🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 42

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Con người là loài động vật thiên về thị giác, khứu giác kém phát triển, nhưng điều đó không cản trở việc họ tận hưởng kh*** c*m mà một số mùi hương mang lại.

Ví dụ như hương thơm trên người Mặc Lâm có thể khiến Cố Nguyên cảm thấy khoan khoái, dưới sự k*ch th*ch của mùi hương đó, cơ thể Cố Nguyên bắt đầu điên cuồng tiết ra dopamine, khiến cậu choáng váng, như thể bản thân là một cỗ máy được mùi hương đánh thức, và mùi hương ấy chính là nguồn động lực.

Cố Nguyên cũng không rõ là do lời nói của Mặc Lâm mê hoặc hay vốn dĩ cậu đã muốn làm như vậy, tóm lại là cậu không suy nghĩ nhiều, dựa sát vào cơ thể đối phương, chậm rãi ngồi xuống…

Bàn tay nóng bỏng của Mặc Lâm nắm lấy gáy cậu, như thể muốn hòa tan cùng cậu, cơ thể theo nhịp thở mà không ngừng phập phồng. Dù đang giữa mùa đông lạnh giá, từng một đường gân mạch vẫn nóng ran, căng phồng, tiến bước trong làn hơi ẩm, đắm chìm trong khoảng không chật hẹp.

Làn sóng ấm áp cuốn trôi cậu, tầm mắt dần dần mờ ảo như mây khói, niềm vui đôi khi khiến người ta run rẩy, sự ấm áp cũng vậy.

Đôi mắt hẹp dài khẽ nheo lại, Mặc Lâm nâng mặt Cố Nguyên lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng v**t v*: “Được rồi.”

Cố Nguyên nâng mắt lên, ánh mắt thoáng hiện lên nét thất vọng: “Còn chưa đủ?”

Mặc Lâm khẽ cười, hít sâu một hơi rồi thở ra nặng nề, sau quá trình kìm nén vừa rồi, khóe mắt anh đã hơi đỏ lên: “Anh đâu nói là chưa đủ, chỉ là nghĩ nên dừng lại một chút.”

Nhưng Cố Nguyên không chịu nhượng bộ.

Những ngón tay thon dài bỗng nhiên siết chặt, giữ chặt lấy sau gáy Cố Nguyên, anh do dự không biết nên đẩy ra hay tiếp tục, nhưng rồi âm thanh triền miên kia chiếm trọn đầu óc, khiến các khớp ngón tay co lại, như thể bước chân vào vực sâu.

Cơ thể lập tức bật đèn đỏ cảnh báo, nhịp tim duy trì ở mức cao, như sắp phá vỡ giới hạn.

Trong cuộc giằng co và xé rách nội tâm ấy, dường như có thứ gì đó nứt toác, phá tan xiềng xích của linh hồn.

Mặc Lâm đau đầu như muốn vỡ tung, nhưng nhịp tim không hề giảm xuống, ngược lại càng lúc càng nhanh, tiến vào vùng lãnh địa xa lạ ngay cả với anh.

Cảm giác trơn mượt quấn chặt lấy anh và Cố Nguyên, hàn kín không kẽ hở, không thể thoát ra, chỉ có thể cùng nhau rơi vào vực sâu.

Bàn tay đặt sau gáy Cố Nguyên bỗng mất kiểm soát, bóp chặt lấy cổ cậu!

Cố Nguyên theo phản xạ khẽ rên lên một tiếng, lực tay của Mặc Lâm rất mạnh, bóp đến mức cậu không thể nói thành lời.

Mặc Lâm cụp mắt nhìn xuống Cố Nguyên, ánh mắt đỏ rực như sắp rỉ máu, cảm xúc thay đổi rõ rệt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Anh ấy… mất kiểm soát rồi?

Đó là ý nghĩ đầu tiên vụt qua trong đầu Cố Nguyên, lúc này, Mặc Lâm trở nên thật xa lạ, một trạng thái mà cậu chưa từng thấy.

Đây là điều sớm muộn gì cậu cũng phải đối mặt, yêu anh thì phải chấp nhận tất cả mọi thứ thuộc về anh, Cố Nguyên đã chuẩn bị tâm lý từ lâu.

Trước sự áp chế mạnh mẽ, Cố Nguyên hoàn toàn ở thế yếu.

Cậu cố gắng chống trả nhưng không thể thoát ra, lúc này, Mặc Lâm như một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào.

Lực tay của Mặc Lâm siết chặt, giọng nói cũng gay gắt: “Anh đã nói rồi, đừng cố tìm hiểu anh!”

Cố Nguyên gắng chống lại sức ép ở cổ, cố phát ra tiếng: “Tiểu Thất?”

“Tiểu Thất? Em còn đặt tên cho hắn?” Mặc Lâm tỏ vẻ rất bất mãn: “Hắn xứng đáng có tên sao?”

“Anh… khụ khụ…” Cố Nguyên bị bóp đến rơi nước mắt, không kìm được ho sặc: “Anh không phải Tiểu Thất?”

