Chương 27
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Lúc này, đến cả động tác lắc đầu, Cố Nguyên cũng không làm nổi nữa.
Mặc Lâm bế cậu đặt lên bàn làm việc, khẽ cong khóe môi, như thể đang cười nhạo sự ngốc nghếch của Cố Nguyên.
Anh nhìn cậu chằm chằm một lúc lâu, như để xác nhận trong khoảng thời gian mình không có mặt, Cố Nguyên có ăn uống đàng hoàng hay không.
Gương mặt góc cạnh sắp chạm vào chóp mũi của Cố Nguyên: “Có phải bình thường anh cưng chiều em quá rồi, đến mức dám chặn luôn số của anh?”
Cố Nguyên dửng dưng: “Anh muốn thế nào?”
“Dĩ nhiên là anh không thể làm gì em rồi…” Giọng nói gấp gáp, hơi thở nóng bỏng phả vào mặt Cố Nguyên: “Chỉ là muốn nói với em, khoảng thời gian em chặn anh, anh sẽ bù lại trên giường.”
Nghe xong câu này, Cố Nguyên theo phản xạ nhìn đồng hồ, đã đúng ba tiếng kể từ khi cậu chặn Mặc Lâm.
Hai tiếng thôi cậu còn chịu không nổi nồi, huống chi là ba tiếng.
Mặc Lâm cao 1m88, chỗ đó cũng theo tỉ lệ thuận mà phát triển. Dù đã kết hôn hai năm, cậu cũng đã thích nghi được phần nào, nhưng hai tiếng đã là giới hạn của cậu rồi.
Nghĩ tới đây, lại thấy gương mặt tươi cười đắc ý của Mặc Lâm, Cố Nguyên nhíu mày, đưa tay định đẩy anh ra.
Nhưng hành động đó, trong mắt Mặc Lâm lại như kiểu vừa muốn vừa từ chối.
Anh nhìn người trước mặt, đôi mắt vốn lạnh nhạt giờ bỗng trở nên nóng bỏng, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười: “Nếu em đang quyến rũ anh, thì em thành công rồi đấy.”
Cố Nguyên không hiểu gì cả, ngây ngô nhìn Mặc Lâm, ánh mắt đầy nghi hoặc, hoàn toàn không theo kịp nhịp điệu của anh. Còn đang định đẩy ra, thì bất ngờ bị nụ hôn rơi xuống làm giật mình.
Lần này, Cố Nguyên cảm nhận rất rõ ràng sự nóng bỏng tỏa ra từ người Mặc Lâm, ngay cả đầu ngón tay đang v**t v* sau gáy cậu cũng như bốc cháy.
Nhiệt độ cơ thể như tình cảm mãnh liệt lan truyền giữa hai người, khiến Cố Nguyên dần choáng váng, quên cả suy nghĩ.
Cơ thể cậu vô thức ngả ra sau, may mà có tay Mặc Lâm đỡ eo, nếu không cậu đã ngã xuống rồi. Nhưng theo bản năng, cậu đưa tay nắm lấy thứ duy nhất có thể nắm — chiếc cà vạt màu đỏ sẫm đang rủ trước mặt cậu.
Cậu kéo mạnh chiếc cà vạt ấy, ngay sau đó nghe thấy một tiếng rên khẽ từ mũi của Mặc Lâm.
Cậu cảm nhận được cơ thể Mặc Lâm bất ngờ căng cứng lại.
“Anh sao thế?” Cố Nguyên hỏi.
“Em nghĩ sao?” Ánh mắt nóng bỏng khóa chặt người trước mặt, như muốn nuốt chửng đối phương.
Ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vuốt lên môi cậu: “Đêm nay sẽ xử lý em!”
Nếu nơi này không phải là văn phòng, anh đã đem người l*t s*ch, ăn đến cả xương cũng không chừa.
Mặc Lâm kiềm chế bản thân, nhắc nhở đầy thiện ý: “Ba tiếng, lẻ năm phút.”
Thấy ánh mắt Cố Nguyên thoắt cái trở nên âm u, anh lại nói thêm: “Em nghĩ với trạng thái hiện giờ của anh, sẽ tha cho em à?”
