🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 06

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Nhiều điểm nghi vấn như vậy khiến việc phân tích động cơ gây án trở nên vô cùng khó khăn.

Động cơ không rõ ràng thì công việc điều tra tiếp theo sẽ rất khó tiến triển.

“Thầy Mặc, anh có phát hiện gì không?” Vương Nhạc hỏi.

Mặc Lâm đang khoanh tay, ngón tay khẽ gõ từng nhịp, đây là thói quen của anh mỗi khi suy nghĩ.

“Báo thù, trút giận, nhưng lại không hẳn là vậy. Trước khi chết không hành hạ, sau khi chết lại hủy hoại thi thể, giống như đang hoàn thành một bài tập… Cảm xúc và hành vi mâu thuẫn với nhau…” Mặc Lâm nói đến đây, bỗng nhướng mày, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mơ hồ: “Khó giải.”

Trong một đêm đẫm mùi máu tươi như thế này, trước hàng loạt nghi vấn, nụ cười đó tựa như mang chút khinh thường. Nhưng hai chữ “khó giải” lại khiến người ta cảm thấy nụ cười vừa rồi chỉ là ảo giác.

Khi mọi người còn đang chán nản, Cố Nguyên lại nhìn thấy trong mắt Mặc Lâm một tia cuồng nhiệt và hứng khởi.

Cậu rất quen thuộc với ánh mắt này, dường như Mặc Lâm rất hứng thú với hung thủ.

Nhưng anh càng hứng thú, tức là vụ án càng phức tạp. Giống như học bá, chỉ có bài toán khó mới khiến họ thấy hứng thú.

Trên đường về, Mặc Lâm lái xe trong im lặng, vẻ mặt như đang trầm tư suy nghĩ. Cố Nguyên cũng đang chìm trong mạch điều tra vụ án. Cả hai không nói một lời, không gian trong xe yên tĩnh lạ thường.

Đến đèn đỏ, Mặc Lâm với tay bật radio trên xe, tùy ý xoay kênh.

Hơn hai giờ sáng, đài đêm vang lên những bản nhạc êm dịu, hơi ru ngủ. Nhưng sau buổi tối tiến hành khám nghiệm tử thi, tinh thần của Cố Nguyên vẫn rất tỉnh táo.

“Có phác họa chân dung hung thủ chưa?” Cố Nguyên đột nhiên hỏi.

“Lần này phác họa sẽ khó hơn.” Mặc Lâm nói: “Anh muốn nghe thử bản phác họa của em.”

Trong tiếng nhạc nhẹ nhàng, Cố Nguyên bắt đầu: “Dựa vào dấu vết kéo lê trên ruộng, hung thủ cứ đi được vài bước lại phải dừng nghỉ, chứng tỏ thể lực rất kém. Nhưng dấu chân tại hiện trường đều là cỡ 44, chứng tỏ vóc dáng hắn không nhỏ, chiều cao khoảng trên 1m80, khả năng lớn là nam giới. Có thể tiếp cận được dao găm ba cạnh, rất có khả năng từng ở trong quân đội, hoặc thuộc nhóm người có thể tiếp cận loại dao này.”

“Chỉ thế thôi sao?” Mặc Lâm mỉm cười: “Bản phác họa này sinh viên cảnh sát cũng làm được.”

Cố Nguyên cau mày: “Cho nên anh đang cười nhạo em?”

“Anh chỉ thấy bản phác họa này hơi đơn giản quá thôi, em đừng nghĩ nhiều.”

Có vẻ như chỉ cần nói thêm vài câu nữa là hai người lại cãi nhau.

Cố Nguyên tập trung trở lại vụ án, liền nêu ra bốn điểm nghi vấn tại hiện trường.

Mặc Lâm nhìn cậu bằng ánh mắt tán thưởng: “Em quan sát rất kỹ, đúng là có nhiều điểm bất thường. Ngoài ra, tàn thuốc tìm thấy ở hiện trường cũng có vấn đề, trên đầu lọc không có vết ố vàng của thuốc lá. Anh nghĩ hắn chỉ châm thuốc chứ không hút.”

Điều này Cố Nguyên quả thật chưa chú ý tới: “Xem ra, hắn đang cố tình đánh lạc hướng chúng ta.”

