🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 41

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Sau khi Cố Nguyên về nhà, cậu cẩn thận đối chiếu thời tiết trong nhật ký với thời tiết thực tế, phát hiện có vài chỗ sai lệch, lẽ ra là ngày mưa u ám, nhưng lại được ghi thành trời nắng.

Mặc Lâm nói không sai, nhật ký đúng là có vấn đề.

Nhưng cảm xúc ghi trong nhật ký lại rất chân thật, bên trong viết rất nhiều tâm trạng và diễn biến tâm lý của Viên Lộ, trông không giống như do người khác viết thay.

Một cô bé chín tuổi, tại sao lại cố tình để lại nhật ký?

Có phải là chờ người khác phát hiện ra không? Rốt cuộc cô bé muốn biểu đạt điều gì?

Cố Nguyên lại đọc từ đầu đến cuối cuốn nhật ký một lần nữa, cậu cảm nhận được nỗi buồn và sự bất lực của cô bé, và cậu muốn tin rằng nhật ký là do chính cô bé viết.

Có lẽ vì một lý do nào đó, cô bé buộc phải để lại nhật ký, hoặc là bị người khác ép buộc?

Đúng lúc Cố Nguyên còn đang bối rối, Vương Nhạc bên kia mang tới tin tốt.

Vương Nhạc cùng một nhóm người phục kích ở Hồng Đô Nhất, bắt gặp hai thanh niên lén lút tránh đám đông nói chuyện với nhau. Họ lập tức áp sát khống chế, và tìm thấy tiền mặt cùng m* t** đá trong ba lô của hai người. Giờ cả hai đã bị đưa về đồn để thẩm vấn.

Như vậy cũng đồng nghĩa là những lời Vương Đào nói đều là sự thật.

Lý Mai có hành vi rất đáng ngờ và đã mất tích suốt một tuần, không ai biết cô ta đi đâu, có khả năng sự mất tích này có liên quan đến việc buôn m* t**.

Vương Đào từng nhắn đến việc Lý Mai thường mang theo rất nhiều tiền mặt, điều này có nghĩa là việc không để lại bất kỳ ghi chép chi tiêu nào rất có thể là vì cô ta luôn dùng tiền mặt.

Cố Nguyên nhớ lại cảnh lúc bước vào căn phòng thuê, trên sofa vứt đầy quần áo, phần lớn là đồ mùa hè, cực kỳ bất thường.

Tủ quần áo của Lý Mai đã bị nhét chật kín, nếu không còn chỗ thì rất có thể cô ta sẽ để quần áo trái mùa vào vali. Khi đột ngột phải đi xa, cô ta sẽ cần lấy trống vali, và đây có thể là lý do vì sao trên sofa lại chất đống nhiều quần áo trái mùa như vậy.

Lý Mai đã thu dọn hành lý trước khi rời đi, và có thể thấy cô ta đi rất vội vàng.

Cô ta rời đi trước khi Viên Lộ chết hay sau đó?

Nếu là trước khi chết, với tư cách là một người mẹ, lẽ nào lại không sắp xếp ổn thỏa cho con rồi mới đi?

Nếu là sau khi chết, vậy cái chết của Viên Lộ rất có thể có liên quan đến cô ta.

Xem ra, muốn làm rõ vụ án của Viên Lộ, trước hết phải điều tra tung tích của Lý Mai, mà muốn giải được bí ẩn này, vẫn phải bắt đầu từ Hồng Đô Nhất.

Cố Nguyên xoa đôi mắt mỏi mệt, chợt nhớ hôm nay là ngày 31 tháng 12, ngày cuối cùng của năm sắp qua đi.

Đây là năm thứ ba cậu và Mặc Lâm cùng nhau đón năm mới, thời gian trôi thật nhanh!

Cậu mở cửa thư phòng, thấy phòng khách đã được trang trí xong, trên bàn ăn có bánh kem và hoa hồng, nến cũng đã bày sẵn nhưng chưa đốt.