“Em rất nhớ hắn?” Gương mặt và giọng nói của Mặc Lâm cùng trầm xuống, lực tay lại càng mạnh hơn.

“Không phải…” Cổ Cố Nguyên lại bị siết chặt, vì đau đớn mà móng tay cậu cắm sâu vào cánh tay Mặc Lâm: “Buông ra…”

Cậu gần như không thở nổi: “Buông ra…”

Trước phản ứng cầu sinh của đối phương, Mặc Lâm dần dần bình tĩnh lại, lực bóp cổ cũng từ từ nới lỏng.

Cố Nguyên cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi: “Tại sao không dám đối mặt với Tiểu Thất?”

Mặc Lâm buông hẳn cổ cậu ra: “Hắn chỉ là một kẻ ngu dốt, liều lĩnh, tốt nhất là đừng xuất hiện, đừng quan tâm hắn.”

Động mạch ở cổ Mặc Lâm đập nhanh dữ dội: “Trên đời có những căn bệnh mà ngay cả nhà khoa học cũng không giải quyết nổi, em chỉ là một pháp y, em có thể thay đổi được gì?”

Mặc Lâm từng chút từng chút lấy lại bình tĩnh, nhìn vào đôi mắt đen láy trống rỗng của Cố Nguyên, tim anh bất chợt nhói lên.

Anh khẽ hôn lên mắt Cố Nguyên: “Chúng ta chơi trò này nhé, từ giờ bắt đầu, không được chớp mắt.”

Đôi mắt Cố Nguyên ánh lên vẻ nghi hoặc, rồi vô thức chớp một cái.

Mặc Lâm khẽ cười: “Em thua rồi.”

Khi Cố Nguyên còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra, Mặc Lâm bất ngờ bế cậu lên, ném xuống giường.

“Đôi mắt không nghe lời, nên phải bịt lại.”

Chưa kịp phản ứng, Cố Nguyên đã bị Mặc Lâm dùng khăn lụa che mắt.

Tầm nhìn của cậu lập tức chìm vào một màu đen đặc quánh, chỉ nghe thấy Mặc Lâm ghé sát tai cậu, nói: “Vừa rồi em đã g**t ch*t Tiểu Thất.”

Cố Nguyên cau mày, không hiểu đối phương đang nói gì.

Mất đi thị giác, cậu chỉ có thể cố gắng dùng thính giác để bắt lấy mọi động tĩnh của Mặc Lâm.

Cùng lúc đó, trong đầu cậu xuất hiện hàng loạt câu hỏi.

g**t ch*t Tiểu Thất?

Câu đó nghĩa là gì?

Tại sao Mặc Lâm lại nói vậy?

Mặc Lâm sẽ không vô cớ nói những lời này, rốt cuộc anh ấy muốn ám chỉ điều gì?

Cố Nguyên dần dần cảm thấy nỗi sợ hãi từ một điều gì đó chưa biết.

Vừa suy nghĩ, cậu vừa cảm nhận được Mặc Lâm đang chậm rãi bước đi trước mặt, không biết tiếp theo sẽ làm gì.

“Lời này của anh có ý gì?” Cố Nguyên bất ngờ hỏi.

Nghe thấy câu hỏi đó, Mặc Lâm dừng bước chân: “Chúng ta chơi oẳn tù tì. Em thắng thì anh sẽ nói cho biết.”

Cố Nguyên định tháo khăn lụa trên mắt xuống, nhưng bị Mặc Lâm ngăn lại: “Đừng nhúc nhích, trò chơi sắp bắt đầu.”

Cố Nguyên khựng lại, rồi buông khăn ra: “Được, bắt đầu đi.”

Cậu ra kéo, Mặc Lâm thấy vậy thì ra bao.

“Em thắng rồi.”

Giọng Mặc Lâm nghe rất bình thản, anh nhìn Cố Nguyên, chậm rãi nói: “Vì em thắng, nên anh mới nói sự thật, đây là ý trời. Nếu biết xong mà không chấp nhận được, em có thể chọn rời đi, anh không phản đối.”

Cố Nguyên khẽ “Ừm” một tiếng, cậu không nhìn thấy gì, chỉ có thể đoán đối phương định làm gì.

Mặc Lâm khẽ ngồi xuống bên cạnh, giọng đã bình tĩnh hơn: “Mỗi lần anh mất kiểm soát, sẽ sinh ra một nhân cách mới, đây là lý do anh không muốn mất kiểm soát, không phải cố ý giấu em, chỉ là không muốn mọi chuyện tệ hơn.”

Cố Nguyên im lặng lắng nghe.

Mặc Lâm nói tiếp: “Nhân cách cũ sẽ biến mất khi nhân cách mới được sinh ra, nên trong cơ thể anh chỉ có hai nhân cách, vừa rồi xuất hiện nhân cách mới, Tiểu Thất liền biến mất.”

