Chương 33
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
Sáng sớm, trong đồn cảnh sát đã bắt đầu náo nhiệt, một chiếc Porsche đỗ lại bên ngoài, từ hàng ghế sau bước xuống một nam sinh mặc đồng phục trung học, vẻ mặt đầy khí chất học sinh, đeo cặp sách, vội vàng bước vào trong đồn.
Cậu ta đẩy cánh cửa kính của đại sảnh ra, đảo mắt nhìn một vòng rồi đi sâu vào hành lang.
“Đứng lại!” Lý Mông thấy là gương mặt lạ liền chặn lại: “Cậu tìm ai?”
Nam sinh ngẩng đầu nhìn Lý Mông: “Chào anh cảnh sát, em đến tìm Ngô Kiều.”
Lý Mông: “Tìm Ngô Kiều? Cậu là gì của cô bé?”
“Em là bạn trai của cô ấy.”
“Bạn trai?”
Lý Mông đánh giá thiếu niên trước mặt, khuôn mặt mới mười bảy mười tám tuổi, còn có chút bầu bĩnh non nớt.
Từ khi Ngô Kiều vào đồn đến giờ, cậu ta là người duy nhất đến tìm cô bé.
“Đừng chạy lung tung, qua bên kia đăng ký thông tin đã.” Lý Mông chỉ về phía bàn đăng ký bên phải.
“Dạ!” Nam sinh ngoan ngoãn gật đầu, rồi bước về phía quầy đăng ký.
Lý Mông nhìn bóng lưng cậu thiếu niên miệng còn hôi sữa ấy mà thầm thở dài: Giờ học sinh cấp ba chín chắn vậy sao? Dám ngang nhiên xưng là bạn trai người ta, người nhà đã đồng ý chưa?
“Ê, nhóc tên là gì?” Lý Mông bất chợt hỏi.
Nam sinh quay lại, nhìn Vương Nhạc: “Trần Tử Long.”
Lý Mông: “Ừ, Trần Tử Long, hôm nay là thứ Hai, cậu không đi học à?”
Trần Tử Long: “Em xin nghỉ rồi.”
Lý Mông lại hỏi: “Cậu biết chuyện xảy ra ở nhà Ngô Kiều không?”
Trần Tử Long ngơ ngác nhìn Vương Nhạc, mất vài giây mới đáp: “Em nghe nói mẹ cô ấy qua đời rồi.”
Lý Mông: “Cậu còn biết gì khác không?”
Trần Tử Long lắc đầu: “Cô ấy không nghe điện thoại của em, nên em mới xin nghỉ để đến đây. Em muốn tiễn cô giáo Hà một đoạn.”
“Cô giáo Hà?” Lý Mông nhíu mày: “Là ai vậy?”
“Là mẹ Ngô Kiều, Hà Mai.” Trần Tử Long nói: “À đúng rồi, Ngô Kiều đang ở đâu vậy?”
Dưới ánh mắt nghi hoặc của Lý Mông, Trần Tử Long lại đảo mắt nhìn quanh đại sảnh: “Anh có biết cô ấy đang ở đâu không?”
Lý Mông chống cằm suy nghĩ: Cậu ta nên biết, hay là không nên biết đây?
Đúng lúc ấy, Cố Nguyên và Mặc Lâm đến đồn làm việc, Lý Mông liền kể lại chuyện vừa rồi với hai người trong phòng làm việc.
Chuyện này nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, có thể khẳng định rằng, Ngô Kiều đã giấu giếm hoàn cảnh gia đình mình khi yêu Trần Tử Long, nên cậu ta mới tưởng mẹ cô là một giáo viên tên Hà Mai.
Cô bé còn giấu gì khác nữa thì chưa biết, theo lý mà nói, chuyện này nên để Ngô Kiều tự xử lý. Nhưng kể từ khi cô bé trở lại đồn chiều hôm qua, tinh thần luôn trong trạng thái không ổn, không nói chuyện, cũng không chịu ăn uống.
Vì thế, Lý Mông mới cảm thấy chuyện này khó xử, bảo anh bắt người thì được, chứ gặp chuyện như thế này, xử lý không khéo sẽ gây tổn thương lớn cho cả hai đứa nhỏ, anh không dám quyết định bừa.
