Chương 127
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Sau khi ăn trưa xong, Cố Nguyên liên lạc với pháp y cùng viết luận văn để thảo luận tiến độ sắp tới.
Bên kia nhận được tin nhắn Cố Nguyên gửi tới thì lập tức gọi điện lại.
“Xin lỗi nhé Cố Nguyên, dạo này chắc không thể cùng cậu tra tài liệu được, con tôi bị bệnh, vợ tôi một mình lo không xuể, tôi phải phụ giúp trông con… Tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, hoàn thành phần việc online…”
“Được, tôi hiểu rồi.”
Cố Nguyên cúp máy xong thì ngẩn người một lúc.
Mặc Lâm nhận ra anh đang suy nghĩ điều gì đó: “Sao thế?”
“Trông con thực sự phiền phức đến vậy sao?”
“Nếu trong nhà có người giúp thì sẽ đỡ lo hơn nhiều… Sao em lại quan tâm chuyện này?”
“Không có gì, chỉ là tò mò thôi.”
Sau khi hai người ăn xong, trên đường về nhà, Mặc Lâm nhận được cuộc gọi từ Mộng Lan.
“Thầy Mặc, xin lỗi vì làm phiền anh ngoài giờ làm việc…”
“Không sao, có chuyện gì vậy?”
“Là thế này, trưa nay khi tôi trực, nhận được một cuộc gọi khá kỳ lạ…”
Lúc đó Mộng Lan vừa ăn trưa xong, thì điện thoại bàn ở chỗ làm bỗng đổ chuông. Người gọi là một phụ nữ trẻ.
“Alo… tôi muốn báo cảnh sát… con tôi bị lạc mất rồi…”
Giọng người phụ nữ nghe rất yếu ớt, mệt mỏi, giọng mũi rất nặng, vừa nói vừa nức nở.
Mộng Lan thường nhận đủ loại cuộc gọi, đôi khi người báo án quá kích động khiến thông tin không rõ ràng, nên cô an ủi: “Đừng vội, chị từ từ nói, con chị bị lạc như thế nào?”
“Nó biến mất rồi… không biết chạy đi đâu… tôi tìm mãi không thấy…”
Người phụ nữ còn chưa nói hết thì lại bật khóc.
Mộng Lan: “Con chị lớn bao nhiêu? Lạc ở đâu? Nói rõ tình hình một chút…”
“5 tháng tuổi…”
Tuy nhiên, người phụ nữ còn chưa nói hết thì đã cúp máy.
Mộng Lan cảm thấy rất kỳ lạ, nên gọi lại. Lần này điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người nghe, là một người đàn ông: “Xin lỗi nhé cảnh sát, tôi là chồng cô ấy, hôm qua tôi đưa con ra ngoài chơi, cô ấy không biết, giờ con đã về rồi, làm phiền mọi người quá, là cô ấy hiểu nhầm…”
Mộng Lan cảm thấy có điều gì đó không ổn: “Anh đưa vợ nghe điện thoại đi.”
Giọng người đàn ông nghe rất bình tĩnh: “Chị chờ chút… vợ ơi… vợ ơi… xin lỗi nhé, hình như cô ấy ra ngoài rồi.”
Sau khi cúp máy, Mộng Lan cứ thấy chuyện này không ổn, cô quyết định gọi lại để hỏi rõ tình hình.
Mộng Lan tiếp tục gọi, điện thoại đổ chuông rất lâu nhưng không ai bắt máy. Tuy nhiên cô không từ bỏ, cứ kiên trì gọi tiếp.
Sau bảy, tám lần chuông đổ, cuối cùng cũng có người nghe, là người phụ nữ lúc nãy: “Alo…”
Giọng người phụ nữ khàn đặc: “Xin lỗi, là tôi hiểu nhầm, con tôi đã về rồi.”
