🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 25

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Cố Nguyên bế cái đầu người lên, lạnh nhạt nói: “Lấy túi ra đây.”

Lý Mông đưa tới một chiếc túi cỡ lớn, dùng để bọc cái đầu lại. Qua lớp túi nhựa trong suốt, ngũ quan càng trở nên kinh dị hơn, hai hốc mắt lớn như vực sâu trừng trừng nhìn anh, khiến anh nổi hết cả da gà.

Lão Nghiêm cùng đội giám định dấu vết lập tức tiến hành khám nghiệm hiện trường quanh thi thể. Trong phòng có nhiều vết máu bị kéo lê, còn có dấu bánh xe lăn dính máu. Khi di chuyển tủ quần áo, phía dưới lại không có dấu vết máu, cũng không thấy vết máu bắn rõ ràng nào.

Trên quần áo và sàn nhà đều có dính máu. Căn phòng lắp ghép hơi bị thấm nước, gây khó khăn trong việc phán đoán lượng máu chảy ra.

Nghiêm Cát chú ý thấy trên mặt đất có dấu bánh xe lăn, tạo thành bốn vết trượt đều đặn rất đặc trưng. Anh liếc nhìn chiếc vali bên cạnh: “Dấu bánh xe trên nền nhà rất có thể là của vali, các bộ phận khác của thi thể khả năng cao đã bị nhét vào vali mang đi.”

Vương Nhạc quan sát kỹ vết lõm trên đỉnh tủ quần áo, rồi kiểm tra hai chiếc vali nằm rải rác trong hiện trường, nói: “Gọi con gái của nạn nhân vào đây.”

Ngay sau đó, con gái của nạn nhân, Ngô Kiều, bước vào. Cô bé mặc váy liền thân cổ chữ V màu trắng ôm eo, khoác ngoài một chiếc áo khoác màu xanh lá. Cách ăn mặc có phần chín chắn, thậm chí toát lên vẻ tri thức, nhưng thực ra chưa đến 20 tuổi. Gương mặt còn đầy đặn collagen, trông vẫn còn non nớt.

Vương Nhạc hơi bất ngờ, không nghĩ con gái của nạn nhân lại xinh đẹp đến vậy. Dáng người cao ráo, tỷ lệ đầu và thân cân đối, khí chất xuất chúng, có thể so sánh với minh tinh trên TV. Trước giờ anh chỉ từng thấy những cô gái học múa ballet mới có khí chất như vậy.

Có lẽ do khóc quá lâu, mắt Ngô Kiều sưng đỏ, nhưng không làm giảm đi vẻ thanh tú và xinh đẹp của cô.

Vương Nhạc hỏi: “Trong phòng có mấy cái vali?”

“Ba cái.” Ngô Kiều đáp không chút do dự “Cái lớn nhất mất rồi.”

Vương Nhạc: “Em chắc chắn chứ?”

Ngô Kiều: “Chắc chắn. Chiếc vali lớn nhất là em mang từ trường về, vì sắp thi đại học nên em mang ít đồ học về.”

Nghiêm Cát: “Chiếc vali bị mất đó to cỡ bao nhiêu?”

Ngô Kiều: “28 inch.”

“28 inch…” Nghiêm Cát nhìn khoảng cách rộng nhất giữa các vết bánh xe trên sàn, trong đầu mô phỏng ra kích cỡ của chiếc vali, đúng thật là vali cỡ lớn 28 inch.

Nghiêm Cát lại hỏi: “Mẹ em vóc dáng thế nào?”

Ngô Kiều: “Mẹ em rất gầy, chưa đến 1m5, chắc chỉ khoảng hơn 35kg.”

Vương Nhạc không ngờ một người phụ nữ cao chưa đến 1m5 lại có thể sinh ra một cô con gái cao như vậy. Anh ước lượng Ngô Kiều phải cao khoảng 1m70.

“Bình thường các em nấu ăn ở đâu?” Mặc Lâm bỗng nhiên hỏi.

Ngô Kiều: “Ở dưới sườn núi, trong một căn nhà nhỏ. Bình thường đều nấu ăn dưới đó.”

Mặc Lâm: “Dẫn tôi đi xem thử.”

Hai người men theo con đường bê tông đi xuống sườn núi, đến một căn nhà thấp. Căn nhà xây bằng xi măng, chỉ có một cửa sổ và một cửa gỗ. Trên cửa gỗ có treo một ổ khóa sắt bị gỉ sét.

Ngô Kiều tìm thấy một chiếc chìa khóa trong khe cửa sổ, rồi mở khóa.

Ngô Kiều đẩy cửa, bật đèn.

Trong góc bếp có một bệ lò nấu được xây bằng gạch, bên cạnh là một bồn rửa lớn. Giữa bếp đặt một chiếc bàn nhỏ có thể gấp gọn, bên cạnh là một chiếc ghế thấp.

Gia vị và dao kéo chất đống trên bệ bếp, đồ ăn thừa cũng được đặt trên đó, đậy bằng lồng lưới. Ở góc bệ bếp còn có một chiếc tủ lạnh nhỏ.