Mặc Lâm nghĩ một lúc rồi nói: “Để tôi gặp Trần Tử Long một chút.”
Lý Mông dẫn Trần Tử Long vào văn phòng của Mặc Lâm, người này trước tiên đánh giá cậu ta từ đầu đến chân.
Chỉ từ một vài chi tiết nhỏ, Mặc Lâm đã nhận ra gia cảnh của Trần Tử Long không tầm thường, chiếc Porsche đậu ngoài cửa rất có thể là xe đưa đón thiếu gia đi học.
Trước đó anh đã nghi ngờ, không biết Ngô Kiều có nguồn kinh tế nào khác không. Giờ nhìn thấy Trần Tử Long, anh đã có câu trả lời.
Quần áo và đồng hồ Ngô Kiều dùng không giống thứ mà hoàn cảnh gia đình cô bé có thể chi trả nổi, xem ra rất có thể là do vị thiếu gia này tặng.
Mặc Lâm mỉm cười: “Mời ngồi. Em có thể đợi cô bé ở văn phòng của tôi.”
Trần Tử Long đặt cặp xuống, ngồi trên ghế sofa bọc da chờ một lúc, có vẻ hơi chán nên lại lấy điện thoại gọi cho Ngô Kiều.
Nhưng bên kia vẫn không bắt máy.
“Xin hỏi, bây giờ Ngô Kiều đang bận việc gì vậy? Hôm qua cô ấy nói hôm nay sẽ đến trường, nhưng từ chiều hôm qua đã không liên lạc được rồi.”
Trần Tử Long có vẻ lo lắng: “Cô ấy có gặp chuyện gì à? Không tiện nói cho em biết sao?”
Nước trong ấm trà đã sôi, Mặc Lâm từ tốn pha một ấm trà mới: “Cô bé đúng là đã gặp chút chuyện.”
Nghe vậy, Trần Tử Long lập tức ngồi thẳng dậy, căng thẳng hỏi: “Là chuyện gì ạ?”
Mặc Lâm: “Là chuyện rất quan trọng đối với cô ấy, nhưng lại là chuyện em không nhất thiết phải biết.”
Trần Tử Long cụp mắt suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Em biết, với thân phận như em, không có tư cách hỏi chuyện đó. Nhưng Ngô Kiều thực sự rất đáng thương, từ nhỏ đã không có cha mẹ bên cạnh, chẳng ai quan tâm đến cô ấy. Dù em chỉ là bạn trai của cô ấy, nhưng em muốn chăm sóc cho cô ấy, sau này cũng muốn trở thành chỗ dựa của cô ấy. Nên xin anh, nói cho em biết tình hình hiện tại của cô ấy.”
Có thể nhận ra, cậu bé thật sự rất nghiêm túc với mối quan hệ này, thậm chí đã có những dự định lâu dài.
Mặc Lâm rót trà mới pha vào tách, đẩy về phía đối phương: “Sau này em định làm công việc gì?”
Trần Tử Long sững người một chút: “Tiếp quản công ty gia đình.”
Mặc Lâm gật đầu: “Đây là suy nghĩ của riêng em sao?”
“Nhà em chỉ có một mình em là con trai, em vốn không có quyền lựa chọn. Hơn nữa mẹ em đã nói rồi, ngành nào cũng không dễ dàng, em chỉ cần đi theo ba làm việc là được rồi.”
Mặc Lâm nhìn thẳng vào mắt Trần Tử Long, mỉm cười nói: “Tối qua Ngô Kiều có hơi sốt, nữ cảnh sát của chúng tôi đang chăm sóc cô bé, có thể cô bé không nghe thấy điện thoại nên không bắt máy. Đợi cô bé khỏe hơn sẽ phải làm biên bản tại đồn, hiện giờ tạm thời chưa thể rời đi. Em về trước, nhớ giúp cô bé xin nghỉ nhé.”
Trần Tử Long gật đầu: “Vậy em…”
“Em có thể về đợi điện thoại của cô bé. Dù sao ở đây em cũng chẳng giúp được gì.” Mặc Lâm đứng dậy mở cửa văn phòng.
Trần Tử Long cũng đứng lên: “Nếu vậy thì em về trường trước. Nhất định phải nhắc cô ấy gọi lại cho em đấy nhé!”
