🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 118

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt, nhưng nụ cười nơi khóe miệng lại khiến người ta không thể đoán biết.

Cố Nguyên khẽ nhíu mày, tim đập ngày càng nhanh.

Ánh mắt cậu rời khỏi đôi môi gợi cảm của Mặc Lâm, cố gắng kìm nén sự xao động trong lòng.

Mặc Lâm đối với cậu giống như thuốc phiện, càng muốn cai, lại càng không thể cai nổi.

Mặc Lâm biết trong lòng cậu đang nghĩ gì, khẽ nở nụ cười, cụp mắt nhìn cậu, ánh mắt nóng rực lướt qua eo cậu, ngón tay thon dài cũng bắt đầu không an phận, đưa tay chạm đến eo của Cố Nguyên: “Đàn ông từ 25 đến 29 tuổi, h*m m**n sinh lý sẽ đạt đỉnh. Anh không nghĩ em chịu nổi sự cám dỗ.”

Nói xong, ngón tay anh vén nhẹ vạt áo lên, chạm vào làn da ở eo của Cố Nguyên.

Cảm giác mịn màng truyền từ đầu ngón tay, thật sự khiến người ta nghiện.

Bàn tay ấy không hề chần chừ, trực tiếp luồn vào qua khe hở áo…

Ngón tay ấm áp dừng lại ở vị trí thon nhất nơi eo Cố Nguyên, rồi tiếp tục thăm dò ra phía sau. Hành động của Mặc Lâm rất nhẹ nhàng, ngay cả đầu ngón tay cũng đầy dịu dàng.

Cơ thể Cố Nguyên bất chợt run lên, theo bản năng muốn né tránh.

“Vị trí này… lại nhạy cảm đến thế sao?” Mặc Lâm cười khẽ, đầy ẩn ý.

Mỗi lần chạm đến chỗ này, Cố Nguyên đều trở nên vô cùng nhạy cảm.

Cố Nguyên khẽ c*n m** d***, đầu óc bỗng chốc trống rỗng.

Cậu bất ngờ nắm lấy cổ tay Mặc Lâm: “Đừng làm loạn nữa, em có chuyện muốn hỏi anh.”

Mặc Lâm cực kỳ miễn cưỡng rút tay về: “Em hỏi đi.”

Cố Nguyên điều chỉnh lại cảm xúc của mình: “Vụ án này, em vẫn còn nhiều điều chưa hiểu rõ.”

Cậu tổng hợp lại toàn bộ những gì Mặc Lâm đã nói từ đầu đến cuối một lần nữa, lông mày càng lúc càng nhíu chặt: “Chân của An An bị gãy, lúc Triệu Oánh tự sát, hiện trường lại xuất hiện con số Ả Rập ‘3’ là sao?”

Theo lời của Mặc Lâm, hai con số ‘1’ và ‘2’ trước đó đều là do An An cố ý để lại, vậy thì con số ‘3’ cũng nên là của An An. Nhưng An An bị hạn chế di chuyển, hoàn toàn không thể lặng lẽ vào trường học.

Ngón tay Mặc Lâm khẽ gõ lên mặt bàn hai cái, trầm giọng nói: “Anh muốn nghe suy nghĩ của em.”

Lúc Triệu Oánh chết, Cố Nguyên có mặt tại hiện trường, cậu là người đầu tiên tiếp xúc với thi thể. Khi ấy, cậu mở tay Triệu Oánh ra, rõ ràng nhớ rằng con số ‘3’ bị cô ta nắm chặt trong lòng bàn tay.

Nhưng đến khi tổ kiểm tra dấu vết tới nơi, con số đó đã bị gió thổi rơi xuống đất.

Nghĩa là, chỉ có một mình Cố Nguyên nhìn thấy con số ‘3’ bị nắm trong tay, và chi tiết này cậu chưa từng nói cho bất kỳ ai.

“Anh vừa nói, hôm đó trong đám đông anh nhìn thấy Đoạn Dương… có nhầm lẫn không?” Cố Nguyên đột nhiên hỏi.

Mặc Lâm: “Không nhìn nhầm. Dáng người và cách đi của Đoạn Dương rất dễ nhận ra.”

