Chương 04
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Vì vậy lần đó sau khi Mặc Lâm trở về, thái độ nhận lỗi vô cùng thành khẩn, nhưng Cố Nguyên lại không định cho anh một bậc thang để xuống, kiên quyết ở lại phòng trực ban.
Mặc Lâm vốn thông minh lanh lợi, bỗng nhiên lại bó tay trước Cố Nguyên. Để vợ ngoan ngoãn về nhà, anh quyết định tự bỏ tiền cải thiện điều kiện sinh hoạt của phòng trực ban ở cục cảnh sát.
Nhìn đám công nhân mang vật liệu sửa chữa đứng trước cửa phòng trực ban của mình, cả người Cố Nguyên âm u. Trớ trêu thay, đám thợ sửa lại chẳng biết nhìn sắc mặt, cứ khăng khăng bắt đầu thi công từ phòng trực của cậu.
Mọi chuyện xảy đến quá đột ngột, Cố Nguyên không hiểu vì sao không thông báo trước, khiến cậu hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần.
Cậu buộc phải dọn đồ, xách hành lý sang phòng bên cạnh.
Cố Nguyên đẩy cửa phòng trực ban bên cạnh, một đám đàn ông vừa tắm xong, tr*n tr** ngồi trên giường tầng, trên giường trên còn thò ra một cái chân lông lá rậm rạp. Tất cả đồng loạt quay sang nhìn cậu, giống hệt một bầy chó săn đang nhìn con cừu non trắng nõn.
Cố Nguyên thầm nghĩ: Đây là nơi khủng khiếp gì thế này?
Cuối cùng, cậu chỉ còn cách kéo vali về nhà.
Nghĩ đến chuyện Mặc Lâm ở lại mấy ngày rồi lại đi, cậu lại phải mất một khoảng thời gian dài để quen với cuộc sống một mình, trong lòng liền thấy bực bội. Cách cậu giải quyết chính là tự khép mình lại, không tiếp nhận bất kỳ sự quấy nhiễu nào từ bên ngoài.
Khi Cố Nguyên tự khép kín, cậu sẽ không nghe lọt tai bất kỳ điều gì, giống như một nhà giam đóng chặt, người ngoài không vào được, người bên trong không ra.
Dù Mặc Lâm giỏi giao tiếp đến đâu cũng chẳng làm gì được trước một Cố Nguyên như vậy. Thế nên cách làm quen thuộc của anh là đánh vào cơ thể đối phương, lợi dụng ưu thế có thể khiến đối phương xuất hiện phản ứng sinh lý, ôm người lên giường, rồi từng chút một tháo gỡ, lắp ghép lại.
Mặc Lâm bỗng rẽ hướng, lái xe đến một nơi hẻo lánh.
Anh hạ cửa kính xe xuống, gió đêm ùa vào, mùi cỏ non tràn ngập không khí, tiếng côn trùng kêu rả rích trong bụi cỏ cũng len vào tai.
“Anh làm gì vậy?” Cố Nguyên nhíu mày: “Hiện trường vụ án không ở đây.”
Mặc Lâm chống tay lên cửa kính, nhắm mắt cảm nhận làn gió mát đêm khuya, rồi mở mắt, nhìn thấy bầu trời đầy sao, khóe môi cong lên một đường.
Cố Nguyên ngắm nhìn gương mặt nghiêng của Mặc Lâm, chiếc cổ trông thật hấp dẫn, lồng ngực bên dưới cổ áo sơ mi và cà vạt có vẻ rắn chắc hơn, yết hầu của đối phương nhìn từ góc nào cũng đẹp.
Cố Nguyên cũng ngước nhìn bầu trời sao: “Anh định nói gì à?”
“Hai tháng cuối cùng, anh sẽ xử lý xong chuyện của mình.” Mặc Lâm nói: “Chuyện của Đoạn Dương khiến anh trở nên rất bị động, để đổi lại, anh phải phục vụ tổ chức vô điều kiện trong vòng hai năm. Hai năm đó sắp hết rồi.”
Cố Nguyên ừ một tiếng, không nói thêm gì.
Ngón út dài của Mặc Lâm khẽ móc lấy ngón út của Cố Nguyên: “Không lừa em đâu, móc ngoéo nhé?”
Giọng Mặc Lâm nghe hơi trẻ con: “Anh hát bài em thích nhất cho em nghe nhé?”
Cố Nguyên không lên tiếng, Mặc Lâm mặc định là đối phương đồng ý.
Giọng trầm thấp vang bên tai, hát một khúc tình ca dịu dàng, mỗi âm tiết như muốn chui thẳng vào tim người nghe.
