🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 31

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Vương Nhạc dẫn theo một đội người, phải mất khoảng mười lăm phút nữa mới đến được để hỗ trợ.

Cố Nguyên và Mặc Lâm quyết định đi điều tra hang ổ của tội phạm trước.

Chiếc Maybach màu đen chạy men theo con ngõ nhỏ không rộng lắm, Cố Nguyên mở bản đồ trên điện thoại để nghiên cứu tuyến đường phía trước: “Gần đây có một con phố thông thẳng đến ga tàu, ở đó có khá nhiều nhà nghỉ, người qua lại đông đúc, em nghĩ hung thủ sẽ không chọn ở khu đó.”

Cậu suy nghĩ thêm một lát: “Hướng ngược lại, có một tiệm sửa xe, xung quanh rất trống trải, em thấy khả năng hắn ở khu vực đó cao hơn.”

Mặc Lâm lái xe, khóe miệng hơi cong lên, lặng lẽ nghe Cố Nguyên phân tích: “Được, nghe em.”

Có vẻ như anh không cần phải lo lắng nhiều nữa, “cậu nhóc” của anh đã lo liệu hết rồi, anh chỉ cần làm tài xế thôi.

Anh xoay vô lăng, rẽ vào con đường nhỏ bên phải, sau khi qua lối nhỏ, cảnh vật xung quanh bỗng trở nên hoang vu, những gò đất trơ trụi kéo dài đến tận xa, lái tiếp về phía trước sẽ đến phía sau của một trại nuôi gà.

“Trước khi Vương Nhạc đến thì đừng hành động thiếu suy nghĩ, đối phương rất có thể đã mất hết lý trí, đừng đối đầu trực diện với hắn!”

Mặc Lâm lo Cố Nguyên sẽ quá kích động nên nhất định phải dặn trước vài lời.

Cố Nguyên cau mày, trong lòng có chút bực bội: “Biết.”

Mặc Lâm rất hiểu rõ tính cách hiếu thắng của Cố Nguyên trong việc đánh nhau, anh lo đối phương không chịu nghe nên đổi cách nói khác: “Nếu hắn lấy tính mạng của Ngô Kiều ra uy h**p, chúng ta sẽ rơi vào thế bị động. Trước hết xác nhận sự an toàn của Ngô Kiều, rồi mới tùy cơ ứng biến. Tốt nhất là chờ đến khi Vương Nhạc đến rồi mới ra tay.”

“Hiểu rồi.” Cố Nguyên nhìn màn mưa ngoài cửa sổ, tìm kiếm những nơi khả nghi ở hai bên đường.

Xe chạy đến một khu đất vắng vẻ, rộng rãi, một căn nhà nhỏ tách biệt hiện ra trước mắt họ. Qua màn mưa dày đặc, một chiếc xe ba bánh màu đỏ lọt vào tầm mắt của Cố Nguyên.

“Chỗ đó có một chiếc ba bánh.” Cố Nguyên nói.

Mặc Lâm dừng xe sau một vật chắn, rồi gửi định vị cho Vương Nhạc.

Hai người xuống xe, che dù đi theo con đường xi măng tiến về phía trước.

Khi đi tới trước cửa căn nhà nhỏ, Cố Nguyên đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh, cậu ngồi xuống ngửi kỹ, phát hiện mùi đó bốc ra từ cống thoát nước.

Họ đi một vòng quanh căn nhà, phát hiện cửa sổ và cửa chính tầng một đều bị khóa chặt từ bên trong, hoàn toàn không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Mặc Lâm cởi áo khoác vest đưa cho Cố Nguyên, xắn tay áo lên rồi chỉ vào ống dẫn phía sau bức tường: “Anh trèo lên trước xem thế nào, em ở dưới yểm trợ anh.”

Cố Nguyên: “Cùng lên.”

Mặc Lâm: “Cả hai cùng trèo thì ai ở dưới yểm trợ?”

Cố Nguyên không trả lời, chỉ cau mày, có vẻ không hài lòng với cách sắp xếp này.

Khóe miệng Mặc Lâm cong lên thành nụ cười: “Chắc em chưa từng thấy chồng mình tay không bắt tội phạm đúng không? Hôm nay cho em mở mang tầm mắt một chút!”

