Chương 123 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Một đám mây đen lớn tụ lại trên đỉnh đầu, sấm sét vang rền, bốn phía mờ mịt xám xịt, u ám và nặng nề chẳng khác gì tâm trạng con người. Trong tủ kính phản chiếu một gương mặt tái nhợt và kinh hoàng, Đoạn Dương thất thần nhìn khuôn mặt không còn nguyên vẹn của mình, ngồi phịch xuống đất. Cùng lúc đó, hắn nhận ra rằng đây có thể là một giấc mơ. “Trời sắp mưa rồi, không đi à?” An An lại đưa tờ giấy ăn ra. Đoạn Dương ngẩng lên khuôn mặt bị biến dạng: “Rốt cuộc cô là bạn hay thù?” An An nhét lại khăn giấy vào túi: “Tôi chỉ thấy đáng thương cho anh thôi.” Khi cô nói, không có cảm xúc hay biểu cảm nào trên mặt, điều đó ngược lại khiến Đoạn Dương cảm thấy như một sự khiêu khích và đe dọa. Bỗng nhiên, Đoạn Dương bật cười, cái miệng lành lặn duy nhất trên mặt hắn kéo ra một độ cong quái dị: “Thấy đáng thương cho tôi? Tôi có gì đáng thương chứ, người đáng thương nhất phải là cô mới đúng!” “Đoạn Dương thật sự đã chết rồi, anh không phải là Đoạn Dương, cũng không phải là tôi… không có ý nghĩa tồn tại, cũng chẳng có tín ngưỡng…” “Thì sao chứ?” Đoạn Dương chống tay vào tủ kính đứng dậy: “Chỉ cần tôi còn tồn tại một ngày, tôi tuyệt đối sẽ không để cô sống yên… cô vẫn chưa biết đúng không, khi cô ngủ say, tôi đã giết chị gái cô rồi… còn cái thằng bạn trai nhỏ của cô… tôi cũng kéo nó xuống nước rồi…” Thân thể hắn dán sát vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-1/2921440/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.