Đôi mắt trong trẻo của Cố Nguyên nhìn thẳng vào Mặc Lâm: “Vậy hôm đó hắn cố ý dẫn chúng ta đến trường học, chỉ để chúng ta chứng kiến cái chết của Triệu Oánh sao?”

Mặc Lâm không nói gì, đôi mắt dài hẹp của anh chăm chú nhìn Cố Nguyên: “Tiếp tục nói đi…”

“An An bị gãy chân, nên không thể có mặt ở hiện trường. Nhưng Đoạn Dương lại xuất hiện. Bức thư tuyệt mệnh đó… có khả năng là do Đoạn Dương mang đến không? Nếu đúng như vậy… thì Đoạn Dương phải biết kế hoạch của An An.”

Đôi mắt dài nheo lại: “Đúng, hắn biết.”

“Anh từng nói, An An rất giỏi bắt chước.” Nói đến đây, Cố Nguyên bỗng dừng lại, ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt Mặc Lâm: “Cô ấy có thể bắt chước nét chữ của Lưu Ái, cũng có thể bắt chước nét chữ của Triệu Oánh… nếu bức thư tuyệt mệnh là do An An viết, rồi được Đoạn Dương mang đến hiện trường… thì có thể suy ra, An An đang hợp tác với Đoạn Dương?”

Mặc Lâm nhấc chén trà, nhấp một ngụm: “Bức thư đó đúng là do An An viết, cũng là do Đoạn Dương mang tới hiện trường. Nhưng điều đó không có nghĩa là họ đã liên thủ…

Đoạn Dương nhìn thấu ý định của An An. Để rửa tội cho mình, hắn muốn kéo anh vào vụ án này… Vì vậy, sáng hôm đó hắn mới dẫn chúng ta đến trường học, còn khiến em trở thành nhân chứng… Hắn vừa muốn đổ lỗi cho anh, vừa muốn phá hoại mối quan hệ giữa chúng ta.”

Cố Nguyên trầm ngâm một lúc: “Xem ra, con số ‘4’ cũng là do Đoạn Dương để lại nhằm giá họa cho anh… Bệnh nhân ung thư não giai đoạn cuối sẽ rất đau đớn, chết nhanh bằng một phát súng lại là giải thoát.”

“Với tính cách của hắn, đúng là có thể làm ra chuyện đó.” Mặc Lâm thản nhiên nói: “Mặc dù hắn đã chết… nhưng An An vẫn còn sống, chúng ta không thể lơ là… Anh đã quan sát An An, hành vi của cô bé có chút kỳ lạ.”

“Kỳ lạ ở đâu?”

“Tuy cô bé đã kế thừa ý chí của Đoạn Dương, nhưng vẫn là An An… Khi Vương Nhạc nhắc đến người nhà của cô bé trong phòng thẩm vấn, cô bé xúc động dữ dội. Hơn nữa… lúc rời khỏi phòng thẩm vấn, cô bé còn cố ý liếc nhìn sang phòng bên cạnh.”

Cố Nguyên khẽ cau mày: “Tần San đang ở phòng thẩm vấn bên cạnh.”

Mặc Lâm đặt tách trà xuống: “Anh cho rằng, An An muốn trả thù Tần San.”

“Vậy nên anh định đưa An An rời khỏi thành phố Nham Hải?”

“Không hoàn toàn như vậy.” Mặc Lâm trầm giọng đáp: “Anh đoán cô ấy nhất định sẽ tìm cách gặp Tần San, nên anh cố tình để cô bé một mình ở khách sạn, chính là để quan sát động thái tiếp theo của cô bé.”

Mặc Lâm mở thiết bị định vị trên điện thoại, trên màn hình hiện một chấm đỏ đang di chuyển: “Cô bé đã bắt đầu hành động rồi.”

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào chấm đỏ trên điện thoại, xác định phương hướng: “Cô ta đang trên xe… Muốn quay lại đồn cảnh sát?”

Mặc Lâm: “Xem ra đúng là nhằm vào Tần San.”

Cố Nguyên lấy điện thoại ra, bấm gọi cho số của Lý Mông rồi bật loa ngoài.