Cố Nguyên: ……

Tên đần này nghiêm túc đấy à?

Trước đây Cố Nguyên từng nghe người ta nói, khi Mặc Lâm mới vào đội cảnh sát đã là một trong mười cảnh sát ưu tú nhất, thành tích mọi mặt đều xuất sắc, nhưng vẫn không nổi bật bằng thành tựu của anh trong lĩnh vực tâm lý học. Sau đó anh tập trung nghiên cứu tâm lý tội phạm, không còn làm nhiệm vụ thực địa nữa. Đã nhiều năm trôi qua như vậy, liệu anh ấy còn làm được không?

Trong khi Cố Nguyên còn đang nghi ngờ năng lực của Mặc Lâm, thì bên kia Mặc Lâm đã leo lên ban công tầng hai một cách thuần thục dọc theo ống dẫn, rồi ra hiệu “OK” với cậu.

**

Trong bếp tầng một, đầy đất là chất nôn.

Ngô Kiều cùng với chiếc ghế bị trói vào người ngã nhào xuống nền bẩn thỉu.

“Mày xem mày kìa, bẩn thỉu quá! Thịt tao cho mày ăn mà mày lại nôn hết ra ngoài!”

Lưu Hữu Căn rút một cái ống nước từ xô ra, mở van nước ở mức cao nhất, rồi bóp đầu ống, nước từ vòi phun ra mạnh như súng.

Nước lạnh buốt tạt thẳng vào mặt và tóc Ngô Kiều, cô không thể mở mắt, cũng không thể thở nổi, mũi và tai đều bị nước lạnh xối vào.

Cô ho sặc sụa, mà cô càng ho, Lưu Hữu Căn lại càng hưng phấn.

“Cô đã lãng phí đồ ăn tôi cho! Cô phải chịu phạt!”

Lưu Hữu Căn dường như ngày càng hưng phấn, giọng nói run rẩy vì kích động: “Sao mày lại không nghe lời như thế?! Tại sao không về nhà thăm tao?! Tại sao không gọi điện cho tao?!”

Hắn kéo ống nước tiến lại gần, nước lạnh từ đầu cô tạt xuống tận bàn chân, khiến cô run rẩy vì lạnh.

Ngô Kiều nhận ra, người đàn ông này đã hoàn toàn phát điên rồi!

Bất ngờ, Lưu Hữu Căn ném ống nước trở lại xô, kích động chạy tới giá hàng tìm đồ vật gì đó.

Ngô Kiều cố gắng mở mắt tìm con dao gọt hoa quả, nhưng nó lại đặt trên bàn, trong khi cô thì đến đứng dậy còn không nổi.

Chẳng mấy chốc, người đàn ông trở lại với vẻ điên loạn, ôm một cái bình thủy tinh, bên trong là chất lỏng trong suốt, có vật gì đó lắc lư trong đó.

“Hà Mai, nhìn con gái của bà đi!”

Lưu Hữu Căn đặt hũ thủy tinh trước mặt Ngô Kiều: “Bà nhìn đi, bây giờ nó đáng thương biết bao! Tôi đang giúp bà dạy dỗ nó đấy! Tôi sẽ để nó xin lỗi bà!”

“A!!!” Ngô Kiều trợn trừng mắt nhìn vật bên trong hũ thủy tinh, sợ hãi hét lên!

Thứ trôi nổi lên xuống trong hũ lại là hai nhãn cầu người!

Bên tai cô vang lên lời của bác sĩ pháp y từng nói: Nạn nhân bị móc mắt…

Đó có phải là mắt của Hà Mai không?!

Ngô Kiều cuối cùng cũng sụp đổ hoàn toàn. Cô nhìn chằm chằm vào đôi mắt lơ lửng trong hũ, gào lên như xé cổ họng: “Con sai rồi, con biết sai rồi, đừng nhìn chăm chằm con, đừng nhìn chằm chằm con!”

Cuối cùng Lưu Hữu Căn cũng nghe được câu mà hắn muốn nghe, tâm trạng lập tức khá hơn nhiều. Hắn lại khập khiễng đi về phía giá hàng ở góc tường, khiêng tới một chiếc lọ thủy tinh lớn hơn.