Cố Nguyên nhắm mắt, nhớ lại từng chút từng chút những lúc Mặc Lâm đối tốt với mình.
Cậu nhắm mắt lặng lẽ lắng nghe, đợi đến khi Mặc Lâm hát xong, cậu vẫn còn chìm đắm trong giọng nói trầm ấm của đối phương.
Đôi môi mềm nóng áp lên môi cậu, môi lưỡi như muốn cạy mở tâm hồn khép kín, hơi thở nồng nhiệt như muốn xâm chiếm lãnh địa. Cuối cùng Cố Nguyên vẫn thỏa hiệp với cơ thể mình, đáp lại nụ hôn ấy.
Cảm nhận được sự đáp lại, lòng bàn tay Mặc Lâm nhẹ nhàng nâng cằm đối phương, làm sâu thêm nụ hôn khó khăn mới có được.
Anh dồn hết cảm xúc vào nụ hôn này, cho đến khi đầu lưỡi nếm thấy một tia mùi máu tanh nhàn nhạt mới bừng tỉnh.
Sau đó anh cúi xuống c*n v** c* Cố Nguyên một cái.
Cố Nguyên chỉ cảm thấy da thịt đau rát, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng: “Sao còn cắn người?”
“Không nhịn được.”
Cố Nguyên dùng đôi mắt đen thẫm nhìn anh, đáy mắt phủ một làn sương mờ hỗn loạn.
Nhìn người yêu ở ngay trước mặt, Mặc Lâm hận không thể lập tức xử lý người ngay lập tức, nhưng nghĩ đến chuyện còn chưa giải quyết xong, anh lại nén xuống.
“Làm chính sự trước.”
“Ừm.”
Cố Nguyên hạ cửa kính xe, muốn để luồng không khí mập mờ này bay ra ngoài. Gần đây cậu thường có dấu hiệu cảm xúc dao động, đặc biệt là khi tách khỏi Mặc Lâm, cậu hay bất chợt mất tập trung, nghĩ đến một số chuyện liên quan đến Mặc Lâm…
Dường như Cố Nguyên thật sự không còn giận nữa, hối thúc Mặc Lâm mau lái xe đến hiện trường vụ án, Lý Mông còn đang đợi họ.
Mặc Lâm quay đầu xe, tâm trạng cũng dần bình ổn trở lại. Tưởng rằng chuyện lần này cứ thế mà bỏ qua, không ngờ Cố Nguyên bỗng buột miệng nói: “Em đã đăng ký làm thêm dịp Quốc khánh.”
Ngón tay Mặc Lâm đặt trên vô lăng khựng lại: “Anh chưa nói là sẽ không về mà.”
“Chuyện này không liên quan đến anh.” Ngón tay Cố Nguyên gõ nhanh trên màn hình điện thoại: “Đơn đã nộp rồi, anh không cần vội về dịp Quốc khánh đâu.”
Mặc Lâm thầm nghĩ: Vậy là tính toán sẵn cho mình luôn rồi sao? Anh vốn dồn hết công việc lại để giải quyết, chỉ để được ở bên Cố Nguyên một kỳ nghỉ Quốc khánh trọn vẹn.
Trong lòng Mặc Lâm bất giác thấy nghẹn, dường như nhận ra cảm xúc mình đang dao động, anh cố tình giữ bình tĩnh: “Không sao, anh sẽ đi lấy đơn về.”
“Không cần.” Cố Nguyên vẫn đang nhắn tin, mắt cũng không thèm ngẩng lên: “Em đã sắp xếp xong rồi.”
Ngón tay Mặc Lâm nắm chặt vô lăng, nhưng không nói gì.
Anh nhận ra cảm xúc của mình bị Cố Nguyên ảnh hưởng một lần nữa. Cảm giác mất kiểm soát này như một xoáy nước, kéo anh vào một nơi không xác định.
Mặc Lâm nghĩ, đây không phải là điềm tốt. Ai cũng có thể để cảm xúc tự do tuôn chảy, nhưng anh thì không. Mọi xúc động đều có thể đẩy anh vào vực sâu, anh không thể để cảm xúc trôi theo ý muốn.
Cố Nguyên ngẩng lên nhìn Mặc Lâm, thấy đối phương đang im lặng lái xe, liền mặc định là anh đồng ý chuyện này.
Mỗi lần cảm xúc qua đi, Mặc Lâm lại trở về vẻ mặt điềm tĩnh, chỉ khi hai người quấn lấy nhau, Cố Nguyên mới có thể cảm nhận được ngọn lửa nóng bỏng trong xương tủy anh.