Điện thoại chỉ đổ chuông hai tiếng đã được bắt máy: “A lô, Cố Nguyên.”

Mặc Lâm: “Chút nữa An An sẽ quay lại đồn, tuyệt đối đừng để cô ta gặp Tần San.”

“Cô ta quay lại làm gì? Không phải anh đã đưa cô ta ra sân bay rồi sao?”

Cố Nguyên: “Đừng hỏi, cứ làm theo lời anh ấy là được.”

“Được thôi.” Lý Mông cúp máy, vừa lúc thấy Tiêu Trạch đi về phía mình.

“Đội trưởng… Lúc nãy thầy Mặc nói An An sẽ quay lại, còn dặn đừng để cô ta gặp Tần San.”

“Thầy Mặc nói thế à?” Tiêu Trạch nghe xong, mắt hơi nheo lại: “Tôi biết rồi, cậu đừng lo chuyện này. Lát nữa An An đến thì đưa thẳng đến văn phòng tôi.”

Lý Mông gãi đầu: “Rõ, đội trưởng.”

Mười phút sau, An An xuất hiện bên ngoài cửa kính đồn cảnh sát, tay cầm một bình giữ nhiệt, đẩy xe lăn đi vào. Lý Mông thấy vậy liền bước tới giúp cô mở cửa.

Lý Mông: “Sao em lại quay về một mình vậy?”

“Cảnh sát Lý, em nghe thầy Mặc nói tình trạng tinh thần của Tần San hiện giờ không ổn. Ngày mai em sẽ rời Nham Hải rồi, em muốn nói chuyện với bạn ấy, khuyên giải bạn ấy một chút.”

“Ra là vậy.” Lý Mông cảm thấy cô bé này thật sự rộng lượng, không chấp nhặt chuyện cũ, là một người tốt.

Nhưng Mặc Lâm đã dặn, không được để hai người họ gặp nhau.

Lý Mông đoán có thể là do An An trông quá giống Lưu Ái, nên thầy Mặc sợ Tần San nhìn thấy cô bé sẽ bị kích động.

Lý Mông cho rằng quả thật không thể để họ gặp nhau, liền đẩy An An đến thẳng văn phòng của Tiêu Trạch.

An An nhận ra đường đi không đúng, ngẩng đầu hỏi: “Anh đưa tôi đi đâu vậy?”

“Văn phòng đội trưởng. Muốn gặp Tần San thì phải xin phép anh ấy trước.”

Đôi mắt long lanh của cô khẽ cụp xuống: “Đợi một chút đã.”

“Sao vậy?” Lý Mông dừng lại.

An An cúi đầu nói nhỏ: “Có nhà vệ sinh không? Tôi muốn đi vệ sinh.”

“Ờm… em chờ một lát, tôi tìm một nữ cảnh sát dẫn em đi.”

Lý Mông để An An lại ở hành lang gần văn phòng, rồi quay người ra đại sảnh tìm người.

An An ngẩng đầu liếc nhìn căn phòng bên cạnh hành lang, đưa tay vặn thử tay nắm cửa, rồi đẩy cánh cửa gần nhất.

Căn phòng được dọn dẹp rất sạch sẽ, nhưng giờ này phần lớn người trong cục đều ra ngoài ăn trưa, nên văn phòng rộng rãi không có ai cả.

An An để ý thấy trên bàn làm việc gần cửa có một ổ cắm điện, vẫn đang cắm nguồn, đèn báo sáng.

Đôi mắt đen láy của cô ánh lên một tầng màu mực đậm, khóe môi khẽ nhếch lên thành một đường cong rất khó nhận ra.

Chẳng bao lâu sau, Lý Mông quay lại cùng một nữ cảnh sát, thấy An An vẫn đang đợi ngoài hành lang.

“Cô đưa cô bé đi vệ sinh nhé, xong thì đưa thẳng đến văn phòng đội trưởng.”

“Cảm ơn cảnh sát Lý.” An An ngẩng đầu cười, ánh mắt sáng lấp lánh: “Tôi… đột nhiên lại không muốn đi nữa rồi.”

