🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 124

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Đối với người đàn ông ấy, việc giết An An là chuyện dễ như trở bàn tay. Vào cái ngày chuẩn bị ra tay với An An, cảnh sát đã công bố di thư của Triệu Oánh… và còn công bố mối liên hệ giữa cái chết của một vài nữ sinh trung học với các con số Ả Rập…

Ngay khoảnh khắc đó, tôi biết mình xong rồi…

Tin tức đó đồng nghĩa với việc tôi bị đẩy vào vị thế bất nhân, bất nghĩa. Tôi không hề để lại bất kỳ con số nào trên người những nữ sinh đó, cũng chưa từng nghĩ đến việc phản bội người đàn ông kia… Nhưng đúng vào thời điểm đó, hắn đã không còn tin tưởng tôi nữa. Tôi mơ hồ cảm thấy, hắn muốn giết tôi, rồi tiếp tục đào tạo An An.

Tôi rất sợ, vì thuật thôi miên của hắn vô cùng cao siêu, hoàn toàn có thể hợp tác với An An để g**t ch*t tôi!

Để tạo cho mình một đường lui, tôi đã lén đổi thuốc điều trị ung thư của hắn thành thuốc gây ảo giác. Tôi muốn lợi dụng chính căn bệnh của hắn, cùng với những ai có thể lợi dụng, để lật ngược tình thế, giết lại hắn. Tôi thậm chí còn lôi kéo cả Mặc Lâm đến Thái Lan…

Tôi và Mặc Lâm nội ứng ngoại hợp, cuối cùng cũng khống chế được người đàn ông ấy. Nhân lúc Mặc Lâm đang gọi điện cho người khác, tôi lẻn vào phòng giam giữ hắn, âm thầm thôi miên hắn…”

Người nằm trên giường bệnh cười bất lực: “Tôi đã giết hắn, đặt hết hy vọng vào Mặc Lâm. Tôi biết anh ta có cách đưa tôi vào tổ chức để tiếp tục đào tạo…

Nhưng tôi không thể nhìn thấu tâm tư của anh ta… Anh ta khiến tôi vừa thấy giống bạn, vừa thấy như kẻ thù… Trong đầu tôi, người đàn ông kia đã cấy vào rất nhiều ký ức liên quan đến Mặc Lâm, nên ngay lần đầu gặp Mặc Lâm, tôi đã không thể kìm lòng mà yêu anh ta điên cuồng… Tình yêu đôi khi khiến người ta phán đoán sai lầm…”

Người nằm trên giường hít sâu hai hơi, nước mắt lăn dài nơi khóe mắt: “Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có thể yêu một người đến mức này. Tôi biết anh ta muốn gì… cũng sẵn lòng làm mọi thứ vì anh ta…”

Đột nhiên, thiết bị giám sát phát ra tiếng báo động, An An trên giường nhìn An An mặc áo blouse trắng: “Bác sĩ Chu… cứu tôi với… tôi không muốn đau đớn thêm nữa!”

An An nhìn người nằm trên giường, từ từ tháo khẩu trang và kính ra…

Người trên giường cũng nhìn cô, đôi mắt dần dần tràn ngập sự kinh hoàng và khó tin…

“Sao… sao cô lại có mặt ở đây?!” An An trên giường hoảng loạn, nhưng quá yếu, chỉ vì kích động mà nhịp tim đã lên tới 200.

An An bước đến đầu giường, rút ống thở trong mũi đối phương ra: “Vĩnh biệt…”

Người nằm đó vẫn cố nói gì đó, nhưng không phát ra nổi một tiếng. An An cúi sát xuống: “Còn muốn nói gì nữa sao?”

Tại tòa án, tiếng bàn luận sôi nổi vang lên. Khi An An mở mắt lần nữa, nét mặt bình tĩnh vô cùng. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Lâm: “Anh là Mặc Lâm, đúng không?”

Mặc Lâm cụp mi mắt, đôi mắt dài hẹp của anh đã bắt được cảm xúc trong ánh mắt đối phương: “Là tôi.”

“Anh là người giỏi nhất mà em từng gặp.” An An nói, “Cảm ơn anh đã cho em một phiên tòa công bằng.”

