🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 28

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Ngô Kiều mở cặp sách, lấy từ trong ra một quyển vở bài tập. Trong vở kẹp một xấp tiền mặt màu đỏ dày cộp, được buộc chặt bằng dây thun màu vàng.

Trên sợi dây thun còn dính máu. Ngô Kiều nhìn chằm chằm vào xấp tiền ấy, nước mắt lại một lần nữa lặng lẽ rơi xuống.

Sau khi Mặc Lâm chuyển khoản xong cho Ngô Kiều, cô bé mới đưa tiền cho Cố Nguyên.

“Các anh căn bản không hiểu xấp tiền này có ý nghĩa thế nào với em.” Ngô Kiều nhấn nút xác nhận nhận tiền: “Trên thế giới này, em không tin ai cả, chỉ tin tiền.”

“Cha em vì tiền mà bỏ lại mẹ con em, đi lấy người đàn bà khác. Mẹ em vì tiền mà không sống trong căn nhà đàng hoàng, lại đến nơi khổ sở này chịu đựng một mình. Còn em, vì muốn sau này kiếm được thật nhiều tiền, mà học ngày học đêm không ngừng nghỉ.

Mẹ em thường nói với em rằng, nếm được cay đắng thì mới là người trên người. Lúc nhỏ em cũng tin là như thế, sau này thi đỗ vào trường trung học tốt nhất thành phố, mở rộng tầm mắt, em mới biết, có những người sinh ra đã không cần chịu khổ, họ sinh ra đã có sẵn tất cả những thứ mà em theo đuổi.

Tiền một bạn học trong lớp bỏ ra để nuôi một con thú cưng còn nhiều hơn tiền sinh hoạt của em. Chính bọn họ đã cho em hiểu thế nào là sống không bằng một con chó.

Còn những nữ sinh kia, đi học chẳng bao giờ phải đi bộ, mỗi ngày đều có xe đưa đón. Còn em thì phải đội mưa lớn, mặc áo mưa không đủ che gió tạt nước mà lao đi như chạy.

Nơi nào có nhiều người giàu, nơi đó càng nhìn mặt mà bắt hình dong, bọn họ sẽ cười nhạo cách ăn mặc của anh phía sau lưng, bàn tán về mùi trên người các anh. Các anh chẳng cần phạm sai lầm nào, cũng sẽ bị cả đám người cô lập.

Đó là cơn ác mộng mà cái nghèo mang lại cho em, cơn ác mộng ấy, chỉ có tiền mới có thể giải thoát.

Cha em không cần em nữa, giờ mẹ em cũng đã chết, may mà bà ấy vẫn để lại chút tiền, như vậy ít nhất em còn có tiền để hỏa táng bà ấy, còn có thể mua một cái bình tro để đựng phần tro cốt ít ỏi còn sót lại của bà.”

Mọi người trong phòng đều sững sờ, đặc biệt là bởi câu cuối cùng của Ngô Kiều, hoàn toàn bất ngờ.

Nhưng không ai lên tiếng phản bác suy nghĩ của cô bé, ngay cả Lý Mông cũng cảm thấy, những lời cô bé nói chính là sự thật tr*n tr** của hiện thực.

“Từ trước đến nay em chưa bao giờ tin vào canh gà, cũng không chấp nhận bất kỳ sự tẩy não nào, tiền giao cho các anh, sau khi hỏa táng mẹ em xong, em sẽ quay lại trường học. Nếu cần em phối hợp điều tra, em sẽ cố gắng hỗ trợ. Nhưng xin các anh đừng kể chuyện nhà của em cho thầy cô hay bạn học. Em chỉ muốn yên ổn học tập.”

Cố Nguyên nhìn Ngô Kiều, như nhìn thấy chính mình năm đó.

Cứng đầu, lạnh lùng, cô độc, dựa vào bản thân mà sống.

Nhưng cậu cũng không quá thương hại Ngô Kiều, cũng giống như khi cậu nhìn lại bản thân trong quá khứ, cậu cũng chẳng hề thương cảm cho chính mình.

Cậu đeo găng tay, cẩn thận cầm lấy xấp tiền dính máu, quan sát kỹ lưỡng. Gần như mỗi tờ tiền đều có vết máu, theo vân hằn thì giống như vết từ găng tay nylon.