Lý Mông cũng không nghĩ nhiều, nói với nữ cảnh sát: “Vậy cô quay lại làm việc đi.”

Nói xong anh tiếp tục đẩy An An đến văn phòng đội trưởng, nằm ở chính giữa hành lang, đi vài bước là đến nơi.

Lý Mông gõ cửa văn phòng.

“Vào đi.”

Tiêu Trạch dường như đã đợi sẵn An An, thấy Lý Mông đẩy cô vào thì dập thuốc: “Lý Mông, cậu đi làm việc của mình đi.”

Lý Mông cảm thấy đội trưởng cố tình đuổi mình ra ngoài, cũng không nói gì thêm, đóng cửa rồi rời đi.

Tiêu Trạch đứng dậy khỏi ghế da, đi tới giúp đẩy xe cho An An: “Tôi có vài câu muốn hỏi em.”

“Đây là thẩm vấn sao?”

“Không phải.” Tiêu Trạch nói: “Thầy Mặc nói không được tiếp tục thẩm vấn em nữa, nhưng tôi rất nghi ngờ, không hiểu mục đích thật sự của anh ta là gì?”

An An mở to đôi mắt rạng rỡ: “Chắc là thầy Mặc quan tâm đến cảm xúc của tôi. Anh ấy là người tốt.”

Tiêu Trạch nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm ngâm.

Hiện tại An An đang ở trong văn phòng anh, rốt cuộc có nên tiếp tục thẩm vấn không?

Gần đây hành động của Mặc Lâm rất kỳ lạ, đến mức khiến anh không thể hiểu nổi. Trong tình huống này, anh vẫn nên làm theo lời anh ta sao?

Mặc Lâm hiện giờ cũng là một trong những nghi phạm. Trong hoàn cảnh đó, với tư cách là đội trưởng đội hình sự, anh cần có lập trường và suy nghĩ riêng…

Tiêu Trạch rút ra một điếu thuốc, châm lửa: “Em có quen biết Đoạn Dương không?”

“Không quen.” An An trả lời dứt khoát: “Tôi không thân với hắn.”

“Vậy trước khi Đoạn Dương chết, có gì kỳ lạ không… Theo quan sát của em, em nghĩ hắn có thể tự sát không?”

An An nhìn thẳng vào mắt Tiêu Trạch: “Anh nói vậy… thì thật ra đúng là có vài điểm lạ.”

“Ồ? Kể tôi nghe thử xem!”

An An đẩy xe lăn tiến gần thêm một chút, rút ngắn khoảng cách giữa cô và Tiêu Trạch: “Trước khi chết, Đoạn Dương luôn rất lo lắng… Hắn bị ung thư não, uống rất nhiều thuốc, ban đêm không ngủ được, ban ngày tinh thần suy sụp, đôi khi còn mất trí, nói năng lảm nhảm.”

Khói thuốc làm mờ tầm mắt của Tiêu Trạch, anh nhíu mày: “Hắn nói gì?”

“Tôi không hiểu rõ lắm hắn nói gì, nhưng có liên quan đến thầy Mặc.”

Tiêu Trạch vừa nghe thấy có liên quan đến Mặc Lâm thì lập tức vểnh tai lên: “Em nói lại những gì Đoạn Dương đã nói.”

“Hắn nói, thầy Mặc là đối thủ duy nhất, cũng là người bạn duy nhất của hắn… còn nói thầy Mặc rất nguy hiểm, muốn hắn chết… Tôi không biết giữa họ có ân oán gì, nhưng tôi không tin lời hắn. Thầy Mặc không giống hắn, họ là hai người hoàn toàn khác biệt.”

Tiêu Trạch lập lại câu nói đó trong đầu một lần: “Hắn còn nói gì nữa?”

“Hắn còn nói… thầy Mặc bị bệnh tâm lý.”

Tiêu Trạch gần như không thể tin nổi.

Bệnh tâm lý?

Không thể nào!

Nếu ngay cả Mặc Lâm cũng có vấn đề tâm thần thì trên đời này chắc không còn ai là bình thường nữa.

Tâm lý của Mặc Lâm cực kỳ vững vàng. Họ đã làm việc với nhau lâu như vậy, nếu anh ta có bệnh, Tiêu Trạch sớm đã nhận ra.