Hai người nhìn nhau trong vòng một phút, sau đó Cố Nguyên cầm điện thoại lên, đưa Mặc Lâm ra khỏi danh sách chặn.
Mặc Lâm thầm nghĩ: Quả nhiên, vẫn là chiêu này hiệu quả nhất.
Đúng lúc đó, ngoài cửa bất ngờ vang lên tiếng gõ.
Đường Tiểu Lưu đứng trước cửa một lúc, áp tai vào nghe động tĩnh bên trong, kết quả là cửa đột nhiên mở ra, suýt chút nữa khiến cậu ta ngã nhào.
Ngẩng đầu lên, liền thấy Cố Nguyên đang từ trên cao nhìn xuống cậu: “Có việc gì?”
“À… có một việc… cái kết quả phân tích mảnh xương sọ đã có rồi, đúng như anh dự đoán, vết thương do vật cùn tạo ra là sau khi chết.”
Tiểu Lưu vừa nói vừa lách mắt qua người Cố Nguyên, rơi đúng trên người Mặc Lâm.
Chỉ thấy Mặc Lâm đang ngồi trên ghế da, cả người ngả ra sau, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt dài hẹp u ám nhìn cậu.
Tiểu Lưu bỗng thấy có gì đó sai sai, vội chuẩn bị chuồn đi.
“Cậu đi đâu?” Mặc Lâm hỏi.
Tiểu Lưu: “À! Tôi nhớ ra còn chút việc chưa làm xong, tôi đi trước nhé!”
Mặc Lâm: “Đợi đã.”
Mặc Lâm đứng dậy, bước đến trước mặt Đường Tiểu Lưu, mỉm cười hỏi: “Ở tổ kiểm tra dấu vết, cậu đã làm quen chưa?”
Đường Tiểu Lưu: “Quen rồi, rất quen ạ!”
Cậu biết thừa lúc này mà thầy Mặc bắt chuyện thì chắc chắn không có gì tốt lành, liền vội nói: “Tôi mới đến, cái gì cũng không nghe thấy!”
Trên mặt Mặc Lâm vẫn nở nụ cười: “Tưởng cậu thích l*m t*nh báo chứ, nếu thích tôi có thể giới thiệu giúp.”
“Không… không cần đâu ạ, tôi rất thích công việc hiện tại, một ngày không tăng ca là tôi khó chịu lắm, tôi đi tăng ca đây!”
Đường Tiểu Lưu chớp thời cơ, lập tức chuồn khỏi hiện trường.
Mặc Lâm quay đầu nhìn Cố Nguyên mặt mày u ám, yếu ớt nói một câu: “Cậu ta nói là không nghe thấy gì hết.”
Cố Nguyên đút hai tay vào túi, vẻ mặt đầy khó chịu: “Em đâu có điếc.”
Cố Nguyên vòng qua người Mặc Lâm, bước nhanh ra ngoài. Vì đi quá dứt khoát nên chiếc áo blouse trắng trên người cậu cũng bị mặc ra cảm giác ngầu như áo khoác gió.
Mặc Lâm đi theo sau, mở chức năng quay video trên điện thoại.
Đến cả lúc tức giận mà vẫn ngầu như vậy, thì cũng chỉ có thể là người vợ yêu của mình thôi!
Cố Nguyên bất ngờ dừng lại, quay đầu nói với Mặc Lâm: “Sau này đừng đến văn phòng em nữa.”
Mặc Lâm: ?!
Chẳng lẽ vợ không còn yêu nữa sao?
Anh còn đang chuẩn bị điều chỉnh lại cảm xúc thì nghe Cố Nguyên nói tiếp: “Đến văn phòng anh đi.”
Mặc Lâm: Ồ… thì ra là ý này… Ơ? Chẳng lẽ là ý kia?!
**
Buổi chiều, Cố Nguyên nhìn CT đầu lâu vừa mới chụp trên màn hình máy tính, chuột lướt qua từng lát cắt hình ảnh, ánh mắt cậu đột nhiên trở nên sắc lại.
Trên CT cho thấy, trong não của Hà Mai có nhiều ổ nhồi máu cũ, vùng não còn có hiện tượng xuất huyết rõ ràng.
Thì ra đây mới là nguyên nhân cái chết của Hà Mai.