Rõ ràng, tội phạm đã từng động vào xấp tiền này, không chỉ chạm vào, mà còn đếm từng tờ một cách cẩn thận.

Chờ đến khi nữ cảnh sát đưa Ngô Kiều vào phòng nghỉ, Lý Mông mới hỏi: “Sao hắn không mang theo cả số tiền này?”

“Hắn chỉ cần thi thể của Hà Mai. Để lại tiền cho người nhà nạn nhân, với hắn, là một kiểu bố thí. Để lại cái đầu mà hắn cho là vô dụng, là để người sau còn có thể lập bia mộ cho Hà Mai.” Cố Nguyên lạnh nhạt đáp.

Mặc Lâm nghe xong phân tích của Cố Nguyên, không khỏi nhướng mày, Cố Nguyên phân tích tâm lý tội phạm rất chính xác, tiến bộ còn nhanh hơn anh tưởng.

“Tôi hoàn toàn đồng ý với phân tích của pháp y Cố.” Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên, như đang nhìn học trò đắc ý nhất của mình: “Tiếp tục đi.”

Thực ra Cố Nguyên không định nói tiếp, nhưng vì Mặc Lâm yêu cầu, cậu thử tiếp tục phân tích: “Tội phạm quen biết Hà Mai, không chỉ quen, hai người còn từng trao đổi tư tưởng, hắn không chỉ một lần bước vào căn nhà tạm ấy.

Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể Hà Mai, hắn rất đói, nhưng không phải cái đói về thể xác, mà là một sự thôi thúc phải giúp thi thể của Hà Mai tìm được nơi thuộc về, hắn tin rằng, chỉ cần ăn hết thân thể của đối phương, là có thể kế thừa ý chí của người đó, và cả tội ác.

Hắn cho rằng thi thể con người không nên bị lãng phí, nếu người chết không thể quyết định số phận thi thể của mình, thì hắn sẽ làm thay… Vì vậy, hắn đã biến Hà Mai thành từng món ăn ngon, rồi từ từ ăn trong căn nhà nhỏ dưới sườn núi.”

Nghe xong, Lý Mông sợ đến nỗi không dám thở.

Cố Nguyên ngày nào cũng tiếp xúc với thi thể, giờ lại đưa ra phân tích rợn người thế này, khiến người ta không khỏi hoài nghi liệu trong lòng cậu có đang nghĩ như vậy thật không.

Thử tưởng tượng mà xem, một pháp y, ngày ngày đối mặt với người chết, trong đầu lại nghĩ rằng: Thi thể con người không nên bị lãng phí…

Lý Mông rùng mình một cái rõ mạnh: “Thầy Mặc, cậu ấy phân tích, đúng hay không?!”

Mặc Lâm nhướng mày, cười nói: “Nếu điểm tối đa là 100, tôi chấm cho 10.000!”

Cố Nguyên hơi bất ngờ, cậu không ngờ phần phân tích tâm lý tội phạm của mình lại đúng. Cậu luôn cho rằng phân tích tâm lý là điểm yếu của bản thân, vậy mà Mặc Lâm lại cho mình 10.000 điểm!

Lý Mông thì nghe không nổi nữa, thầm nghĩ: Sao không cho luôn một tỷ đi cho rồi!

Mặc Lâm thấy Cố Nguyên vẫn ngơ ngác đứng đó, bật cười rồi nói: “Nhưng thứ lợi hại nhất của pháp y Cố vẫn là khứu giác.”

Cố Nguyên lúc này mới hoàn hồn, đưa mũi lại gần xấp tiền ngửi thử, ngoài mùi hôi thối và mùi giấy đặc trưng của tiền, cậu còn ngửi thấy mùi khác: “Dầu máy.”

Lý Mông cũng ghé sát vào ngửi: “Ừm… sao tôi không ngửi thấy mùi dầu máy nhỉ? Chẳng lẽ viêm mũi dị ứng của tôi lại tái phát?”

Mặc Lâm cũng cúi xuống gần tay Cố Nguyên để ngửi thử: “Thơm thật.”

Cố Nguyên nhìn anh: “Anh chắc chắn?”

