Chương 120 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Nhành cây lay động không ngừng trong tiếng gió rít dữ dội. Gió bấc muốn hủy hoại nó, nhưng lại len lỏi đi qua một cách cẩn trọng. Bây giờ là mùa đông, trong văn phòng đang bật máy sưởi, luồng khí khô hanh cuốn đi phần lớn không khí ẩm, vậy mà mồ hôi của Cố Nguyên vẫn không ngừng tuôn rơi. Một giọt mồ hôi rơi từ cằm Cố Nguyên xuống, đập lên sàn nhà, vang lên một tiếng “tách” rõ ràng. Giọt mồ hôi vỡ ra, phản chiếu lại một bóng hình linh hoạt. Mặc Lâm mở khăn giấy ướt, lau sạch những vết mồ hôi trên người Cố Nguyên. Cảm giác mát lạnh một lần nữa đánh thức làn da cậu. Khi hai luồng cảm giác lạnh và nóng va chạm nhau, cậu từ từ mở mắt… Người trước mắt đẹp đến mức không thật, từng đường nét đều hoàn hảo theo thẩm mỹ của cậu. Cố Nguyên chăm chú nhìn một lượt, đột nhiên lại thấy đói bụng. Ánh mắt của cậu lười nhác, gương mặt ửng đỏ, kết hợp cùng làn da hồng hào trên người, trông rất hài hòa. Mặc Lâm không kìm được, chủ động cúi đầu cắn xuống trước… Khi Mặc Lâm đang chỉnh lại cà vạt, tiếng gõ cửa vang lên. Anh mở cửa, Lý Mông đứng ngoài cửa: “Vừa rồi đội trưởng gọi điện, nói rằng Tần San đã nuốt lưỡi của mình…” Mặc Lâm khép cửa văn phòng lại, bước ra ngoài: “Ý là không thể cứu được nữa?” Lý Mông gật đầu: “Đáng tiếc thật, nửa đời sau của Tần San e là không thể nói chuyện bình thường được nữa. Sao đang yên đang lành lại đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-1/2921437/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.