Những ổ nhồi máu cũ chứng tỏ trước đây Hà Mai từng bị đột quỵ, cảnh sát hình sự không tìm thấy các loại thuốc chống tắc động mạch máu não như aspirin tại nơi bà sống.
Có vẻ như bà ấy chưa từng điều trị, thậm chí rất có thể hoàn toàn không biết mình từng bị đột quỵ.
Cho đến khi bà đột ngột xuất huyết não, ngã xuống trong căn nhà tạm, sinh mệnh dần dần trôi đi…
Bà sống một mình, không ai có thể giúp đỡ bà.
Não là trung khu hô hấp, trực tiếp ảnh hưởng đến chức năng hô hấp. Xuất huyết chèn ép lên khu vực não, dẫn đến hiện tượng thoát vị não, cuối cùng khiến chức năng hô hấp suy kiệt mà tử vong.
Huyết áp cao, mỡ máu cao, cồn, đều có thể là yếu tố kích phát xuất huyết não. Xem ra cần hỏi thêm Ngô Kiều về thói quen sinh hoạt trước khi mất của Hà Mai.
Cố Nguyên nhìn thấy Ngô Kiều đang ngồi một mình trên ghế ở đại sảnh đồn cảnh sát, trên người đắp tạm một tấm chăn mỏng mượn từ nữ cảnh sát, cô co ro trong góc mà khóc nấc lên, hoàn toàn tách biệt khỏi thế giới xung quanh.
Cảnh tượng đó khiến cậu không khỏi nhớ lại khi mẹ mình qua đời, lúc đó cậu cũng giống hệt như vậy. Thi thể của mẹ nằm lạnh lẽo trong nhà tang lễ, bên cạnh không có một người thân, chỉ có hoang mang và sợ hãi làm bạn. cậu buộc phải chấp nhận mọi bi kịch xảy ra trên chính mình.
Nhiệt độ trong phòng không hề thấp, nhưng toàn thân Ngô Kiều vẫn run rẩy. Cố Nguyên lấy một cốc nước nóng bằng giấy, đưa đến trước mặt cô.
Ngô Kiều ngẩng đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Cậu: “Anh là pháp y phải không? Anh đã điều tra ra nguyên nhân cái chết của mẹ em chưa?”
Cố Nguyên không muốn giấu cô: “Tìm ra rồi. Việc phân xác là sau khi chết. Nguyên nhân thực sự là xuất huyết não. Trước đây bà ấy có bị cao huyết áp không?”
Ngô Kiều ngẩn người, nước mắt chợt tuôn rơi: “Bà ấy có bị cao huyết áp.”
Vừa nói xong, cô bỗng khóc òa lên, không thể kiềm chế được nữa.
Lý Mông bước tới: “Sao thế này… Cậu đã nói gì với cô bé vậy?”
Cố Nguyên nhún vai: “Không có gì, chỉ hỏi bà Hà Mai có bị cao huyết áp không thôi.”
“Thế thì cô bé khóc gì chứ?” Lý Mông gãi gãi sau gáy đầy khó hiểu: “Em đừng khóc nữa, tôi biết em rất đau buồn, nhưng người mất thì không thể sống lại được nữa, em hãy bớt đau buồn đi.”
Vừa dứt lời, Ngô Kiều càng khóc dữ dội hơn.
Lý Mông cũng bó tay: “Thôi, gọi nữ cảnh sát đến đi, hai thằng đàn ông như chúng ta chẳng biết dỗ người ta thế nào đâu.”
Cố Nguyên lùi lại một bước, bỗng nhớ ra điều gì đó, lại quay lại hỏi: “Trên tủ quần áo có đặt gì không?”
Lời vừa dứt, Ngô Kiều lập tức cứng đờ người, tiếng khóc cũng im bặt, chỉ còn nước mắt không ngừng tuôn rơi.
“Trên tủ có mấy cái hộp, bên trong toàn là quần áo mùa đông. Bây giờ thời tiết chưa lạnh đến mức mặc đồ mùa đông, nên bà ấy không phải đang tìm quần áo.”
Cố Nguyên nhìn chằm chằm Ngô Kiều, tiếp tục hỏi: “Trên đó có giấu thứ gì khác đúng không?”