“Thật ra… hôm nay chỉ là một buổi diễn tập.” Mặc Lâm quay sang bồi thẩm đoàn: “Nhân cách nguy hiểm trong An An đã được loại bỏ. Người đang ngồi ở ghế bị cáo chỉ là một cô gái thuần khiết. Sau hôm nay, giới truyền thông sẽ lấy ý kiến rộng rãi từ công chúng. Phiên tòa này sẽ trở thành tâm điểm của toàn xã hội…”

Ánh mắt An An chợt dừng lại ở một chỗ trống trong hàng ghế bồi thẩm, đó từng là chỗ mà Uông Luân đã ngồi.

Đôi mắt đen như mực của cô khẽ lay động. Cô chợt nhớ lại những ngày tháng bên Uông Luân, anh từng là thầy giáo, là người bạn thân thiết, và là người từng bước vào trái tim cô.

Chính nhân cách khác trong cô đã làm tổn thương anh. Anh chọn rời đi, và An An cũng chấp nhận được điều đó.

Buổi diễn tập kết thúc, các phóng viên thu dọn máy quay, tiến đến xin chụp hình chung với Mặc Lâm.

Có thể thấy rõ, danh tiếng của Mặc Lâm trong nước rất cao.

Lúc này, từ lối đi an toàn bước ra một người đàn ông. Người đó mặc áo hoodie đen, mũ áo che khuất nửa khuôn mặt, chỉ thấy đôi môi đỏ như máu và sống mũi cao thẳng.

Cậu ta đẩy xe lăn của An An tiến vào lối đi an toàn. Ánh đèn trong hành lang chập chờn lúc sáng lúc tối. Giọng người đàn ông vang lên bên tai cô: “Chuyện của Đoạn Dương, cô biết được bao nhiêu?”

An An ngẩng đầu lên: “Xin lỗi, em không hiểu rõ về hắn, người từng tiếp xúc với hắn không phải là em.”

Người đàn ông siết nhẹ những ngón tay thon dài, rồi đẩy xe lăn đưa An An rời khỏi phòng xử án…

Lúc này, trong đầu Cố Nguyên bất chợt hiện lên ba con số Ả Rập…

Chắc chắn có ai đó đang nói dối!

Sau khi tiễn An An về đồn cảnh sát, Cố Nguyên lập tức đến phòng giám định vật chứng, bắt đầu lật tìm từng tấm ảnh…

Nghiêm Cát ôm một hộp mì ly, còn chưa kịp mở nắp: “Cần giúp gì không?”

Cố Nguyên lắc đầu: “Không cần, tôi chỉ xem qua một chút.”

Cậu lật từng bức ảnh thi thể của Lưu Ái, phát hiện rằng trong các bức ảnh trước ngày 13 tháng 12 không hề có ảnh chụp cận các ngón chân của Lưu Ái…

Tất cả các ảnh cận cảnh ngón chân đều được chụp sau ngày 13 tháng 12, vì lúc đó Cố Nguyên phát hiện trên ngón chân của Lưu Ái có một dấu vết giống như chữ số Ả Rập “1”, nên phòng vật chứng mới đặc biệt chụp thêm các ảnh cận.

Cố Nguyên hỏi: “Tôi có thể xem bản gốc bức thư tuyệt mệnh đã được khôi phục không?”

Nghiêm Cát đặt hộp mì xuống: “Cậu muốn xem bản gốc hay bản scan?”

Cố Nguyên: “Bản gốc.”

“Chờ một chút.”

Vài phút sau, Nghiêm Cát đưa cho cậu bức thư tuyệt mệnh được niêm phong kỹ lưỡng: “Cậu xem trước đi, tôi đi ăn mì.”

Vụ án này tạm thời đã có tiến triển, vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến phiên tòa chính thức. Buổi diễn tập hôm nay đã gây ảnh hưởng lớn đến dư luận, trên mạng đã mở cổng bỏ phiếu.

Sau khi trở về từ phòng vật chứng, Cố Nguyên đi tắm, tắm xong thì ngồi trên sofa, mở trang web bỏ phiếu…

[Bạn có cho rằng An An có tội không?]