Bên trong thứ chất lỏng sẫm màu ngâm đầy những vật gì đó, nổi bật nhất là một bàn chân co rút lại, bị chặt đứt ở mắt cá. Phần lớn da bàn chân đã bong ra, một nửa vẫn dính vào lòng bàn chân, nửa kia thì lắc lư theo sóng nước.

Lưu Hữu Căn mở nắp lọ, thò cánh tay mò vào trong: “Kiều Kiều, tối nay con muốn ăn gì? Mẹ làm cho con nhé?”

Trong lòng Ngô Kiều dâng trào cảm giác buồn nôn, những gì trong dạ dày đã nôn ra sạch, nhưng dạ dày vẫn không ngừng co thắt, phát ra tiếng khụt khịt khan.

Đột nhiên, Lưu Hữu Căn móc ra một cục thịt to bằng nắm tay. Trên dưới cục thịt ấy còn dính những cấu trúc khác. Hắn mạnh tay xé rời phần dính liền ở hai đầu, rồi đưa cục thịt đến sát mặt cô.

Ngô Kiều từng học sinh học về cơ thể người, bộ phận ấy rõ ràng chính là t* c*ng của con người!

“Con được sinh ra từ bụng mẹ, giờ để mẹ nhét con trở lại nhé?!”

Lưu Hữu Căn cười đến mức khuôn mặt méo mó dữ tợn, quay lại chỗ bếp, cầm một con dao bếp bước về phía cô: “Cắt chỗ nào thì hợp nhỉ?”

“Con là đứa không nghe lời mẹ nhất, mẹ cắt tai con đi nhé!” Nói rồi, Lưu Hữu Căn đưa dao tới bên tai trái của Ngô Kiều.

Hắn lại chần chừ: “Cái miệng cũng hay cãi lời, cắt luôn cái miệng nhé!”

Lưỡi dao lạnh băng lướt trên mặt Ngô Kiều, cắt qua da nhưng chưa kịp rách chảy máu: “Hay là cắt mũi đi, mẹ ghét cái mũi của con!”

Sắc mặt Lưu Hữu Căn bỗng trở nên buồn bã: “Cắt mũi rồi thì sẽ không còn ngửi thấy mùi gia cầm nữa, thế là con sẽ phải về nhà với mẹ thôi!”

Trong ánh mắt kinh hãi của Ngô Kiều, Lưu Hữu Căn giơ con dao bếp lên. Khi lưỡi dao sắp hạ xuống, cánh tay phải của hắn bất ngờ bị đá mạnh văng ra, con dao rơi khỏi tay, trượt vào góc tường.

Lưu Hữu Căn ôm cánh tay phải bị đá trật khớp, lảo đảo đứng dậy: “Ai?! Ai đánh lén tao?!”

Hắn đảo mắt nhìn quanh một vòng, không thấy bóng người nào. Bỗng nhiên hắn nghe thấy động tĩnh từ tầng hai, liền thò đầu vào lối cầu thang nhìn lên.

Hắn dụi mắt, như thể thấy một bóng người, lại như không. Hắn túm lấy con dao bếp, khập khiễng bước lên tầng.

Chờ hắn đi khuất, Mặc Lâm bước ra từ sau cánh cửa ở hành lang, ra hiệu “im lặng” với Ngô Kiều.

Trong ánh mắt kinh ngạc của cô, Mặc Lâm cầm dao gọt hoa quả, cắt đứt dây trói trên người cô. Ánh mắt anh lướt qua vũng nôn trên sàn, rồi nhìn sang thứ trong lọ, lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.

Anh nhét dao gọt hoa quả vào tay Ngô Kiều, nhỏ giọng nói: “Chúng ta ra ngoài trước.”

Ngô Kiều đã sợ đến mềm cả chân, khi bất ngờ bị đỡ dậy, cô loạng choạng khiến phát ra tiếng động.

Lưu Hữu Căn phát hiện bóng người ở cửa cầu thang hóa ra chỉ là một chiếc áo khoác, lập tức nổi giận. Lại nghe thấy dưới lầu có tiếng động, hắn biết mình bị mắc lừa, liền xách dao lao xuống dưới.