Tiêu Trạch lập tức bác bỏ nhận định này.

“Tôi cũng không tin thầy Mặc có bệnh tâm lý. Chắc chắn là Đoạn Dương bịa đặt.” An An cười nhẹ: “Lúc ở Thái Lan, thầy Mặc luôn rất quan tâm chăm sóc tôi. Một người tốt như vậy sao có thể bị đa nhân cách được… Nhất định là Đoạn Dương vu khống anh ấy.”

Tiêu Trạch nhìn thẳng vào mắt An An: “Vừa rồi em nói gì… đa nhân cách?”

“Ừm… là Đoạn Dương nói vậy.”

Tiêu Trạch lập tức trầm tư, bắt đầu hồi tưởng từng chút một về những lúc ở bên Mặc Lâm, cố gắng tìm kiếm manh mối.

An An cụp mắt, khóe môi cong lên thành một nụ cười nhạt: “Đội trưởng Tiêu… vì sao anh chọn làm cảnh sát?”

Tiêu Trạch quay đầu lại, nhìn cô: “Tất nhiên là vì chính nghĩa.”

“Vậy còn bây giờ, anh đang làm gì?” Giọng An An chậm rãi: “Anh đang để một nghi phạm dắt mũi…”

Tiêu Trạch khẽ nhíu mày. Câu này đúng vào tâm trạng anh lúc này. Anh đang lo lắng chuyện đó.

“Anh là đội trưởng, cho dù thầy Mặc có giỏi đến đâu, hiện tại cũng chỉ là cố vấn tâm lý tội phạm của đội hình sự thôi… Anh hoàn toàn không có chính kiến gì cả…”

Ánh mắt Tiêu Trạch dần trở nên mông lung. Anh chợt nhớ đến ngày đầu tiên trở thành cảnh sát, đứng dưới quốc kỳ tuyên thệ trang nghiêm…

Nhớ đến kỳ vọng của cha: “Con là niềm tự hào lớn nhất đời ba…”

Nhớ đến khi vừa nhậm chức đội trưởng, lời khen ngợi của cấp trên: “Cậu còn trẻ mà đã làm đội trưởng đội hình sự… tiền đồ vô lượng… Cố gắng giữ vững bản tâm…”

Trước mắt anh chợt hiện lên một bóng người, người đó từ trong bóng tối bước ra. Khi lại gần, anh mới thấy rõ là Mặc Lâm.

Bỗng nhiên, mọi khung cảnh tốt đẹp bỗng tan biến. Gương mặt ba anh nghiêm khắc nói: “Con làm ba quá thất vọng… Chẳng lẽ con quên lời tuyên thệ năm đó rồi sao? Lại để một nghi phạm dắt mũi… Con sợ hắn đến mức đó à?”

Gương mặt của baa dần dần biến mất vào bóng tối, gương mặt của cấp trên lại hiện lên: “Nếu vụ án này bị phá hỏng, đến ta cũng khó mà bảo vệ được con. Là cảnh sát, con phải có phán đoán của chính mình. Ta không thể đề bạt một người thiếu lập trường.”

Tiêu Trạch dần dần rơi vào mâu thuẫn nội tâm sâu sắc. Lúc này, giọng An An nhẹ nhàng vang lên: “Đội trưởng Tiêu, anh thấy tôi nói đúng không?”

Tiêu Trạch gật đầu: “Em nói đúng. Tôi không thể để người khác dắt mũi mãi được.”

“Vậy bây giờ đưa tôi đi gặp Tần San đi. Tôi muốn nói với cô ta rằng cái chết của chị tôi không liên quan gì đến cô ta. Đã có quá nhiều người chết rồi, tôi muốn khuyên cô ta, để cô ta có thể sống tiếp.”

“Ừm… Dù sao em cũng là người trong cuộc, em đi nói có lẽ hiệu quả hơn chúng tôi.” Ánh mắt Tiêu Trạch đã trở nên mờ mịt, vô hồn, bước tới đẩy xe lăn của An An.

“Cảm ơn anh.” An An mỉm cười nói.

