Chương 127 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Sau khi ăn trưa xong, Cố Nguyên liên lạc với pháp y cùng viết luận văn để thảo luận tiến độ sắp tới. Bên kia nhận được tin nhắn Cố Nguyên gửi tới thì lập tức gọi điện lại. “Xin lỗi nhé Cố Nguyên, dạo này chắc không thể cùng cậu tra tài liệu được, con tôi bị bệnh, vợ tôi một mình lo không xuể, tôi phải phụ giúp trông con… Tôi sẽ cố gắng tranh thủ thời gian, hoàn thành phần việc online…” “Được, tôi hiểu rồi.” Cố Nguyên cúp máy xong thì ngẩn người một lúc. Mặc Lâm nhận ra anh đang suy nghĩ điều gì đó: “Sao thế?” “Trông con thực sự phiền phức đến vậy sao?” “Nếu trong nhà có người giúp thì sẽ đỡ lo hơn nhiều… Sao em lại quan tâm chuyện này?” “Không có gì, chỉ là tò mò thôi.” Sau khi hai người ăn xong, trên đường về nhà, Mặc Lâm nhận được cuộc gọi từ Mộng Lan. “Thầy Mặc, xin lỗi vì làm phiền anh ngoài giờ làm việc…” “Không sao, có chuyện gì vậy?” “Là thế này, trưa nay khi tôi trực, nhận được một cuộc gọi khá kỳ lạ…” Lúc đó Mộng Lan vừa ăn trưa xong, thì điện thoại bàn ở chỗ làm bỗng đổ chuông. Người gọi là một phụ nữ trẻ. “Alo… tôi muốn báo cảnh sát… con tôi bị lạc mất rồi…” Giọng người phụ nữ nghe rất yếu ớt, mệt mỏi, giọng mũi rất nặng, vừa nói vừa nức nở. Mộng Lan thường nhận đủ loại cuộc gọi, đôi khi người báo án quá kích động khiến thông tin không rõ ràng, nên cô an ủi: “Đừng vội, chị từ từ nói, con chị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-1/2921444/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.