể nhìn ra mấy ngày vừa qua, chuyện này đã giày vò cậu không ít.

Vương Nhạc hỏi: “Lần cuối em gặp An An là khi nào?”

“Ngày 7 tháng 12.” Uông Luân đáp rất nhanh: “Hôm đó là thứ Năm, vì em phải chuẩn bị thi cuối kỳ nên hôm ấy là buổi học cuối cùng.”

“Lần cuối em gặp cô ấy, An An có biểu hiện gì khác thường không?”

Uông Luân cúi mắt, cắn chặt môi dưới, như đang cậu cố nén điều gì đó. Một lúc sau mới từ từ mở miệng: “Hôm đó chúng em chia tay… An An nói, buổi học đã kết thúc, sau này sẽ không liên lạc nữa. Tuy cô ấy không trực tiếp nói chia tay… nhưng em nghĩ, đó chính là lời chia tay rồi.”

Vương Nhạc nhớ lại toàn bộ dòng thời gian của vụ án. Khi đó, camera ghi lại được Lưu Ái trở về ký túc xá vào thứ Sáu, chính là ngày hôm sau. Có nghĩa là, ngày thứ Sáu, hai chị em đã gặp nhau ở ký túc xá.

Tại sao lại chọn gặp ở nơi đông người như ký túc xá? Chẳng lẽ hai người đã hẹn nhau từ trước?

Tối thứ Sáu, tất cả bạn cùng phòng đều ra ngoài chơi, đến tận tối Chủ Nhật mới quay lại. Vậy An An đã rời đi lúc nào?

“Em về ký túc xá đại học rồi gửi rất nhiều tin nhắn WeChat cho An An, nhưng cô ấy không trả lời. Tối thứ Sáu em còn gọi điện, vẫn còn đổ chuông, nhưng cô ấy không bắt máy. Đến sáng hôm sau, điện thoại đã tắt máy hoàn toàn… Có khi nào An An bị bắt cóc không?”

Nghe đến đây, Vương Nhạc lập tức cảnh giác, cảm thấy có điều bất thường: “Tại sao em lại nghi ngờ cô ấy bị bắt cóc?”

“Em chỉ đoán thôi.” Uông Luân đáp “Thật ra em luôn cảm thấy gần đây An An có điều gì đó lạ lạ. Em nhìn thấy cô ấy như đang không tập trung, sau khi chia tay, em cứ nghĩ, có khi nào cô ấy cắm sừng em… Hoặc là bị ai đó dụ dỗ?”

“Em biết gì về người đó?”

Uông Luân lắc đầu: “Em chỉ liếc qua điện thoại của An An một lần, thấy một dãy số điện thoại. Em chỉ nhớ đuôi là 7868, còn lại thì không rõ.”

“Em có xem nội dung cuộc trò chuyện giữa họ không?”

“Hình như… có nhắc đến KTV…. An An cảnh giác lắm, vừa thấy em nhìn thì lập tức cất điện thoại đi. Em không kịp nhìn thêm gì nữa.”

Vương Nhạc ghi lại các từ khóa vào sổ tay: Người lạ, đuôi số 7868, KTV.

Anh không thu được thêm thông tin gì hữu ích, nên hỏi tiếp một vài câu hỏi cơ bản khác. Uông Luân đều trả lời rằng không biết. Đến gần cuối buổi thẩm vấn, Mộng Lan chợt hỏi: “Em biết An An bị bạo lực học đường, vậy em đã từng nghĩ đến việc giúp cô ấy chưa?”

Câu hỏi này Mộng Lan hỏi chỉ vì tò mò. Là con gái, cô rất muốn biết, khi An An bị bắt nạt, làm bạn trai của cô ấy Uông Luân, đã phản ứng ra sao?

Phải chăng thái độ của cậu ta chính là nguyên nhân khiến hai người chia tay?

Uông Luân ngẩn người: “Chưa từng nghĩ tới.”

“Hai người chia tay, em đã bao giờ nghĩ do lỗi của mình không?” Mộng Lan nói  “Đừng lúc nào cũng đổ lỗi cho người khác.”

Ấn tượng của Mộng Lan với Uông Luân tuột dốc không phanh. Từ chuyện ban đầu cậi ta không muốn báo án vì sợ ảnh hưởng đến học bổng, đến việc nói về việc An An bị bắt nạt chỉ qua loa một câu, cô đã phần nào cảm thấy có điều không ổn.

Có thể Uông Luân chưa từng thật lòng yêu An An.

“Chị nói đúng, em nên tự kiểm điểm lại bản thân.”

Uông Luân thừa nhận lỗi rất nhanh.

Vương Nhạc xé nửa tờ giấy trong sổ, viết một số điện thoại rồi đưa cho Uông Luân: “Bọn anh sẽ cố điều tra người em nói. Nếu có thông tin gì mới, báo cho anh ngay lập tức.”