Khi bàn về vụ án, cả hai phối hợp khá ăn ý.

Cuối cùng Mặc Lâm cũng dừng lại ở một kênh radio xe hơi, tiếng nhạc sôi động vang lên.

“Phân tích theo thời gian, sau khi vứt thi thể, có lẽ hung thủ đã quay lại xe và bật radio, nghe chương trình trong lúc châm một điếu thuốc.

Anh nhớ hắn là thính giả đầu tiên gọi đến. ‘Trò chuyện đêm khuya’ vốn là đường dây nóng luôn quá tải, tốc độ gọi của hắn rất nhanh. Điều này ít nhất chứng minh rằng sau khi giết người, hắn cực kỳ bình tĩnh, còn canh chuẩn thời gian để gọi.

Trong quá trình nói chuyện, anh cảm nhận được sự bình tĩnh đó. Nhưng khi anh chuẩn bị chuyển sang thính giả khác, rõ ràng anh đã cảm nhận được sự hoảng loạn của hắn.

Một kẻ vừa giết người xong vẫn bình tĩnh, tại sao lại hoảng loạn chỉ vì một câu nói của anh? Anh nghĩ, nhất định là vì anh có ý nghĩa quan trọng với hắn, có thể hắn rất ngưỡng mộ anh.”

Nghe đến đây, Cố Nguyên vô thức nở một nụ cười.

Mặc Lâm hơi nhíu mày, tâm trạng cũng lập tức tốt lên: “Tóm lại, hắn rất lo lắng anh sẽ không phối hợp. Nhưng chỉ dựa vào những manh mối này thì chưa thể phân tích được động cơ thực sự. Hy vọng kết quả khám nghiệm của pháp y Cố có thể mang lại tin tốt.”

**

Thi thể được đưa về cục cảnh sát, đặt trên bàn giải phẫu lạnh lẽo. Dưới ánh đèn sáng rực, làn da tái nhợt và những vết máu đỏ sẫm tạo nên một cảm giác thị giác vô cùng mạnh mẽ.

“Thông qua dấu vân tay của nạn nhân, chúng tôi đã xác định được danh tính. Nạn nhân tên là Lưu Vân, người địa phương, năm nay 20 tuổi.”

Bên cạnh, các cảnh sát hình sự đã xác nhận được thân phận nạn nhân, tìm ra được danh tính, công việc điều tra phía sau sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cố Nguyên đã mặc xong đồ giải phẫu, đang lấy mẫu từ bề mặt thi thể. Ngón tay đeo găng cao su nhẹ nhàng cầm lấy đầu ngón tay lạnh buốt của Lưu Vân, từng chút một cắt móng tay cô.

Móng tay vừa được cắt xong được cậu cẩn thận cho vào túi vật chứng, đưa cho trợ lý mang tới phòng thí nghiệm để tách DNA của hung thủ.

Sau đó, cậu dùng kéo cắt quần áo nạn nhân. Vừa cắt một đường, cậu đã phát hiện điều bất thường.

Vải quần áo đàn hồi rất tốt, vết cắt vừa mở ra, áo lập tức bị kéo lệch sang hai bên.

Cố Nguyên đi vòng ra bên cổ thi thể, nâng cổ áo lên, nhìn một lượt nhãn áo. Hai chữ XS đập vào mắt khiến cậu bất giác nhíu mày.

Vương Nhạc chú ý thấy biểu cảm của Cố Nguyên, liền hỏi: “Cố Nguyên, có phát hiện mới à?”

Cố Nguyên: “Quần áo có vấn đề.”

Nghe vậy, Lão Nghiêm khẽ nhướng mày: “Tôi cũng thấy vậy… Trang phục mặc quá ít, không hợp với thời tiết hiện tại. Hơn nữa nội y có vẻ là hàng hiệu, hẳn là đắt tiền, nhưng bộ đồ thể thao bên ngoài lại rất rẻ tiền. Nếu là tôi, tôi sẽ mặc thứ đắt tiền ở ngoài, nội y thì chọn loại rẻ cũng chẳng sao.”

“Anh nói không sai, nhưng mặc gì là quyền tự do cá nhân. Lỡ như cô ấy không muốn khoe mẽ sự giàu có thì sao?” Lý Mông nói: “Việc mặc ít đồ có khả năng là vì khi đang tập thể thao thì bị hung thủ bắt đi.”