“Phục vụ nhân dân là bổn phận của tôi…”

Vừa đẩy cửa ra, đột nhiên máy tính trong phòng tắt đen, hệ thống sưởi cũng ngừng hoạt động.

Nhưng Tiêu Trạch không nhận ra bất kỳ điều gì, như một con rối gỗ, bị An An điều khiển, từng bước từng bước đi về phía trước.

“Hình như mất điện rồi!”

Người trực ban trong đại sảnh đồng loạt than thở, đúng lúc cực kỳ bất tiện.

“Sao lại mất điện đúng lúc này! Tôi chưa kịp lưu tài liệu!” Mộng Lan bất lực nói. Cô đã làm việc cả buổi sáng, còn chưa ăn trưa, sắp xong rồi lại mất điện.

Xem ra khỏi cần ăn nữa, tức quá no luôn rồi!

Lúc này, Tiêu Trạch đẩy cửa phòng thẩm vấn, nhìn thấy một bóng người co rút trong ghế.

Phòng thẩm vấn kín hoàn toàn, đèn vừa tắt là tối như ban đêm.

Tần San bắt đầu kích động, vai cũng bắt đầu run rẩy: “Thả em ra! Em không muốn ở đây!”

“Chắc là cầu dao nhảy rồi, đi xem thử.”

Cảnh sát trực ban bên ngoài phòng thẩm vấn bắt đầu rối rít hành động, không ai chú ý hay nghi ngờ vì sao đội trưởng lại đẩy An An vào phòng thẩm vấn.

Bọn họ cho rằng Tiêu Trạch làm vậy chắc chắn có lý do riêng.

Tiêu Trạch đóng cửa lại, An An bật đèn pin trên điện thoại, ánh sáng rọi thẳng lên người Tần San khiến cô giật mình, vội lấy tay che mắt.

Đèn flash của điện thoại rất chói, bóng người ngồi trên xe lăn cô không nhìn rõ lắm, phía sau là một người đàn ông mặc cảnh phục, thân hình cao lớn.

“Tần San, mấy ngày không gặp… cô vẫn ổn chứ?”

Giọng nói của An An mang theo nụ cười, người không biết chuyện nghe sẽ tưởng cô đang thật lòng hỏi thăm.

Chỉ có Tần San mới cảm thấy lạnh sống lưng: “Cô là ai?!”

Tim Tần San đập loạn, cô không dám nhìn người ngồi trên xe lăn.

“Tần San… Tôi đau lắm… Cô nhìn mặt tôi đi…”

Hình ảnh gương mặt Lưu Ái lúc rơi lầu tử vong bỗng hiện rõ trong đầu Tần San, toàn thân cô lạnh buốt.

Tần San sợ hãi đến mức ngã khỏi ghế: “Đừng tìm tôi nữa… Không phải lỗi của tôi… Tôi không hại cô… Xin cô tha cho tôi!”

Nụ cười trên mặt An An có phần kỳ dị, nhưng do ánh sáng ngược, Tần San không nhìn rõ nét mặt cô.

An An xoay đèn điện thoại, chiếu từ dưới cằm lên mặt, một khuôn mặt trắng bệch méo mó hiện ra trước mắt Tần San.

Tần San nhìn người trước mặt, sợ đến mức nổi hết da gà.

Thật sự gặp ma rồi!

Vương Nhạc bước ra khỏi văn phòng, thấy Lý Mông đang kiểm tra cầu dao điện: “Có chuyện gì vậy?”

“Chắc bị chập mạch rồi.” Lý Mông đáp.

Ngay lúc đó, trong phòng thẩm vấn bỗng vang lên một tiếng hét chói tai, tiếng thét thê thảm và rợn người khiến ai nấy dựng tóc gáy.

Vương Nhạc: “Ai đang hét vậy?!”

Lý Mông mơ hồ lắc đầu: “Tiếng hét phát ra từ phòng thẩm vấn.”

Vương Nhạc quay sang Mộng Lan: “Lấy đèn khẩn cấp đến đây!”

Hiện tại cảm xúc của Tần San rất bất ổn, cô bé không thể chịu đựng được việc ở lại trong phòng thẩm vấn tối đen.