Ánh mắt Cố Nguyên đảo quanh phòng khách, rồi dừng lại ở ban công, Mặc Lâm giống như đang bận rộn với thứ gì đó ở đó.

Để tổ chức một buổi đón năm mới có cảm giác nghi lễ, Mặc Lâm đã đặt mua một loạt đồ trang trí nhỏ từ sớm. Cố Nguyên thì chưa bao giờ làm mấy chuyện này, cảm thấy rất đau đầu.

Cậu vốn chẳng mấy để tâm đến việc đón năm mới, với cậu thì có hay không cũng vậy. Nhưng vì Mặc Lâm nói dịp lễ phải có cảm giác nghi thức, nên cậu cũng phối hợp, thậm chí đã chuẩn bị quà từ một tháng trước.

Không ngờ Mặc Lâm lại chuẩn bị long trọng thế này, nào là hoa tươi, nào là bánh kem, khiến cậu nhất thời chưa quen.

Vì muốn tặng quà cho Mặc Lâm, cậu đã luyện tập rất lâu câu định nói, nhưng vẫn cảm thấy gượng gạo. Nghĩ đi nghĩ lại, cậu quyết định thôi, cứ tặng quà thẳng luôn là được.

Cố Nguyên quay lại phòng ngủ lấy món quà đã chuẩn bị sẵn, chợt thấy ở cuối giường có một hộp quà. Cậu tò mò mở ra…

Bên trong là một bộ trang phục công sở rất chỉnh tề, áo sơ mi trắng và quần tây đen thì không có gì đặc biệt, điểm đặc biệt là chiếc dây đeo vai màu đen đặt trên áo sơ mi.

Loại dây đeo này là để cảnh sát mang súng khi đi làm nhiệm vụ, khi đeo lên người trông giống như dây đeo giữ lưng thẳng, Cố Nguyên luôn cảm thấy nó rất buồn cười.

Cậu dùng một ngón tay móc sợi dây đeo vai màu đen lên, cầm thử thấy rất nhẹ, chất liệu cũng không giống lắm.

Nhìn kỹ thì hình dáng cũng chẳng đúng, loại dây này hoàn toàn không thể dùng để đeo súng.

Mặc Lâm mua thứ này để làm gì chứ?

Ngay sau đó, cậu nhìn thấy một chiếc nhãn nhỏ ẩn trên dây đeo và đọc dòng chữ trên đó.

“Phong Thượng Tình Thú?” Lông mày Cố Nguyên lập tức nhíu chặt: “Tình… thú…”

Hóa ra, ý là như thế này sao?

Mặc Lâm vẫn còn đang bận rộn trên ban công với những dây đèn lấp lánh bling bling, Cố Nguyên bỗng xuất hiện phía sau, lạnh lùng buông một câu: “Người hầu nam và thư ký nam văn phòng, anh thích cái nào?”

Mặc Lâm đeo tai nghe Bluetooth quay đầu lại, khẽ nói một câu: “Xin lỗi, con và vợ con có chuyện muốn nói, tôi cúp máy trước nhé.”

Cố Nguyên lập tức nhận ra đối phương đang gọi điện, đột nhiên sững người lại tại chỗ, một cảm giác xấu hổ trào thẳng l*n đ*nh đầu.

Trong đầu cậu lúc này chỉ có một ý nghĩ: Những lời mình vừa nói bị người ta nghe thấy rồi…

Mặc Lâm chạm ngón tay vào tai nghe để ngắt cuộc gọi, rồi lập tức vòng tay ôm eo Cố Nguyên: “Em vừa nói gì thế?”

“Anh đang nói chuyện với ai?” Cố Nguyên hỏi.

“Không quan trọng.” Mặc Lâm nhếch môi cười xấu xa, đẩy người về phía lan can ban công: “Em muốn làm cái nào?”

Mặc Lâm nói xong, liền hôn khẽ lên môi Cố Nguyên một nụ hôn.

Cố Nguyên quay mặt sang một bên: “Vừa rồi anh nói chuyện với ai?”

“Bà Thẩm, nói vài chuyện công việc.” Mặc Lâm đáp.