“Anh cứ muốn giải thích thế thì tôi cũng chẳng nói gì thêm.” Nghiêm Cát nhún vai.

“Quần áo quá nhỏ, rõ ràng không phải kích cỡ của nạn nhân.” Cố Nguyên bổ sung: “Nạn nhân cao 1m60, nặng 45kg, sẽ không chọn mặc bộ đồ thể thao XS bó sát thế này. Tôi cho rằng bộ quần áo này được thay sau đó. Trên da lưng của nạn nhân còn dính cỏ và bùn đất.”

Phán đoán này khiến mọi người đều chìm vào suy nghĩ.

Vương Nhạc nhìn kỹ cỏ và bùn trên lưng thi thể: “Nói cách khác, lúc thay quần áo, nạn nhân đang nằm trên mặt đất.”

Lý Mông: “Nằm xuống thì thay quần áo kiểu gì?”

“Tôi cho rằng khả năng lớn là lúc nạn nhân mất ý thức, hung thủ đã thay quần áo cho cô ấy.” Cố Nguyên đưa ra giả thuyết: “Sau gáy nạn nhân có một vết bầm đỏ.” Cố Nguyên gạt bỏ phần bùn và máu trên gáy, lộ ra một vết bầm tròn: “Vết thương này giống như vết điện giật do dùi cui điện gây ra, có phản ứng sinh tồn.”

Vương Nhạc rất quen thuộc với loại vết thương này. Đường viền hình tròn, đúng là dấu vết của dùi cui điện.

“Vậy tức là có khả năng hung thủ là nhân viên bảo vệ, hoặc là người có thể tiếp cận dùi cui điện?” Vương Nhạc xoa cằm suy đoán: “Giày bảo hộ quân dụng cỡ 44, có thể tiếp cận dao găm ba cạnh và dùi cui điện… khả năng lớn là quân nhân xuất ngũ, sau đó làm công việc bảo vệ…”

Đang phân tích, Vương Nhạc bỗng quay sang hỏi Mặc Lâm: “Thầy Mặc, tôi nói có đúng không?”

Mặc Lâm lúc này đang ngồi trên ghế tròn inox nhìn mọi người. Khi Vương Nhạc hỏi, khóe môi anh khẽ cong: “Không có vấn đề gì.”

Chỉ năm chữ này khiến Cố Nguyên ngoái đầu lại nhìn Mặc Lâm. Không biết tại sao, cậu luôn cảm thấy hôm nay Mặc Lâm hơi trầm lặng, nhưng vì còn bận khám nghiệm thi thể nên không nghĩ nhiều.

Cố Nguyên tháo sợi dây chuyền trên cổ nạn nhân, một chiếc vòng cổ thiết kế tinh xảo được bỏ vào túi vật chứng. Cậu nhìn kỹ mặt dây chuyền, hình dạng giống như số “69”.

Có vẻ chiếc vòng cổ không có gì đặc biệt, cậu tiếp tục kiểm tra nội y của nạn nhân, phát hiện trên đó dính một sợi sợi vải kỳ lạ. Cậu dùng nhíp gắp sợi này bỏ vào túi vật chứng.

“Đây là gì?” Vương Nhạc hỏi.

“Nhìn giống như sợi vải từ một loại quần áo nào đó, có thể là từ quần áo mà nạn nhân từng mặc. Nếu hung thủ dùng kéo cắt bỏ quần áo cũ, sẽ để lại loại sợi như này.” Lão Nghiêm của tổ giám định dấu vết trả lời.

Cố Nguyên cho sợi vải vào túi vật chứng, tiếp tục kiểm tra dấu vết trên bề mặt thi thể. Đột nhiên, cậu phát hiện một vết hằn rất nhỏ.

Cố Nguyên tập trung quan sát vết hằn đó.

Vết hằn rất nông, có lẽ là vết ấn của v*t c*ng, giữ lại trên cơ thể sau khi nạn nhân chết. Hình dạng giống như dấu lớn hơn và nhỏ hơn, hai ký hiệu đối xứng nhau, sắp xếp thành hình mũi nhọn đôi. “>

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.