Cửa cầu thang lập tức vang lên những tiếng ầm ầm dữ dội, như thể từng bậc thang đều rung lên. Tiếng rung từ xa đến gần, dọa cho toàn thân Ngô Kiều run rẩy không ngừng.

Trong tình thế cấp bách, Mặc Lâm lập tức cõng Ngô Kiều lên lưng, đưa cô đến trước cửa: “Mở cửa ra, rồi chạy!”

Ngô Kiều cố mở cánh cửa sắt, nhưng phát hiện thế nào cũng không mở được. Cô xoay ổ khóa, nhưng lõi khóa lại gãy trong lỗ, ngay lúc Lưu Hữu Căn sắp lao xuống, mồ hôi lạnh túa ra trên thái dương cô.

Mặc Lâm chắn trước mặt cô, trước khi Lưu Hữu Căn giơ dao nhào tới, anh tung một cú đá trúng ngực hắn.

Cú đá này rất mạnh, trực tiếp hất Lưu Hữu Căn vào sát tường.

Cố Nguyên nghe thấy tiếng động bên trong, đoán chắc là đang đánh nhau, nhưng Vương Nhạc vẫn chưa tới, nên cậu đành phải đạp cửa.

Lưu Hữu Căn ôm ngực ho khan hai tiếng, rồi lại nghe thấy có người đang đạp cửa, hắn hoảng hốt lùi lại hai bước, nhưng ngay giây tiếp theo, ánh mắt hắn thay đổi.

“Kiều Kiều, mày lại muốn chạy theo người khác, lại không cần mẹ nữa sao?” Ánh mắt Lưu Hữu Căn đầy ai oán: “Biết thế này, tao đã chẳng sinh mày ra!”

Nói xong, nỗi ai oán trong mắt hắn biến thành căm hận. Hắn túm lấy một bao bột mì, ném về phía hai người.

Bột trắng xóa tung ra, bụi mịn tràn ngập trong không khí, Mặc Lâm bỗng mất đi tầm nhìn. Khi anh mở mắt lại, Lưu Hữu Căn đã đứng trước mặt, tay giơ cao một con dao phay.

Khoảnh khắc đó, anh nghe thấy bên hông có cánh cửa bị ai đó đá tung, một bóng người liều mạng lao về phía mình…

Sau lưng, Ngô Kiều hét không ngừng, Mặc Lâm dùng tay chặn cổ tay Lưu Hữu Căn, lưỡi dao phay lơ lửng trên đầu anh, cách da thịt chưa tới hai centimet.

“Ầm!”

Sau một tiếng vang lớn, cánh tay cầm dao của Lưu Hữu Căn bỗng mất sức, sau gáy hắn bị đánh lén, ánh mắt đờ đẫn liếc ra phía sau, rồi lại thêm một tiếng “Ầm!” nữa vang lên.

Mặc Lâm nhân cơ hội xoay cổ tay hắn một trăm tám mươi độ, đoạt lấy con dao phay.

Lúc này, tay phải của Lưu Hữu Căn đã trật khớp, đầu bị thương nặng, tay trái lại bị Mặc Lâm khóa bằng thế bắt giữ, hoàn toàn mất khả năng chống cự.

Thấy lòng bàn tay Mặc Lâm đang chảy máu, tim Cố Nguyên thắt lại, cậu lập tức nhặt sợi dây trên đất, trói Lưu Hữu Căn thật chặt.

Cố Nguyên: “Đưa tay đây, để em xem bị thương ở đâu?”

Cậu cẩn thận kiểm tra bàn tay đang chảy máu của Mặc Lâm, phát hiện ở phần hổ khẩu tay phải có một vết rách nhỏ, may mà không sâu.

Cố Nguyên: “Đau không?”

Mặc Lâm gật đầu: “Đau lắm!”

Cố Nguyên: “Trên xe có hộp thuốc, để em đi lấy.”

Cậu vừa định ra ngoài, đã bị Mặc Lâm kéo lại: “Không vội, có em ở đây là anh hết đau rồi.”

Hết chương 31

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.