Đối mặt với từng câu hỏi của Cố Nguyên, Ngô Kiều như không nghe thấy gì, ánh mắt trở nên vô hồn, chẳng ai biết cô bé đang nghĩ gì.
“Pháp y Cố hỏi về đồ trong hộp là để điều tra vụ án.” Mặc Lâm bất ngờ xuất hiện phía sau Cố Nguyên, điềm đạm nói: “Tôi biết em đang rất tự trách về cái chết của mẹ mình, nhưng đó không phải lỗi của em. Đừng mang gánh nặng tâm lý, giờ điều em cần làm là hợp tác với cảnh sát phá án, bắt được tội phạm càng sớm càng tốt, để mẹ của em được yên nghỉ.”
Ngô Kiều dùng khăn giấy lau nước mắt: “Trong hộp có giấu 10.000 tệ. Trước đó em nói cần tiền học thêm, mẹ em đã rút sẵn 10.000, giấu trong hộp trên tủ quần áo.”
Lý Mông quay đầu hỏi cảnh sát hình sự phía sau: “Hiện trường có tìm thấy tiền mặt không?”
Cảnh sát phía sau lắc đầu: “Không tìm thấy tiền mệnh giá lớn, chỉ có mấy tờ lẻ.”
Cố Nguyên liếc nhìn chiếc cặp đen bên cạnh Ngô Kiều: “Trong cặp em đựng gì?”
Mọi người đều đang an ủi cô gái mất mẹ, chỉ có Cố Nguyên là bận tâm cặp sách có gì bên trong.
“Là vài tài liệu học tập.” Ngô Kiều đáp.
“Mở ra.” Cố Nguyên lạnh nhạt nói.
Lý Mông: “Này Cố Nguyên, người ta đang đau lòng, cậu không thể đợi chút được à…”
“Mở cặp sách giúp cô bé đi.” Mặc Lâm nói với Lý Mông.
Trong nhận thức của mọi người, thầy Mặc làm gì cũng có lý do, nên lúc này Lý Mông không còn do dự nữa, đưa tay về phía cặp của Ngô Kiều.
“Các anh dựa vào cái gì mà động vào đồ của em?!” Ngô Kiều bỗng lớn tiếng, khiến Lý Mông giật bắn mình.
Anh không ngờ một cô gái khóc lóc yếu ớt lại có thể hét to như vậy, hơn nữa khí thế bảo vệ cái cặp khiến anh nổi hết da gà.
Cố Nguyên và Mặc Lâm nhìn nhau, rồi Mặc Lâm chậm rãi nói: “Tiền ở chỗ em đúng không?”
Giọng của Mặc Lâm nghe thì ôn hòa, nhưng khi Ngô Kiều ngẩng lên nhìn vào mắt anh lại cảm thấy như bị khí thế của đối phương nghiền nát.
Cô bé mở to mắt nhìn Mặc Lâm, anh cũng nhìn cô bé.
“Không sao đâu, vốn dĩ đó là tiền của em. Chúng tôi chỉ muốn kiểm tra xem có dấu vân tay của tội phạm không thôi, mong em phối hợp.”
Lúc này, Ngô Kiều mới dần dần tỉnh táo lại, buông tay khỏi cặp sách: “Khi em về nhà thì thấy chồng tiền đặt trên bàn, trước khi báo cảnh sát đã nhét vào cặp… Em đang cần dùng tiền, sợ mọi thứ trong nhà bị các anh mang đi kiểm kê nên mới giấu.”
“Cái đó thì dễ xử lý,” Mặc Lâm mỉm cười: “Tôi có thể chuyển khoản cho em ngay lập tức, em có thể giao lại số tiền đó để chúng tôi bảo quản không?”
Ngô Kiều suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
**
Chan: Tỉ lệ thuận của 1 người đàn ông cao 1m88 là cỡ như nào? >_< Nói rõ hơn được không? Tò mò quá! Sao nói kích thước trung bình của dân TQ hơi nhỏ mà!!!!! Đám anh trai của Hồng Tỷ cũng toàn dân gym đó thôi, cũng đâu có lớn!!! Tui cần hội đồng quản trị mở cuộc họp về vấn đề này!!!!
Hết chương 27
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.