Sau khi Trần Tử Long rời đi, văn phòng của Mặc Lâm lại vang lên tiếng gõ cửa.
Ngô Kiều đẩy cửa bước vào, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, trông vô cùng yếu ớt, cô bé không nói một lời, quay người đóng cửa lại, cơ thể dường như không còn chút sức lực, như thể sắp ngã xuống bất cứ lúc nào.
Sau khi đóng cửa xong, cô bé quay lại, đôi mắt tràn đầy tuyệt vọng, nhưng đôi môi lại run rẩy như đang bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi và lo âu.
Ngô Kiều nhìn trân trân vào Mặc Lâm với ánh mắt vô hồn: “Anh đã nói gì với cậu ấy?”
“Tại sao em lại hỏi tôi vậy? Đáng lẽ tôi phải nói gì với cậu ấy sao?” Mặc Lâm hỏi ngược lại, giọng điệu bình thản.
Một giọt nước mắt lăn xuống từ khoé mắt Ngô Kiều: “Có phải cậu ấy đã biết chuyện của em rồi không? Biết em đang lừa cậu ấy, nên mới rời đi!”
“Tôi là người đuổi cậu ấy đi. Cậu ấy chưa biết gì cả.” Nói xong, Mặc Lâm ra hiệu cho Ngô Kiều ngồi xuống.
Toàn thân Ngô Kiều căng thẳng: “Không thể nào! Ở đây có bao nhiêu người, cậu ấy chỉ cần hỏi một người là biết, chuyện này không giấu được đâu!”
Mặc Lâm thở dài: “Khi nói một lời nói dối, sẽ phải dùng nhiều lời dối hơn để che đậy. Tôi hiểu hoàn cảnh của em, nhưng tôi không tán thành cách làm của em… Ngồi xuống uống chén trà, chúng ta nói chuyện đàng hoàng.”
Ngô Kiều nhìn người đàn ông trước mặt, có một cảm giác rất đặc biệt, cô bé rất e ngại anh ta, nhưng lại không sợ anh ta.
Cô ngồi xuống đối diện anh, cúi đầu: “Cậu ấy thật sự không biết gì sao?”
“Chúng tôi đều cho rằng đây là chuyện riêng giữa hai người, nên phải do hai người tự giải quyết… Nhìn ra được là cậu ấy rất thích em, nhưng tha thứ cho tôi nói thẳng, em chắc chắn người cậu ấy thích thật sự là mình sao?”
Mặc Lâm dừng lại ở đây, vì anh thấy nước mắt của Ngô Kiều nhỏ xuống quần, loang ra.
“Yêu thích là phải dựa trên sự thấu hiểu lẫn nhau. Cậu ấy không hiểu em, và em cũng không hiểu cậu ấy. Hai người không thể đồng điệu, thì rất khó bền lâu.
Tôi nghĩ mối quan hệ giữa hai người giống như một chiếc cốc. Hiện tại chiếc cốc này quá yếu, đáy không đủ dày, thành cốc quá mỏng, không gian bên trong quá nhỏ, dù cho bên trong có đựng thứ gì thì cũng dễ vỡ. Muốn thay đổi tình hình này, chỉ có cách làm cho chiếc cốc đó trở nên vững chắc hơn, như vậy mới có thể chứa được thứ mà em muốn chứa… Tôi nói vậy, em hiểu chứ?”
Ngô Kiều cúi đầu, nước mắt rơi từng giọt lên quần, nhưng vẫn nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi đã xem thành tích hiện tại của em, thi vào một trường đại học tốt không khó. Nhưng nếu em cứ tiếp tục chìm trong hoàn cảnh hiện tại, kết cục ra sao thì khó nói…
Tuy tôi học chuyên ngành tâm lý học, nhưng tôi không thích an ủi người khác. Tính cách của em mạnh mẽ, nên việc an ủi đối với em cũng chẳng có tác dụng gì.” Mặc Lâm lấy từ túi áo vest ra một lá thư giới thiệu: “Hiện giờ em có một cơ hội, đến một nơi xa lạ để tái tạo bản thân. Học viện Y Phúc Giai là một trường rất tốt, có lá thư giới thiệu này, chỉ cần em thi đậu vào trường đó thì sẽ được miễn toàn bộ học phí trong suốt thời gian học đại học.”