Nghe thấy giọng người phụ nữ, Mộng Lan cuối cùng cũng yên tâm, an ủi vài câu rồi mới cúp máy.
Cô ngồi vào bàn làm việc, chuẩn bị xử lý tài liệu trên tay, thì chợt nhớ lại lúc người phụ nữ gọi điện báo cảnh sát lần đầu có nói là “con bị lạc mất”, nhưng đứa trẻ chỉ mới 5 tháng tuổi, làm sao có thể tự đi lạc được?
Hơn nữa, nếu con bị mất tích, không phải nên gọi ngay cho chồng hỏi tình hình sao?
Tại sao lại báo cảnh sát trước?
Càng nghĩ Mộng Lan càng thấy có gì đó không đúng, cô muốn gọi lại để xác nhận lần nữa, nhưng điện thoại không còn ai bắt máy nữa.
Lo sợ có chuyện không hay xảy ra, Mộng Lan đành gọi điện cầu cứu Mặc Lâm.
Mặc Lâm đã hiểu rõ sự việc qua điện thoại: “Chuẩn bị sẵn bản ghi âm cuộc gọi, tôi sẽ đến đồn cảnh sát trong năm phút nữa.”
Hai người trở lại đồn cảnh sát, Mộng Lan đã chuẩn bị xong bản ghi âm.
Mặc Lâm ngồi xuống trước laptop, bật ghi âm lên nghe.
“Alo… tôi muốn báo cảnh sát… con tôi bị lạc mất rồi…”
“Đừng vội, chị từ từ nói, con chị bị lạc thế nào?”
“Nó biến mất rồi… không biết chạy đi đâu… tôi tìm mãi không thấy…”
“Con chị lớn bao nhiêu? Lạc ở đâu? Nói rõ tình hình một chút…”
“5 tháng tuổi…”
…
“Xin lỗi nhé cảnh sát, tôi là chồng cô ấy, hôm qua tôi đưa con ra ngoài chơi, cô ấy không biết, giờ con đã về rồi, làm phiền mọi người quá, là cô ấy hiểu nhầm…”
“Anh đưa vợ nghe máy đi.”
“Chị chờ chút… vợ ơi… vợ ơi… xin lỗi nhé, hình như cô ấy vừa ra ngoài.”
…
“Xin lỗi, là tôi nhầm, con tôi đã về rồi.”
Bản ghi âm cuộc gọi khá ngắn, Mặc Lâm nghe xong rất nhanh: “Cô nói đúng, người phụ nữ đó có vấn đề. Đứa bé thực sự đã mất tích, đến giờ vẫn chưa tìm thấy.”
Mộng Lan càng thêm nghi ngờ: “Vậy tại sao người đàn ông lại nói là con đã về rồi?”
Mặc Lâm: “Anh ta muốn che giấu sự thật… Tôi đề nghị cô lập tức thông báo cho đội cảnh sát ngoại tuyến, tìm ra hai người đó, làm rõ mọi chuyện.”
Vẻ mặt Mặc Lâm rất nghiêm túc, Mộng Lan lập tức lo lắng: “Vâng thầy Mặc, tôi sẽ báo đội trưởng ngay!”
Đang trong giờ nghỉ trưa, mọi người nhận được thông báo liền quay lại đồn cảnh sát. Mộng Lan gửi định vị mà cô theo dõi được từ cuộc gọi cho đội ngoại tuyến.
Nửa tiếng sau, Mộng Lan nhận được cuộc gọi từ Lý Mông: “Chủ nhà nói hai người đó đã trả phòng rồi, họ chỉ thuê trọ thôi, vừa mới rời đi cách đây hai mươi phút.”
Hai mươi phút sau, Lý Mông đưa chủ nhà về đồn để lấy lời khai.
Chủ nhà là một bà cô ngoài năm mươi tuổi, dáng người đẫy đà, mặc một chiếc áo phao đỏ chót, ngồi trong phòng thẩm vấn, vẫn chưa biết đã xảy ra chuyện gì, cứ liên tục hỏi cảnh sát rốt cuộc đã có chuyện gì.