Cố Nguyên khẽ ừ một tiếng, nhưng trong lòng thì xấu hổ như sóng biển cuộn trào.

Mặc Lâm chỉ cảm thấy buồn cười, cảm xúc của “cậu nhóc” này ngày càng phong phú, và sự đáng yêu cũng muôn hình vạn trạng: “Có sao đâu chứ? Đây cũng đâu phải là lần đầu tiên.”

Anh đưa tay chạm vào tai Cố Nguyên: “Lớn thế này rồi mà vẫn còn biết ngượng ngùng à?”

Tai Cố Nguyên đỏ lên có thể thấy bằng mắt thường: “Ngượng ngùng?!” cậu gượng gạo nhếch môi, cố che giấu sự căng thẳng trong lòng: “Đều là người lớn cả rồi, có gì mà phải ngượng ngùng.”

Mặc Lâm: “Được, vậy tối nay mặc cho anh xem.”

“Ừm.” Trán Cố Nguyên nóng lên, đáp bừa một câu.

Mặc Lâm vẫn muốn thêm nữa: “Em nên gọi anh là gì?”

Cố Nguyên: “Tổng giám đốc Mặc?”

Mặc Lâm: “Suy nghĩ lại một chút, nên gọi anh là gì?”

Cố Nguyên như thể nghĩ ra điều gì đó, môi mím chặt, không chịu mở miệng, nhưng đối phương đột nhiên áp sát lại gần, dùng môi lưỡi cạy mở hai cánh môi của cậu, bá đạo hỏi tiếp.

Giọng Mặc Lâm trầm thấp như tiếng đàn cello, vỗ về từng dây thần kinh của Cố Nguyên: “Hôm nay là ngày lễ, phá lệ một lần có được không?”

Suy nghĩ của Cố Nguyên đã hỗn loạn như hơi thở của cậu, không thể nghĩ thêm gì nữa, một tiếng “Chủ nhân” đầy kiêu hãnh khẽ vang lên bên tai Mặc Lâm.

Cơ thể Mặc Lâm vốn đã căng cứng khó chịu, giờ càng thêm bức bối, anh ôm chầm lấy người, bế thẳng về phía sofa. Trong lòng anh, Cố Nguyên mềm mại, ngọt ngào như một chú cừu con, khiến anh chỉ muốn ngay lập tức l*t s*ch rồi nuốt trọn.

Do chiếc điện thoại trong túi quần đang cấn, Mặc Lâm thấy vướng nên móc ra, lúc vừa lấy ra, anh mới phát hiện cuộc gọi vậy mà vẫn chưa ngắt, vẫn đang trong trạng thái kết nối!

Trên màn hình, hai chữ “Bà Thẩm” sáng rõ ràng đập vào mắt Cố Nguyên.

Cả hai người đều ngây dại.

Sự cố bất ngờ này khiến Cố Nguyên xấu hổ đến mức muốn độn thổ, trong những giây cuối cùng của khoảnh khắc giao thừa, Mặc Lâm vẫn dùng giọng điệu của một nô bộc để an ủi ông chủ cừu con đang trùm kín đầu trong chăn, không dám gặp ai.

“Thật ra không sao đâu, mẹ anh là người rất cởi mở, không thì bà đã không cố ý tắt tiếng để nghe lén…”

“Anh im đi.” Cố Nguyên lạnh lùng cắt ngang: “Đừng nhắc đến chuyện này nữa, em sắp quên rồi.”

Mặc Lâm cố nhịn không bật cười: “Ừm, sắp quên rồi… Em có nghe câu này chưa: Muốn vượt qua bóng ma tâm lý của một chuyện, cách tốt nhất là đối diện trực tiếp với nó. Anh nghĩ đêm nay chúng ta nên tiếp tục đóng vai, em thấy sao?”

Cố Nguyên ném cái gối bên cạnh, trúng ngay ngực Mặc Lâm: “Em không thấy sao cả, đêm nay anh ngủ ở thư phòng.”