Ngô Kiều nhìn lá thư giới thiệu trên bàn, có chút thắc mắc: “Tại sao lại giới thiệu em học y?”
“Thứ nhất là vì em thông minh, cũng rất chăm chỉ, có đủ năng lực để học y. Nhưng đây không phải là lý do chính tôi đề cử em học ngành này.” Mặc Lâm ngừng một chút rồi tiếp tục nói: “Càng để tâm đến một chuyện gì đó, lâu dần nó sẽ trở thành ác mộng của em, ảnh hưởng đến cả cuộc sống sau này. Tôi hy vọng em có thể đối diện với nỗi sợ trong lòng, vượt qua cơn ác mộng đó… Học y là cách tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc này, quyền quyết định cuối cùng vẫn là ở em.”
“Trở thành bác sĩ rồi sẽ không còn sợ thịt người nữa sao?” Ngô Kiều khẽ hỏi.
“Tôi nghĩ là vậy.” Mặc Lâm mỉm cười, rồi nói tiếp: “Tôi có một người bạn, hồi nhỏ từng trải qua biến cố lớn, bị ám ảnh bởi xác chết. Sau này cậu ấy trở thành một pháp y, mỗi ngày đều tiếp xúc với xác chết, và cuối cùng cơn ác mộng đeo bám nhiều năm cũng biến mất.”
“Người bạn đó của anh là bác sĩ pháp y Cố, đúng không?” Ngô Kiều cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, đối diện với Mặc Lâm.
Mặc Lâm mỉm cười: “Không sai, chính là cậu ấy.”
“Nếu anh ấy làm được, em cũng làm được!” Khi Ngô Kiều nói câu này, trong đôi mắt từng u ám của cô bé cuối cùng cũng hiện lên một tia sáng.
Con người khi rơi vào trạng thái tuyệt vọng tột độ, chỉ cần một tia hy vọng là có thể vượt qua thời khắc khó khăn nhất trong đời. Loại hy vọng này không đến từ người khác, mà là sự công nhận đối với chính bản thân mình.
Mặc Lâm rất hài lòng, vì trong mắt Ngô Kiều, anh thấy được sự công nhận đó.
Vì sức khỏe tinh thần và thể chất của Ngô Kiều, vụ án này không bị đưa tin ra truyền thông, Ngô Kiều quay lại trường học, nhưng không phải là trường cũ, cô bé đã nghe theo lời đề nghị của Mặc Lâm, đến một nơi có thể yên tâm học tập.
Lưu Hữu Căn đã thành khẩn thú nhận tội, dưới sự thẩm vấn của cảnh sát, hắn khai ra vụ án giết vợ mười năm trước.
Thì ra, vợ của Lưu Hữu Căn năm đó không phải mất tích, mà bị hắn giết rồi chặt xác, nấu ăn. Đến nay, xương vẫn còn chôn dưới sân nhà cũ của hắn.
Hắn rất yêu vợ mình, khi biết vợ ngoại tình, hắn đã giết và ăn thịt. Sau đó, hắn thường cảm thấy vợ đang sống trong cơ thể mình, vì thế dần dần trở nên điên loạn.
Hắn tình cờ quen biết Hà Mai, sự lương thiện của Hà Mai khiến hắn nhớ đến vợ cũ, nên sau khi thấy xác Hà Mai, hắn đã ăn thịt bà ấy.
Hắn cho rằng Hà Mai mang lòng oán hận với Ngô Kiều, nên hắn đã bắt cóc Ngô Kiều và ép cô bé ăn thịt của mẹ mình, để bù đắp cảm giác tội lỗi mà hắn từng có khi ăn thịt vợ.
[Khi một người trải qua cú sốc lớn, thường sẽ phải chịu đựng khoảng thời gian dày vò trong lòng. Vượt qua được thì vẫn là người bình thường, không vượt qua được thì trở thành một con người có khiếm khuyết.]
Sau khi gõ xong dòng chữ này trên máy tính, Mặc Lâm tháo kính xuống.
Anh nghĩ: Cô gái này có lẽ đã được cứu rồi, cũng có thể chưa. Dù thế nào, mình không muốn nhìn thấy bất cứ dấu vết nào của cô bé tại hiện trường một vụ án mạng.
Hết chương 33
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.