“Vâng, cảnh sát Vương.” Uông Luân nhận lấy tờ giấy, gấp lại và bỏ vào túi áo.

Sau khi Uông Luân rời đi, Vương Nhạc hỏi Mộng Lan: “Chuyện bên phía La Kiều Vũ sao rồi? Cậu ta đòi cảnh sát phải đích thân mời à?”

Mộng Lan nhún vai: “Cậu ta vẫn đang đi nghỉ dưỡng, hiện giờ hoàn toàn không liên lạc được. Ba mẹ La Kiều Vũ nói cậu ta vốn dĩ là như vậy, cũng không biết thật hay giả.”

“Trốn tránh chẳng giải quyết được gì. Xem ra, chúng ta phải đích thân đến gặp ba mẹ cậu ta rồi.”

Mộng Lan gật đầu: “Chắc chỉ còn cách đó.”

Vương Nhạc nói xong thì quay người đi về phía văn phòng pháp y, nhưng chỉ một lát sau lại quay trở lại sảnh: “Mọi người có thấy Cố Nguyên đâu không?”

Câu hỏi này khiến cả phòng ngơ ngác: “Có khi nào đi thực địa với đội trưởng rồi?”

“Pháp y mà đi thực địa? Cậu ấy rảnh đến mức đó sao?”

Vương Nhạc lập tức rút điện thoại ra gọi cho Cố Nguyên. Vì trước khi đi, thầy Mặc đã dặn dò, mấy ngày này phải để mắt đến Cố Nguyên, không được để cậu ấy ra ngoài một mình. Tuy không rõ lý do, nhưng đã được dặn, thì anh rất để tâm.

Điện thoại vừa đổ chuông hai lần thì có người bắt máy: “Alo, Vương Nhạc, là tôi.”

Người nghe là Lý Mông: “Chúng tôi đã tìm thấy Tống Giai Nghiêu. Cố Nguyên đang khám nghiệm thi thể, cậu mau dẫn người đến ngay.”

“Khám… khám nghiệm cái gì…” Vương Nhạc dựng tóc gáy “Thi thể?!”

“Đúng vậy, Cố Nguyên nói Tống Giai Nghiêu đã chết được vài ngày rồi. Tôi gửi địa chỉ cho anh… Mau tới đây đi!”

“Không phải… Sao các anh tìm thấy Tống Giai Nghiêu vậy?”

“Là Cố Nguyên suy luận ra. Cậu ta giỏi lắm. Đợi tôi về rồi kể chi tiết cho anh…”

Vương Nhạc liếc nhìn vị trí được Lý Mông gửi tới, vừa nhìn đã nhận ra, tọa độ nằm ngay trong khuôn viên trường Trung học số 1.

Bọn họ ngày nào cũng đi khắp nơi tìm Tống Giai Nghiêu, vậy mà chẳng phát hiện chút tung tích nào. Không ngờ người lại ở ngay trong trường học!

Khi Vương Nhạc dẫn người đến hiện trường, xung quanh đã tụ tập rất nhiều học sinh, nhưng không ai dám lại gần.

Trường Trung học số 1 ở thành phố Nham Hải có diện tích rất rộng, trong đó có một nửa là đất hoang. Do địa hình khu đất hoang cao hơn, nên nhiều năm qua vẫn chưa được khai thác. Trường học mở rộng dần dần theo hướng bao quanh khu đất này, theo thời gian, nơi đó mọc lên một rừng cây rậm rạp.

Lúc này, lá cây trong rừng gần như đã rụng hết, phủ đầy mặt đất tạo thành một lớp dày.

Khi Vương Nhạc dẫn người vào trong rừng, bước chân giẫm lên lá khô vang lên những âm thanh giòn giòn, khe khẽ.

Đi sâu vào trong, họ thấy phía trước có hai người đang đứng.

Không, chính xác là ba người.

Cố Nguyên và Lý Mông đang đứng trên đỉnh một mô đất, cả hai dường như đang quan sát người thứ ba phía trước.

Người đó rất gầy, mặc bộ đồng phục học sinh màu xanh trông rộng thùng thình. Tay chân buông thõng, dưới chân lơ lửng trong không trung!

Gió trên đỉnh mô đất thổi rất mạnh, rít vào mặt, người đang treo lơ lửng kia bị gió thổi đung đưa, nhìn chẳng khác gì một món đồ treo khổng lồ đung đưa trong gió.

Toàn thân Vương Nhạc nổi hết da gà. Anh sợ nhất là gặp phải thi thể treo cổ…

Trong một vụ án mạng trước đó, từng có nạn nhân bị hung thủ treo cổ, lúc đó anh còn không dám vào hiện trường nhận thi thể.

Mộng Lan luôn đi sát phía sau, đã đi lên trước. Không muốn để cô phát hiện ra mình sợ xác chết, Vương Nhạc đành cắn răng bước tới.