Cố Nguyên dừng lại một lúc ở mục [Vô tội], rồi mạnh tay nhấp chuột vào. Trang web lập tức chuyển trang, hiển thị tỉ lệ phần trăm số phiếu bầu: 70% cho rằng An An vô tội, 25% cho rằng cô có tội, và 5% nói không thể phán xét.

Nhưng Cố Nguyên không thể vui nổi.

Cậu luôn trăn trở một vấn đề, rốt cuộc Mặc Lâm đóng vai trò gì trong toàn bộ vụ án này?

Ba con số Ả Rập kia có khả năng là Mặc Lâm để lại không?

Theo lời khai của nhân cách phụ trong An An, sự xuất hiện của các con số Ả Rập đã phá vỡ kế hoạch của Đoạn Dương và gây rạn nứt giữa nhân cách phụ của An An và Đoạn Dương, từ đó khiến hướng đi của vụ án thay đổi.

Nếu thực sự là Mặc Lâm làm chuyện đó, vậy chứng tỏ ngay từ đầu anh ấy đã nắm rõ hành vi của Đoạn Dương. Người bình thường thì chắc chắn không thể làm được điều này. Nhưng Mặc Lâm là chuyên gia tâm lý tội phạm hàng đầu trong nước, và đã quen biết Đoạn Dương nhiều năm, anh ấy hoàn toàn có thể đoán được suy nghĩ của hắn, điều đó là hợp lý.

Bức thư tuyệt mệnh của Triệu Oánh tuyệt đối không thể là trùng hợp. Giả sử bức thư đó không phải do nhân cách phụ của An An giả mạo, mà ngày 13 tháng 12 hôm đó, Đoạn Dương cũng không đến trường trung học số 1, vậy thì không còn nghi ngờ gì nữa, bức thư tuyệt mệnh đó chính là do Mặc Lâm mang tới hiện trường.

Mặc Lâm từng đọc qua sổ tay của Tần San, vậy nên hoàn toàn có thể bắt chước nét chữ của cô ấy… Anh ấy hoàn toàn có khả năng chuẩn bị sẵn thư tuyệt mệnh từ trước.

Cố Nguyên nhớ lại cảnh tượng trước khi Triệu Oánh chết, đầu tiên là giấy vụn bay khắp trời, khoảng nửa phút sau, Triệu Oánh nhảy xuống từ sân thượng, khi Cố Nguyên gỡ tay cô ấy ra, cậu nhìn thấy trong lòng bàn tay có một tờ giấy nhỏ ghi số “3”, sau đó một cơn gió thổi qua, tờ giấy đó rơi xuống đất.

Lúc đó đầu óc cậu cực kỳ hỗn loạn, không thể nào bình tĩnh suy nghĩ, phản ứng đầu tiên của cậu chỉ là đuổi theo Mặc Lâm…

Lần thứ hai nhìn thấy chữ số Ả Rập “3” là trong phần trình chiếu, trên bản scan đó hiển thị rõ ràng rằng số “3” là một phần trong ngày tháng ghi ở cuối bức thư tuyệt mệnh.

Vừa rồi Cố Nguyên ở phòng vật chứng đã cẩn thận kiểm tra bản gốc thư tuyệt mệnh của Triệu Oánh. Trước đó, cậu chưa từng thấy bản gốc, số “3” mà cậu thấy trong lòng bàn tay của Triệu Oánh dường như có chút khác biệt với số “3” trên bản gốc, chữ trong tay cô giống với kiểu chữ sau khi được scan, vì chữ sau khi scan thường đậm màu hơn bản viết tay.

Do đó, Cố Nguyên nghi ngờ, những mảnh giấy bay trong không trung hôm đó rất có thể không phải là bản gốc, mà bản phục dựng của bức thư được phòng vật chứng nộp lên sau đó là do người khác cố tình thay thế.

Chuyện này hết sức nghiêm trọng, nên Cố Nguyên không nói một lời nào, lặng lẽ rời khỏi phòng vật chứng.