“Các đồng chí cảnh sát, hai người đó rốt cuộc phạm tội gì vậy? Tôi thấy họ cũng hiền lành mà, nữ thì ngoan ngoãn, nam cũng đàng hoàng…”
Lý Mông hỏi: “Hai người họ là quan hệ gì với nhau?”
“Là vợ chồng đấy, còn có một đứa con nữa!”
Mộng Lan nghe thấy có con thì lập tức hỏi: “Đứa bé lớn bao nhiêu?”
“Mới sinh không lâu, chắc chỉ vài tháng thôi, đứa bé hay khóc lắm… khóc từ sáng đến tối, hàng xóm kế bên từng than phiền với tôi nhiều lần, nhưng cũng chẳng còn cách nào, trẻ con mà, phải khóc thôi. Mẹ thì còn trẻ, chưa có kinh nghiệm chăm con, tôi có hỏi sao không để người lớn trong nhà đến giúp, cô gái bảo là trong nhà chẳng có ai… Cô ấy ở nhà chăm con, mỗi ngày chỉ ăn bánh bao với dưa muối, thế thì làm sao có sữa mà cho con bú…
Còn chồng thì suốt ngày chạy ngược chạy xuôi bên ngoài, nhìn là biết rất vất vả, nhưng chẳng thấy có đồng nào. Tới lúc đóng tiền nhà thì cứ khất lần khất lữa, hứa tuần sau sẽ trả, rồi lại kéo dài thêm vài ngày… Tôi thật ra cũng không muốn cho họ thuê nữa, nhưng thấy hai vợ chồng đáng thương, lại có con nhỏ nên không nỡ đuổi.”
Mộng Lan hỏi: “Lúc họ trả phòng, dì có thấy đứa bé không?”
“Không thấy bé đâu cả. Giờ cô hỏi, tôi mới chợt nhớ là hình như đã hai ngày rồi không nghe thấy tiếng đứa bé khóc nữa…”
Chủ nhà rơi vào trạng thái nhớ lại: “Hai ngày nay tinh thần cô gái không ổn lắm, mỗi lần tôi gặp cô ấy thì mắt đều đỏ hoe, không biết có chuyện gì buồn, tôi hỏi thì cô ấy không nói.”
Mộng Lan: “Vợ chồng họ bình thường tình cảm thế nào?”
“Cặp vợ chồng này đều còn trẻ, cô gái thì nhỏ tuổi, còn chưa hiểu chuyện đã làm mẹ rồi. Tôi thường nghe họ cãi nhau trong phòng trọ. Mỗi lần cãi, cô gái lại nói: ‘Lúc đầu em gả cho anh, anh đâu có như thế này, anh đã nói đối xử tốt với em cả đời cơ mà!’ còn cậu trai thì không nói gì, cứ lặng lẽ ra ban công hút thuốc…”
Chủ nhà bất lực thở dài: “Chủ yếu là vì áp lực cuộc sống quá lớn, nên cứ vì mấy chuyện cơm áo gạo tiền mà cãi nhau, cả hai đều khổ… đứa nhỏ cũng khổ…”
Sau khi được hỏi xong, bà chủ nhà rời khỏi đồn cảnh sát. Cho đến giờ, bà vẫn không biết cặp vợ chồng trẻ đó rốt cuộc đã làm chuyện gì mà khiến cảnh sát phải tìm đến bà để lấy lời khai.
Sau khi nắm được đại khái tình hình từ phía chủ nhà, Mộng Lan tra cứu thông tin cá nhân của hai người, phát hiện họ là người cùng thôn, quê quán ở gần nhau. Người phụ nữ năm nay mới 20 tuổi, trình độ học vấn là tốt nghiệp cấp 2, người đàn ông 26 tuổi, học hết cấp 3.