Mộng Lan đi đến kho lấy đèn, còn Vương Nhạc và Lý Mông thì cùng tiến về phía phòng thẩm vấn.

Khi Vương Nhạc đẩy cửa vào, đập vào mắt là một bóng lưng cao lớn và chiếc xe lăn ánh lên sắc kim loại.

“Đội trưởng?” Vương Nhạc thấy đội trưởng đang đứng giữa phòng, cảm thấy có điều lạ: “Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

An An đang cầm một cây bút trong tay, gõ mạnh ba cái lên tay vịn của xe lăn.

Tiêu Trạch bỗng giật mình tỉnh lại, ánh mắt dần dần phục hồi sự tỉnh táo, anh nhìn về phía góc tối đen trong phòng, thoáng ngơ ngác.

An An hoảng hốt nói: “Mau đến xem Tần San đi! Hình như bạn ấy đang nôn ra máu!”

Tiêu Trạch lập tức bước nhanh về phía trước: “Tần San!”

Anh lay lay người Tần San, nhưng cô bé không phản ứng gì, dường như đã mất ý thức.

Lúc này Mộng Lan cầm đèn khẩn cấp bước vào: “Xảy ra chuyện gì vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tiêu Trạch chạm vào cổ Tần San, cảm thấy máu nóng đang không ngừng tuôn ra, anh nhất thời cũng hoảng loạn.

“Lái xe ra! Đưa cô bé đến bệnh viện ngay! Cô bé đang nôn ra máu!”

Khi Tiêu Trạch bế Tần San lao ra khỏi phòng thẩm vấn, anh quay đầu nhìn An An đang ngồi trên xe lăn, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.

Vừa rồi tại sao mình lại đồng ý để An An gặp Tần San?

Mình vừa làm gì vậy?!

Chỉ cần nghĩ đến những gì vừa xảy ra, đầu anh lập tức quay cuồng. Tại sao mình lại đưa An An vào phòng thẩm vấn? Vừa rồi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh lại không nhớ rõ?

Vương Nhạc thấy Tần San mặt đầy máu, dường như đã bất tỉnh, lập tức vứt đống tài liệu trong tay, hoảng hốt chạy đi lái xe.

Mộng Lan theo sau Tiêu Trạch, sắc mặt trắng bệch vì sợ.

Máu từ miệng Tần San không ngừng trào ra, nhỏ từng giọt xuống sàn nhà.

Tiếng còi cảnh sát vang vọng xa dần, mọi sự chú ý đều dồn vào Tần San. Còn An An thì đẩy xe lăn đi một vòng trong sảnh lớn của sở cảnh sát. Cảnh sát trực ban buổi trưa không nhiều, lại có vài người vừa rời đi, cả đại sảnh trở nên vắng vẻ.

Lý Mông đẩy cửa sảnh lớn ra, thấy một vệt máu đỏ tươi trên sàn còn chưa khô thì sững lại.

Vừa rồi vì sao đội trưởng lại đưa An An vào phòng thẩm vấn?

Theo lý, đội trưởng không thể sơ suất như vậy được.

“Hình như Tần San phát điên rồi.” An An nói với ánh mắt có phần buồn bã: “Vừa rồi mất điện, cô ta có vẻ bị hoảng sợ, không hiểu sao lại như vậy…”

Điện thoại của Lý Mông bất chợt vang lên, anh nhìn màn hình, là đội trưởng gọi lại. “Trông chừng An An cho kỹ, tuyệt đối không được để cô ta chạy!”

Giọng Tiêu Trạch rất lớn, An An nghe được hết.

“Biết thế này tôi đã không quay lại rồi, trong đồn cảnh sát thật lắm chuyện.” An An đẩy xe đến một góc yên tĩnh: “Yên tâm đi, tôi như thế này thì chạy kiểu gì được.”

Lý Mông cúp máy, ánh mắt vẫn không rời khỏi An An, trong lòng cảm thấy có gì đó bất thường.

Rõ ràng An An đã rời đi, vì sao lại quay về?

Tại sao cô ta vừa quay lại thì mất điện?