Mặc Lâm: “Anh nói em.”

Cố Nguyên: ……

Lý Mông: ???

Lý Mông: !!!

“Thầy Mặc, anh không thể bắt nạt chó độc thân như này được!!” Lý Mông kêu thảm thiết.

**

Nửa tiếng sau, Vương Nhạc mang báo cáo kiểm nghiệm từ phòng thí nghiệm đến: “Kết quả kiểm tra có rồi. Bột dính trên tay nắm cửa là bụi xi măng! Trên tiền mặt phát hiện thành phần của dầu máy.

Lý Mông, cậu dẫn đội một đến đường Tân Nghiệp, tập trung tìm quanh xem có chỗ nào sửa xe. Đội hai đi với tôi đến khu đất giải tỏa gần đường Tân Nghiệp, tập trung kiểm tra nhân viên khả nghi, đặc biệt là công nhân cầm búa tạ.”

Ngoài cửa sổ sấm chớp đùng đoàng, những cảnh sát hình sự mặc áo mưa lần lượt leo lên xe tuần tra, như những bóng ma dần biến mất trong cơn mưa tầm tã.

**

Trong đại sảnh đồn cảnh sát, không khí bỗng yên tĩnh trở lại, Cố Nguyên trở về văn phòng viết báo cáo khám nghiệm tử thi.

Ban đầu, ai cũng cho rằng cái chết của Hà Mai là bất thường, nhưng kết quả CT lại lật ngược hoàn toàn nhận định ban đầu, nên tính chất của vụ án cũng thay đổi theo.

Tuy nhiên, ít nhất tội phạm đã phạm vào tội xâm phạm thi thể người chết.

Cố Nguyên viết xong báo cáo, ngẩng đầu lên, phát hiện Mặc Lâm đã ngủ thiếp đi trên ghế sofa.

Trên bàn trà bày đầy những bức ảnh hiện trường máu me, bức nào cũng khiến người xem rợn tóc gáy.

Những vụ án này không phải do Cố Nguyên xử lý.

Cậu cầm lấy một xấp ảnh lật xem, mỗi nạn nhân đều chết trong tình trạng cực kỳ thê thảm. Có một tấm, nạn nhân bị treo cổ, dây treo vẫn còn trên cổ, thi thể được treo dưới gầm cầu, bụng bị rạch toạc, một đoạn ruột non thòng ra ngoài, đung đưa theo gió.

Ngủ giữa ảnh hiện trường giết người máu lạnh đã trở thành thói quen của Mặc Lâm, chỉ không biết trong giấc ngủ ấy, anh có tiếp tục mơ những giấc mơ tương tự không.

Những vụ án mà Mặc Lâm tiếp cận tuyệt đối không phải loại thông thường. Đám tội phạm anh theo dõi đều cực kỳ nguy hiểm, thậm chí mang xu hướng b**n th**.

Từ phong cách kiến trúc và bối cảnh trong ảnh, Cố Nguyên đoán những vụ án này xảy ra ở nước ngoài. Chẳng lẽ tổ chức mà Mặc Lâm nói đến là một tổ chức quốc tế?

Đôi mắt đen láy trầm lặng của Cố Nguyên cứ thế nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang ngủ của Mặc Lâm, như thể muốn nhìn thấu con người trước mặt.

Từ khoảng hai năm trước, Mặc Lâm bỗng dưng nhận nhiều vụ án hơn, thường xuyên phải đi công tác dài ngày, thậm chí có mấy lần trực thăng đỗ ngay trên nóc tòa nhà cảnh sát để đón người.

Không ai biết anh đi đâu, nhưng chắc chắn là nhiệm vụ cực kỳ quan trọng, đến mức không thể để anh chuẩn bị gì, trực tiếp điều trực thăng đến đón.

Cũng từ lúc đó, Cố Nguyên bắt đầu nhận ra giữa mình và Mặc Lâm có một khoảng cách rất dài, cậu như một người vợ nhỏ đợi chồng về, còn người chồng ấy lại là một nhân vật lớn.

Mà người đã là nhân vật lớn, thì sẽ không thuộc về riêng một mình ai cả.