Lý Mông dẫn người về quê của hai người để tìm hiểu thêm tình hình. Bên phía Mộng Lan thì tiếp tục lần theo các giao dịch tiêu dùng của họ, xem có thể lần ra được dấu vết nào không.
Phía này tạm thời không còn liên quan đến Cố Nguyên và Mặc Lâm, nên Cố Nguyên quyết định quay về văn phòng để tiếp tục viết luận văn. Mặc Lâm thì khá bận, còn mấy cuộc họp video phải tham gia, sợ làm phiền Cố Nguyên nên anh đã sang phòng bên cạnh.
Cố Nguyên ngồi viết luận văn cả buổi chiều, sau đó lên laptop tìm kiếm thông tin về các phương pháp điều trị rối loạn đa nhân cách.
Mắt cậu lướt qua đủ loại phương pháp điều trị: sốc điện, dùng thuốc, trị liệu tâm lý…
Cố Nguyên lập tức loại trừ sốc điện và dùng thuốc, rồi dừng lại rất lâu ở các nội dung liên quan đến trị liệu tâm lý.
Cậu phải thực hiện trị liệu tâm lý cho một chuyên gia tâm lý tội phạm, điều này khiến cậu cảm thấy thiếu tự tin.
Đến khi tan sở, Mặc Lâm đẩy cửa bước vào văn phòng, Cố Nguyên mới vội vàng tắt laptop.
Mặc Lâm nhận ra động tác của cậu có chút bất thường: “Đang xem gì vậy?”
Cố Nguyên vẫn ngồi trên ghế, cất laptop vào balo: “Không xem gì cả.”
Mặc Lâm bước tới, cúi người xuống, hai tay vòng qua lưng Cố Nguyên: “Xem cái gì mà không thể để người khác biết, anh vừa tới là em đã luống cuống như vậy.”
Cố Nguyên đẩy tay anh ra: “Anh làm việc xong rồi à?”
Mặc Lâm đứng thẳng dậy, không có ý định truy hỏi thêm: “Xong rồi. Ăn cơm xong về nhà luôn hay đi dạo một chút?”
Cố Nguyên không suy nghĩ: “Đi dạo một chút.”
Vì trong tài liệu nói rằng, đi dạo, thư giãn tâm trạng, có lợi cho việc phục hồi sức khỏe của bệnh nhân.
Dù Cố Nguyên vốn không thích đến nơi đông người, nhưng vì Mặc Lâm, cậu vẫn chọn đến công viên đi dạo.
Mặc Lâm có hơi bất ngờ, nhưng suốt dọc đường không hỏi thêm gì.
Họ đi trên con đường nhỏ rải sỏi trong công viên. Ở hồ nước không xa có một đôi thiên nga đen nằm sát mặt nước, hai con thiên nga nép sát vào nhau, chiếc cổ dài vừa vặn tạo thành hình trái tim.
Trên chiếc cầu cong, có mấy đứa trẻ đang cho cá vàng dưới hồ ăn. Mặt nước rực đỏ một mảng, đầy ắp cá lớn cá bé, hàng trăm cái miệng cá há ra ngậm lại, những mẩu bánh mì vừa được thả xuống nước đã bị tranh nhau nuốt sạch.
Tiếng cười đùa trong trẻo của bọn trẻ vang vọng từ xa, nghe thật vui tai.
Mặc Lâm hỏi: “Muốn thử không?”
Cố Nguyên: “Thử gì?”
Mặc Lâm: “Cho cá ăn.”
Cố Nguyên vốn không muốn đến nơi đông người để cho cá ăn, nhưng nghĩ đến việc phải trị liệu cho Mặc Lâm, anh đành gác lại cảm giác của mình.
Cố Nguyên đút tay vào túi, nhìn đám trẻ đông đúc phía trước, cau mày lại: “Đi cùng nhau.”
Hết chương 127
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.