Tâm trạng của Tần San vốn đã ổn hơn nhiều, vì sao bỗng dưng lại phát điên?

Còn nữa, rõ ràng Cố Nguyên và thầy Mặc đã nhấn mạnh rằng không được để An An gặp Tần San… Chẳng lẽ có ẩn tình gì trong đó?

“Chuyện đó không liên quan đến tôi.” An An ngồi trong góc dường như đoán được Lý Mông đang nghĩ gì, thản nhiên nói: “Cô ta tự dưng bắt đầu nôn ra máu, tôi thậm chí còn chưa chạm vào.”

Trên xe cảnh sát.

Để ngăn máu trong miệng Tần San chảy vào khí quản, Tiêu Trạch đặt cô nằm nghiêng trên ghế sau. Máu từ miệng cô vẫn không ngừng trào ra. Một lúc sau, Tần San từ từ mở mắt, miệng phát ra tiếng rên mơ hồ, không rõ ràng.

Tiêu Trạch cảm thấy có gì đó không ổn, liền mở miệng cô ra xem, lập tức kinh hãi đến trợn tròn mắt.

“Mộng Lan, lưỡi cô bé đâu rồi?!”

Mộng Lan nổi hết da gà, dùng đèn điện thoại soi vào miệng Tần San: “Lưỡi… bị đứt rồi…”

Vương Nhạc đang lái xe lập tức đạp phanh gấp, đã đến bệnh viện.

Tại đại sảnh sở cảnh sát, hai người đàn ông một trước một sau bước vào.

Cố Nguyên thấy máu trên sàn còn chưa đông lại, khẽ nhíu mày.

Chỉ thấy Mặc Lâm đi thẳng về phía An An đang ngồi ở góc, Lý Mông thấy họ quay lại thì vội vàng đứng bật dậy khỏi ghế: “Chuyện này xảy ra quá bất ngờ… Tần San đột nhiên phát điên, miệng chảy rất nhiều máu… Đội trưởng đã đưa cô ấy đi viện rồi!”

Mặc Lâm đặt hai tay lên tay vịn xe lăn của An An, ánh mắt nhìn cô chằm chằm: “Quả nhiên cô có vấn đề.”

“Chẳng phải anh đã sớm nhận ra rồi sao?” An An cười: “Anh gắn định vị lên người tôi, tưởng tôi không biết à?”

“Tiếc là cái định vị đó bị lệch thời gian mất hai mươi phút.” An An tỏ ra rất đắc ý: “Tôi đã gỡ ra và đặt ở chỗ khác. Anh đến muộn rồi.”

Lý Mông ngơ ngác: “Thầy Mặc, hai người đang nói cái gì vậy?”

Mặc Lâm nhìn quanh một lượt, nhận ra lúc này toàn bộ sở cảnh sát vẫn đang mất điện, ánh mắt lại quay về An An: “Là cô làm sao?”

An An cười đắc ý, ngồi thẳng lưng dậy, chóp mũi chỉ cách môi Mặc Lâm một centimet: “Hôn tôi một cái, tôi sẽ nói cho anh biết.”

“Hừ,” Mặc Lâm lùi người ra sau vài bước, giữ khoảng cách với An An: “Cô không nói, tôi cũng đoán được rồi.”

Anh giật lấy chiếc bình giữ nhiệt An An đang ôm trong tay, mở nắp ra nhìn, rồi đưa cho Lý Mông: “Giữ kỹ, đây là bằng chứng.”

Lý Mông nhận lấy, liếc nhìn một cái: “Sao lại là… đá?”

Khuôn mặt An An lập tức sầm lại, không nói thêm một lời.

“Đặt đá lên ổ điện, đợi đến khi đá tan tự nhiên thì sẽ gây ra chập mạch.”

Sắc mặt Mặc Lâm rất bình thản, như thể đang tường thuật lại một việc vô cùng bình thường, trong giọng không mang chút cảm xúc.

“Đừng đè nén bản thân quá.” An An bỗng chuyển chủ đề, khóe môi khẽ cong: “Người yêu anh có thể chấp nhận mọi mặt của anh. Nếu không thể… thì người đó chưa đủ yêu anh.”

Hết chương 118

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.