Khi dần hồi phục trạng thái tâm lý, đôi lúc Cố Nguyên cũng nhìn lại mối quan hệ của mình với Mặc Lâm.
Sách viết rằng, tình yêu vừa đơn giản vừa phức tạp, yêu một người sẽ bị hãm sâu vào mà không tự biết. Nhưng cậu lại không cảm nhận được hãm sâu vào ấy từ Mặc Lâm.
**
Cách đó không xa có vài chiếc xe cảnh sát đỗ sát lề, đèn pha rọi sáng bờ ruộng như ban ngày. Vài dải cảnh giới màu vàng căng ngang giữa các bờ ruộng, gió thổi làm chúng bay phấp phới. Nếu không vì trong không khí nồng mùi máu tanh, Vương Nhạc thậm chí sẽ thấy khung cảnh này cũng khá đẹp.
Hiện trường có không ít cảnh sát hình sự, đa số tập trung quanh bờ ruộng. Đèn flash máy ảnh chớp liên tục, biến bờ ruộng rộng lớn này thành hiện trường án mạng nghiêm ngặt.
Vương Nhạc đang đau đầu nhìn tổ giám định dấu vết lấy chứng cứ, quay lại thì thấy một chiếc Maybach đỗ bên đường. Tuy không nhìn rõ biển số, nhưng không cần nghĩ cũng biết xe của ai.
Chỉ thấy từ Maybach bước xuống hai người, một người đội mũ che đầu, xách hộp khám nghiệm bước nhanh về phía trước, người còn lại theo sát phía sau.
Lý Mông bỗng ghé lại thấp giọng: “Đội trưởng, cậu nói hai người họ thế nào rồi? Cãi nhau à?”
Vương Nhạc nhìn hai người đằng xa, nghĩ ngợi một lát rồi diễn cảm: “Em nghe anh giải thích… Tôi không nghe… Em đừng đi nhanh thế, nói rõ ràng đi… Tôi chẳng có gì để nói với anh… Sự việc không như em nghĩ đâu… Vậy tôi nghĩ như nào…”
“Ha ha ha ha, đội trưởng, màn lồng tiếng này đỉnh quá, suýt nữa tôi tin rồi đấy!” Lý Mông cười đến mức khó thở: “Nhưng mà, hai người đó sao có thể cãi nhau được chứ. Một người không thể cãi nhau, người còn lại thì căn bản không biết cãi nhau là gì.”
Vương Nhạc: “Chưa chắc đâu, trên đời này chẳng có đôi nào không cãi nhau cả. Đợi cậu cưới vợ đi rồi sẽ biết.”
Người ta thường nói, chuyện vợ chồng, người ngoài không tiện xen vào.
Vì vậy khi thấy hai người bước tới, Vương Nhạc và Lý Mông coi như vừa rồi không thấy gì.
Lý Mông chạy nhanh đến trước mặt hai người, cười tươi nói: “Hai người vất vả quá! Khuya thế này còn đến hiện trường!”
“Không vất vả, khả năng pháp y Cố mới vất vả, đến Quốc khánh cũng không định nghỉ.”
Mặc Lâm vừa nghĩ đến chuyện lần này Cố Nguyên không nói gì, trực tiếp nộp đơn tăng ca, liền thấy khó chịu.
Lý Mông hoàn toàn không nhận ra hai người đang nói bóng nói gió, ngây ngốc đáp: “Không phải chứ, thầy Cố tận tụy vậy sao? Quốc khánh chẳng phải được nghỉ luân phiên à? Sao lại đi làm?”
Cố Nguyên mặt không đổi sắc: “Đừng nói mấy chuyện này nữa, đưa tôi đi xem thi thể.”
Lý Mông: “Thi thể ở bên kia, tôi dẫn hai người qua!”
Vương Nhạc thấy ba người cùng đi đến, liền cẩn thận quan sát hai người phía sau, phát hiện cảm xúc của cả hai đều không ổn, anh khẽ ho một tiếng: “Ờm… hiện trường phát hiện một loạt dấu chân, chúng ta phải tránh đi vào đó, mọi người đi theo tôi.”
Cố Nguyên giẫm thử lên lớp bùn trên đất, thấy bùn có độ ẩm nhất định, giẫm lên sẽ để lại dấu vết rõ ràng.
Đi chưa bao xa, một mùi máu tanh nồng nặc xộc vào mũi. Tổ giám định dấu vết vẫn đang chụp ảnh. Để tránh phá hỏng dấu chân, khu vực có vài dấu chân to đã được khoanh vùng, bên cạnh dựng bảng đánh số.
Thấy pháp y đến, mọi người lập tức nhường ra một lối.
Hết chương 04
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.