Mặc Lâm giả vờ tức giận nói: “Đừng đùa nữa, anh đã thế này rồi, em nhẫn tâm để anh nghẹn lại sao?”

Cố Nguyên trùm chăn kín đầu: “Nếu thật sự muốn hạ hỏa thì đi tìm người khác đi!”

Nói xong câu đó, cậu chợt nhận ra phòng ngủ im phăng phắc.

Cố Nguyên càng nghĩ càng bực, trong đầu cứ phát lại cảnh xấu hổ vừa rồi, hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống đất.

Nhưng nghĩ lại, Mặc Lâm cũng là nạn nhân, sao anh ấy lại không tức giận?

Mặc Lâm vốn có tính khí tốt một cách lạ thường, gặp chuyện thế này mà vẫn bình tĩnh được?

Sao anh ấy có thể nhịn giỏi như thế?

Cố Nguyên thấy không phục, rõ ràng cả hai đều là nạn nhân, tại sao chỉ mình cậu bị tổn thương?

Cậu bỗng muốn nhìn thử dáng vẻ Mặc Lâm mất kiểm soát, như vậy mới không thấy mình luôn ở thế bị động.

Cố Nguyên bật dậy, lấy điện thoại tìm kiếm: [Làm sao để một người bình tĩnh mất kiểm soát?]

Cậu lục lọi cả buổi, toàn là mấy cách dạy người ta kiểm soát cảm xúc, chẳng tìm được cách nào làm người khác mất khống chế.

Nghĩ đi nghĩ lại, cậu bước ra khỏi phòng ngủ, lạnh lùng nhìn Mặc Lâm đang uống nước đá để hạ hỏa.

Mặc Lâm cảm nhận ánh mắt của Cố Nguyên, đặt ly nước xuống: “Nhanh vậy đã nghĩ thông rồi sao?”

Cố Nguyên nhìn anh hai giây, rồi bước đến trước mặt, dốc hết nửa chai nước lạnh còn lại lên đầu Mặc Lâm.

Mặc Lâm chớp chớp mắt: “Em muốn làm gì?”

Thấy Mặc Lâm vẫn chưa giận, cậu còn định với tay lấy thêm nước từ tủ lạnh, Cố Nguyên liền bị anh kéo lại, ép sát vào cánh cửa tủ lạnh.

“Nói một chút, em muốn làm gì?”

Giọng Mặc Lâm khi nói câu đó không hề có chút trách cứ, trái lại còn ẩn chứa vẻ trêu chọc hiểu nhưng không nói toạc ra.

Mái tóc ướt sũng vẫn nhỏ giọt, hai người đứng quá gần nhau, giọt nước lạnh từ tóc chảy xuống, rơi vào cổ áo Cố Nguyên, men theo xương quai xanh trượt xuống, mang lại cảm giác tê lạnh. Hơi thở gần kề, mang theo mùi hương quen thuộc, như muốn mở cánh cửa cơ thể cậu.

Bầu không khí bỗng nhiên trở nên mập mờ, khuôn mặt Cố Nguyên lại trở nên ửng hồng, nhịp tim ồn ào càng lúc càng thêm rõ ràng.

“Sao không nói gì, vừa rồi còn khí thế lắm mà?” Mặc Lâm nhếch môi: “Muốn xem anh mất kiểm soát?”

Cố Nguyên khẽ cau mày, thầm nghĩ: Tên ngốc này thực sự biết đọc tâm thuật.

“Thật ra không cần phiền phức thế đâu,” Mặc Lâm nắm lấy tay Cố Nguyên, đặt lên ngực mình: “Với anh, em là ngoại lệ duy nhất trên thế giới này.”

Lòng bàn tay Cố Nguyên vừa chạm vào lồng ngực Mặc Lâm liền nóng rực lên: “Có thể chứ?”

“Anh nói rồi, em là ngoại lệ, có thể hay không, thì phải xem em làm thế nào… Muốn anh mất kiểm soát… chỉ là còn thiếu một chút lửa.”

Mặc Lâm nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: “Có muốn cố gắng thêm chút nữa không?”

Hết chương 41

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.