Điều này khiến đầu óc cậu không ngừng liên tưởng…

Chính chữ số “3” đó đã khiến cậu nhớ tới thi thể của Lưu Ái. Khi quay lại phòng giải phẫu để kiểm tra, cậu vô tình phát hiện trên móng chân của Lưu Ái có một chữ số Ả Rập “1”. Chi tiết này quá nhỏ, lúc đầu cậu hoàn toàn không để ý. Nếu có người thêm chữ đó vào sau, thì cũng hoàn toàn có khả năng.

Trong đồn cảnh sát, bất cứ cảnh sát hình sự nào cũng có thể tiếp cận phòng giải phẫu, Mặc Lâm thì dĩ nhiên là càng có thể!

Khi phát hiện trên băng quấn ngực của Tống Gia Diêu có số Ả Rập “2”, Mặc Lâm lúc ấy đã ở Thái Lan, nhưng khám nghiệm tử thi cho thấy cô ấy đã chết hơn 78 tiếng, nghĩa là trong khoảng thời gian đó, Mặc Lâm vẫn có thể quay về hiện trường và để lại con số “2” trên băng quấn.

Nghĩ đến đây, khóa mã của cửa chống trộm đột nhiên vang lên, Cố Nguyên biết, Mặc Lâm đã trở về.

Có vẻ như Mặc Lâm đã uống rượu, khi thay giày cũng đứng không vững.

Việc đầu tiên anh làm sau khi thay giày là đi đến ôm lấy Cố Nguyên.

Phát hiện người trong lòng hình như có tâm sự, anh véo nhẹ má Cố Nguyên: “Sao vậy… có chuyện gì à?”

Cố Nguyên đã kìm nén rất lâu: “Những con số đó… có phải do anh để lại không?”

Mặc Lâm cười khẽ, trên gương mặt ửng đỏ vì rượu hiện lên hai vệt hồng nhạt: “Anh biết mà, nhất định em sẽ phát hiện ra thôi… Những con số đó là do anh thêm vào… Anh không định lừa em đâu, vốn định đợi vụ án kết thúc rồi sẽ nói cho em biết….”

Cố Nguyên nghiêm giọng: “Trước khi Triệu Oánh chết, trong tay cô ấy sao lại có số ‘3’? Anh đã làm gì cô ấy?”

Ánh mắt của Mặc Lâm trầm xuống: “Trước khi Triệu Oánh chết, cô ấy không cầm gì trong tay. Việc em thấy những mảnh giấy bay là vì anh đã thôi miên em… Những việc anh làm có rủi ro rất lớn, anh không muốn kéo em vào, nên đành dùng một vài thủ đoạn, để em có thể ở lại cục cảnh sát giúp anh điều tra…”

“Em muốn yên tĩnh một mình.” Cố Nguyên đẩy Mặc Lâm ra, vội vã bước vào phòng ngủ, nhưng trước khi đóng cửa, cậu đột nhiên hỏi: “Anh đã thôi miên em bao nhiêu lần?”

Mặc Lâm đứng trong phòng khách, nơi ấy không bật đèn, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt vào từ cửa sổ sát sàn. Cái bóng của anh kéo dài ra, rồi dần dần hòa tan vào màn đêm ngoài kia.

“Chỉ một lần này thôi.”

“Tốt.”

“Rầm!” một tiếng cửa đóng mạnh vang lên. Không khí rung động, rồi cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng.

Quýt béo đang ngủ trên bệ cửa sổ bị tiếng động làm thức giấc, nhảy xuống, rón rén đi đến bên chân Cố Nguyên, nhẹ nhàng cọ vào chân cậu.

Cố Nguyên ôm lấy Nguyên Nguyên, khẽ thở dài: “Anh ấy cũng chỉ muốn phá án, đúng không?”

Nguyên Nguyên kêu lên hai tiếng, lại cọ mặt vào ngực cậu.

Cố Nguyên ôm Nguyên Nguyên nằm xuống giường, ngước nhìn lên trần nhà trắng toát, rơi vào một mớ suy nghĩ rối ren.

Việc Mặc Lâm tự ý thôi miên cậu đã chạm đến nguyên tắc của cậu, nhưng đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy có những vấn đề không thể chỉ dùng nguyên tắc mà phán xét được…

Hết chương 124

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.