Mặc Lâm ngửi thấy một mùi hương rất kỳ lạ, chua chua hôi hôi, trong đó còn có mùi cơm canh bị thiu.

Nhìn loại thức ăn, có vẻ là bữa trưa.

Nước trong bồn rửa gần như đã cạn.

“Bình thường các em lấy nước ở đâu?” Mặc Lâm hỏi.

“Qua nhà người khác xin nước, dùng bình và xe điện chở về.”

“Em có biết lần lấy nước gần nhất là khi nào không?”

Ngô Kiều lắc đầu: “Lâu rồi em không về nhà.”

Trên bếp nối với bình gas có đặt một chiếc nồi sắt, trong đó còn một phần ba lượng dầu, đáy nồi tích lại một lớp cặn dầu.

Mặc Lâm đi một vòng quanh bếp, không thấy con dao nào. Anh để ý trên sàn xi măng có nhiều vết chém không đều, dường như mới xuất hiện gần đây. Nhưng trong các khe nứt của những vết chém lại bám đầy vết bẩn tối màu.

“Gọi đội giám định dấu vết đến xem có máu trong bếp không.”

Mặc Lâm đứng dậy, quan sát khắp căn bếp nhỏ này thêm một lần nữa.

Ở góc bệ bếp, anh thấy một vật thể nhỏ. Khi cúi xuống nhìn kỹ, anh phát hiện đó là một đốt ngón tay người, phần móng tay còn rõ ràng.

Anh đeo găng tay, nhặt vật đó lên xem xét kỹ lưỡng. Đốt ngón tay này có phần xương bị chặt rất gọn, rõ ràng là bị một vật sắc bén cắt đứt.

Ngô Kiều sợ đến tái mặt, cô nhìn ngón tay bị đứt trong tay Mặc Lâm với vẻ áy náy, rồi ôm miệng bật khóc.

Mặc Lâm cho ngón tay đứt vào túi vật chứng: “Đây là hiện trường phân xác.”

Mưa lớn đập mạnh lên mái nhà, tạo nên những âm thanh dồn dập và ồn ào, mọi người trong phòng đều sững sờ.

Mặc Lâm lại nhìn vào cặn dưới chảo dầu và tủ đựng bát nhựa đặt trên bệ bếp, hỏi Ngô Kiều: “Có thiếu dụng cụ ăn uống nào không?”

Ngô Kiều cố nén nước mắt, đi kiểm tra một lượt: “Hình như thiếu một cái nồi đất.”

**

Chiếc đầu người được đưa về đồn cảnh sát để giải phẫu, đội giám định dấu vết tiếp tục ở lại hiện trường tìm kiếm chứng cứ.

Sấm sét ầm ầm, trong phòng giải phẫu đèn huỳnh quang bật sáng trưng. Cái đầu với gương mặt vặn vẹo được đặt trên bàn giải phẫu, Cố Nguyên cẩn thận cạo phần tóc quanh thái dương, những sợi tóc rậm rạp rụng ra cùng với đám giòi trắng.

Vùng thái dương có hệ thần kinh và mạch máu rất phong phú, Cố Nguyên giải phẫu rất thận trọng. Khi tiến hành đến phần xương bị gãy, cậu phát hiện một đoạn động mạch màng não giữa bị tổn thương.

Thái dương là phần xương mỏng nhất trên hộp sọ con người, y học gọi là “điểm cánh”, đây là điểm yếu dễ bị tổn thương. Nếu bị va đập mạnh, rất dễ gây vỡ xương, từ đó làm rách động mạch màng não giữa, tạo thành tụ máu ngoài màng cứng, khiến nạn nhân hôn mê ngay lập tức.

Cố Nguyên phát hiện trong khoang ngoài màng cứng có một lượng máu ít và dính. Do lượng máu không nhiều, hiện tại chưa thể xác định là chảy máu trước hay sau khi chết. Nếu thi thể từng bị kéo đi với đầu chúi xuống, cũng có thể do trọng lực mà máu chảy ra, nên lượng máu không lớn.

Cậu gắp một mẫu mô bỏ vào túi, nói với trợ lý bên cạnh: “Đem đi phân tích phiến mô màng xương sọ.”

Phân tích phiến mô màng xương sọ có thể kiểm tra xem trong các ống xương có chứa huyết sắc tố không. Nếu có, đó là vết thương lúc còn sống. Nếu không, là vết thương sau khi chết.

Cố Nguyên nhận thấy phần thái dương lõm xuống có nhiều dấu vết bị đánh bằng vật cùn, là những vết tròn cong, có dấu hiệu bị gõ nhiều lần. Cậu đo đường cong đó và tính toán đường kính vòng tròn, sau đó tra cứu trong đầu các công cụ có thể để lại loại dấu vết này: “Là búa sắt đường kính 4.5cm.”

“Búa sắt 4.5cm…” Đội viên giám định dấu vết Tiểu Lưu đang chụp ảnh thì ngẫm nghĩ: “Chẳng phải là búa thép bình thường sao?”