Hiện tại đã là giữa tháng 12, thời tiết đã trở lạnh, nhiệt độ trung bình trong ngày chỉ khoảng hơn mười độ, nhưng dù là như vậy, trong không khí vẫn phảng phất mùi xác thối nhè nhẹ. Trong rừng có nhiều vi sinh vật, lại còn có vài loài chim di cư không cần di trú đang cư ngụ, Vương Nhạc đoán rằng, thi thể chắc hẳn không được bảo quản tốt lắm.

Vừa nghĩ đến đây, anh liền nghe thấy hai tiếng quạ kêu. Tiếng kêu trầm đục, như phát ra từ cổ họng khô gầy của một ông lão, nghe rất rợn người.

Một con quạ toàn thân đen sì bị đám đông làm kinh động, vỗ cánh bay khỏi đám người, rồi đậu lên một cành cây cao hơn, lặng lẽ nhìn chằm chằm vào thi thể đang treo lủng lẳng bên dưới.

Sau khi cảnh sát hình sự đến hiện trường, lập tức căng dây cảnh giới. Nhóm khám nghiệm hiện trường đã phân công xong việc, một số người chụp ảnh, số còn lại thì thu thập vật chứng tại hiện trường.

Vương Nhạc vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thi thể đó. Anh cố kìm nén cảm giác khó chịu trong người, hỏi hai người trước mặt, xuất hiện bất ngờ như ma quỷ: “Các anh đến đây bao lâu rồi?”

Cố Nguyên không trả lời, Lý Mông đáp: “Bọn tôi vừa tới nơi thì anh đã gọi điện, chắc chỉ đến sớm hơn mấy người khoảng năm phút thôi.”

Cố Nguyên chăm chú nhìn vào sợi dây phía trên thi thể một lúc lâu rồi nói: “Sợi dây này có vấn đề.”

Vương Nhạc lướt qua khuôn mặt tím tái của thi thể, nhìn kỹ sợi dây cỡ bằng ngón út treo trên cành cây: “Đây chẳng phải là dây leo núi bình thường sao?”

Vừa nói xong, trong đầu anh chợt lóe lên một hình ảnh…

Cỡ bằng ngón út, sọc vàng đen xen kẽ…

“Sợi dây này một khuôn một đúc với sợi dây đó!”

Bộ não của Vương Nhạc như bị treo máy, không thể lập tức liên kết hai sự việc lại với nhau, nhưng trực giác lại mách bảo anh rằng, nhất định hai chuyện này có liên quan đến nhau.

Anh hoàn toàn không có manh mối gì: “Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?”

Lý Mông nhún vai: “Hay là cứ mang xác về trước rồi tính tiếp. Lại đây, giúp một tay.”

Nói xong, Lý Mông liền đi tới chỗ thi thể. Vương Nhạc không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt thi thể, cụp mắt xuống, cắn răng đi tới.

Trên đồi, Lý Mông dựng một cái thang inox, hai tay giữ thang cố định: “Cố Nguyên, cậu giúp tụi tôi giữ thang nhé.”

Cố Nguyên đi tới giữ thang, vẻ mặt như đang suy nghĩ điều gì, dường như vẫn đang phân tích quá trình vụ án.

Thấy Lý Mông đã mặc xong đồ bảo hộ, Vương Nhạc hơi nhíu mày.

Quả nhiên, giây tiếp theo Lý Mông nói: “Anh leo lên thang, hạ đầu thi thể xuống. Tôi khỏe hơn, sẽ đứng dưới đỡ!”

Trong đầu Vương Nhạc lập tức nghĩ: Trời đất ơi! Sợ cái gì là nó tới cái đó!

Thấy Lý Mông đã trang bị đầy đủ, sẵn sàng đỡ lấy thi thể, mà Vương Nhạc thì vẫn đứng yên tại chỗ, lắp ba lắp bắp không nói được lời nào: “Cái này… cũng… hơi bị…”

Mộng Lan đưa cho anh một bộ đồ bảo hộ: “Cần em giúp không?”

“Không cần.”

Vương Nhạc nghiến chặt quai hàm: “Anh tự làm được.”

Dù thế nào cũng không thể để Mộng Lan phát hiện mình nhát gan được! Nếu không thì sau này làm sao làm chủ được gia đình nữa!

Anh mặc đồ bảo hộ vào, hít sâu lấy dũng khí, bắt đầu leo thang. Khi leo lên đến độ cao ngang mặt thi thể, anh không thể không nhìn thoáng qua nó. Vừa liếc một cái, anh kinh hãi kêu lên: “Mẹ nó!”

Vương Nhạc lập tức quay đầu đi chỗ khác, miệng lẩm bẩm liên tục: “A di đà Phật, A di đà Phật…”

“Vương Nhạc, anh đang làm gì đấy?” Lý Mông đứng dưới gốc cây ngẩng đầu hỏi.

 Hết chương 107

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.