Vì vậy, Cố Nguyên chưa từng giữ Mặc Lâm lại, mỗi lần anh rời đi, cậu liền đắm chìm trong công việc, cố gắng không để bản thân nghĩ đến anh.

Thế nhưng, hình bóng Mặc Lâm rảo bước lên trực thăng luôn len lỏi vào trong giấc mơ của cậu.

Cậu không nói rõ được cảm giác đó là gì, chỉ biết khi tỉnh dậy, cậu cứ ngồi đờ đẫn nhìn căn phòng trống rỗng lạnh lẽo.

Nghe Lý Mông nói, lần này Mặc Lâm lái xe một mình xuyên mưa lớn để quay về, chắc đêm qua không được nghỉ ngơi gì, Mặc Lâm xưa nay rất hiếm khi ngủ gật.

Cố Nguyên lấy chiếc chăn mỏng của mình, nhẹ nhàng đắp lên cho anh.

Động tác rất nhẹ, vậy mà Mặc Lâm vẫn tỉnh lại.

Ngay khoảnh khắc mở mắt ra, trong đôi mắt nhạt màu ấy lóe lên một tia kinh hoảng và hoang mang, như thể vừa tỉnh dậy từ một cơn ác mộng.

Nhưng nỗi kinh hoảng ấy chỉ tồn tại chưa đầy một giây, rồi lập tức được thay thế bằng sự bình tĩnh và lãnh đạm thường ngày.

Nhận ra người trước mặt là Cố Nguyên, anh chợt thở dài một hơi.

Cố Nguyên: “Ác mộng à?”

Mặc Lâm xoa trán, ánh mắt vẫn hơi mệt mỏi nhưng miệng vẫn cười như thường: “Em đang lén nhìn anh đấy à?”

“Còn phải viết tài liệu.” Cố Nguyên quay lưng bỏ đi.

Mặc Lâm hứng thú nhìn theo bóng lưng cậu, cơn mệt mỏi tiêu tan đi quá nửa. Khóe miệng anh hơi nhếch lên, khuôn mặt hiện rõ vẻ mãn nguyện.

Cố Nguyên ngồi lại trước bàn làm việc, chiếc kính gọng bạc khiến cậu trông thêm phần thư sinh yếu ớt. Chiếc cổ gầy trắng muốt, lông mày rũ xuống khiến gương mặt cậu bớt u ám, thêm vào đó là vẻ lạnh nhạt xa cách.

Chỉ cần có thể nhìn thấy Cố Nguyên, cho dù chẳng làm gì, trái tim Mặc Lâm cũng thấy yên ổn.

Một lúc lâu sau, Cố Nguyên mới gác bút, tháo kính, ngẩng đầu lên: “Phần xương sọ của Hà Mai đã được chuyển đến nhà tang lễ. Chiều nay sẽ hỏa táng.”

Mặc Lâm: “Em muốn đến đó một chuyến không?”

Cố Nguyên suy nghĩ một chút: “Không muốn.”

Mặc Lâm gật đầu: “Nhưng… với tư cách bác sĩ tâm lý của em, anh vẫn khuyên em nên đi. Ngô Kiều khiến em nhớ lại chính mình trong quá khứ. Nếu em có thể cùng cô bé hoàn thành lễ hỏa táng, giúp cô bé xử lý hậu sự cho Hà Mai, có thể em cũng sẽ bước ra khỏi cái bóng ngày xưa. Đối với em và cả Ngô Kiều, đều là một kiểu giúp đỡ, một công đôi việc.”

“Em không giúp được cô bé, không ai giúp được.” Cố Nguyên cố chấp cho rằng, vận rủi là thứ chỉ có thể tự mình gánh chịu.

“Vậy thử đi với anh một chuyến xem sao?” Mặc Lâm vươn tay về phía cậu: “Quá khứ và tương lai của em, anh đều muốn tham dự. Anh sẽ từ từ giúp em xóa bỏ những cơn ác mộng và nỗi sợ hãi trong lòng, em có sẵn lòng tin anh không?”

Cố Nguyên nhíu mày, cuối cùng cũng dãn lông mày ra. Cậu ngước mắt lên, đôi đồng tử đen nhánh như hồ nước sâu: “Đương nhiên là em tin anh.”

Hết chương 28

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.