Cố Nguyên: “Ừ.”

Thông thường, nếu là búa cũ, do bị ma sát và nhiều nguyên nhân khác, đầu búa sẽ có bám bụi bẩn hoặc bị gỉ. Dùng loại búa này giết người, trên da đầu nạn nhân sẽ lưu lại bằng chứng. Dù mắt thường khó nhận ra, nhưng phòng thí nghiệm có thể xác định được các chất bám trên búa, điều này vô cùng quan trọng với việc phá án.

Dấu vết hình tròn đó rõ ràng là do lực tác động theo chiều thẳng đứng. Góc đánh như vậy giống như khi nạn nhân nằm úp trên mặt đất, đầu lệch sang trái, rồi bị đánh thẳng đứng bằng búa.

Nếu coi vết thương do vật cùn gây ra là một hình tròn tuyệt đối, thì từ tâm của hình tròn kẻ một đường ngang và một đường dọc vuông góc với nhau, có thể dễ dàng xác định điểm lực tác động chính là giao điểm của hai đường này.

Nếu nạn nhân bị đánh khi đang đứng, do quỹ đạo của búa là một đường cong, điểm lực tác động sẽ lệch về một phía.

Cố Nguyên nhìn chằm chằm vào cái đầu đặt trên bàn giải phẫu, mọi người đều chờ lời kết luận tiếp theo của cậu, nhưng đợi mãi không thấy cậu nói gì.

Tiểu Lưu hỏi: “Thầy Cố, còn phát hiện gì khác không?”

“Vết thương do vật cùn này là do nạn nhân đang nằm sấp, đầu lệch sang trái, bị búa sắt đánh thẳng từ trên xuống nhiều lần gây ra. Tâm điểm vết thương rất tập trung, không có dấu hiệu vật lộn.

Trước khi hình thành vết thương này, nạn nhân có khả năng đã chết. Sau khi có kết quả phân tích màng xương sọ, sẽ xác định được đây là vết thương lúc còn sống hay sau khi chết.”

Cố Nguyên nhìn chăm chú vào cái đầu đã bị phân hủy nghiêm trọng. Phần vết thương cũng đã bị giòi bọ tàn phá, không thể quan sát phản ứng sinh học, nên không thể xác định chính xác nguyên nhân cái chết.

Giờ chỉ còn cách mở hộp sọ, tiến hành giải phẫu sâu hơn.

Trong lòng Cố Nguyên có một nghi vấn, nhưng tạm thời chưa tìm được đáp án: “Mọi người nghĩ động cơ gây án của hung thủ là gì?”

“Động cơ giết người?” Tiểu Lưu suy nghĩ một lúc: “Nhìn vào hiện trường lộn xộn, rất giống đột nhập cướp của. Cửa bị khóa từ bên trong, chứng tỏ hung thủ quen thuộc với cấu trúc căn nhà, biết có thể với tay qua cửa sổ để khóa cửa. Hắn không chỉ biết kết cấu căn nhà mà còn biết vị trí nhà bếp, điều này cho thấy hung thủ có thể là người quen của nạn nhân. Hành vi phân xác tàn nhẫn và móc mắt nạn nhân, nhìn rất giống giết người vì thù hận.”

Ngồi cách đó không xa, Mặc Lâm nhướng mày, mỉm cười nhìn bóng lưng Cố Nguyên, hai chân bắt chéo.

Biết người đối diện đang bế tắc, anh thong thả bổ sung: “Mô hình giết người thường gặp có ba loại, do cảm xúc, do lợi ích, và do nhân cách. Em nghĩ vụ này thuộc loại nào?”

Tiểu Lưu quay sang nhìn Cố Nguyên khó hiểu, chỉ thấy trong đôi mắt đen nhánh của Cố Nguyên là sự bình tĩnh và điềm đạm: “Tôi đồng ý với Tiểu Lưu, tôi cho rằng đây là kiểu giết người do cảm xúc.”

Khóe miệng Mặc Lâm hơi nhếch lên, tiếp tục nói: “Vậy tại sao hung thủ lấy đi nhãn cầu của nạn nhân, nhưng không mang đầu đi?”

Câu hỏi khiến Cố Nguyên cứng họng. Phân tích tâm lý tội phạm vốn là điểm yếu của cậu.

“Hiện tại đúng là giống kiểu do cảm xúc.” Mặc Lâm đứng dậy, đi đến phía sau Cố Nguyên “Nhưng cũng không thể loại trừ loại thứ ba.”

Cố Nguyên: “Ý gì?”

“Loại thứ ba, động cơ do nhân cách. Nói thẳng ra là tội phạm b**n th** hoặc bệnh tâm thần. Những vụ án loại này có ba đặc điểm rõ ràng: động cơ mơ hồ, thủ đoạn tàn nhẫn, khó bắt giam.”

Cố Nguyên: “Anh nghĩ hung thủ bị bệnh tâm thần?”

Hết chương 25

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.