Cố Nguyên cảm thấy khó tin, đây là ca bệnh tâm thần phức tạp nhất cậu từng nghe thấy, không ngờ lại xảy ra trên người Mặc Lâm.

Bệnh trạng phức tạp, lại cực kỳ bất ổn, chẳng trách Mặc Lâm luôn từ chối điều trị.

Giữ cho cảm xúc ổn định quả thực là một cách kiểm soát tốt, Mặc Lâm luôn làm rất tốt, vừa rồi chính cậu đã bất cẩn phá vỡ sự cân bằng ấy.

Cố Nguyên thấy hơi áy náy, vì tò mò của mình mà đối phương lại phải chịu sự thay đổi của bệnh tình.

Thấy người ngồi trên giường bỗng nhiên im lặng, Mặc Lâm thoáng dâng lên cảm giác chua xót: “Giờ em đã biết anh là người thế nào rồi, có sợ không?”

Cố Nguyên không trả lời ngay, khiến cảm xúc của Mặc Lâm tụt xuống đáy vực: “Nếu em không chấp nhận được, đêm nay anh có thể ra ngoài ở.”

Ngón tay Mặc Lâm đưa về phía mặt Cố Nguyên, nhưng ngay trước khi chạm vào đã rụt về, anh không muốn nhìn thấy đôi mắt của Cố Nguyên, sợ rằng sẽ đọc được suy nghĩ của cậu.

Nếu đối phương không trả lời, vậy thì anh nên tự biết điều mà rời đi.

Mặc Lâm không ở lại nữa, đứng dậy định bước ra ngoài.

“Anh đi đâu?” Cố Nguyên nghe thấy động tĩnh, hỏi.

Cơ thể Mặc Lâm khựng lại, đứng ở cửa phòng ngủ, không nói gì.

“Quay lại, giúp em tháo cái trên mắt xuống.” Giọng Cố Nguyên thản nhiên.

Mặc Lâm quay đầu lại, thấy Cố Nguyên ngồi ở đầu giường, nhìn về phía mình, nét mặt không rõ vui buồn.

“Em chắc chứ?” Mặc Lâm lại thử dò hỏi: “Trước khi em mở mắt, anh có thể biến mất, như vậy cả hai chúng ta sẽ dễ chịu hơn.”

“Thuật đọc tâm của anh cũng chẳng giỏi giang gì lắm.” Giọng Cố Nguyên vẫn rất bình tĩnh.

Không nghe thấy động tĩnh gì từ Mặc Lâm, cậu liền hỏi: “Sao còn chưa qua đây?”

Lúc này Mặc Lâm mới lại một lần nữa tiến đến gần Cố Nguyên, ngón tay khẽ chạm vào làn da trên má cậu, rồi chậm rãi tháo khăn lụa xuống.

Khi Cố Nguyên mở mắt, cậu thấy Mặc Lâm đang nhìn mình đầy thâm tình. Nhưng khác với ánh mắt dịu dàng trước đây, lần này lại mang theo một nỗi áy náy thật sâu.

“Người vừa xuất hiện là nhân cách mới của anh, anh có thể cảm nhận được hắn mạnh hơn Tiểu Thất rất nhiều. Nhưng em đừng lo lắng, anh sẽ kiểm soát tốt hắn.” Nói xong, Mặc Lâm im lặng hai giây rồi mới nói tiếp: “Đây chính là con người thật của anh, anh không hề hoàn hảo như em tưởng. Bệnh tình của anh cũng rất thất thường, chỉ cần nhịp tim vượt 180 là sẽ gặp vấn đề…”

Chưa để anh nói hết, Cố Nguyên đã dùng một nụ hôn chặn lời, nụ hôn rất sâu, chậm rãi l**m nhẹ môi đối phương, vừa như an ủi, vừa như bày tỏ yêu thương.

Hồi lâu sau, cậu nhìn thẳng vào mắt Mặc Lâm và nói: “Thì sao chứ?” Ánh mắt cậu chân thành và nóng bỏng: “Chúng ta đều có bệnh, chẳng phải trời sinh là một đôi sao?”

Một góc nào đó trong lòng Mặc Lâm bị lay động, ánh mắt tối đi: “Em đang nói tâm tình với anh?”

Cố Nguyên: “Vậy cũng là tâm tình sao?”

Mặc Lâm: “Tất nhiên là tính.”

“Xem ra lời tâm tình cũng không khó học.” Cố Nguyên như đột nhiên được thông suốt: “Anh chịu mở lòng với em, em rất vui, người không thể rời bỏ là em, nên anh đừng đi. Anh đi rồi, thế giới của em sẽ trở nên rất buồn chán.”

Mặc Lâm ngẩn ngơ lắng nghe, trong lòng như tràn đầy hoa nở: “Em thật sự nghĩ vậy sao?”

Cố Nguyên chỉ nắm lấy ngón tay anh: “Em từng nói dối bao giờ chưa?”

Ánh mắt Mặc Lâm chợt dừng lại ở vết hằn trên cổ Cố Nguyên, ngón tay nhẹ chạm lên đó, trong lòng anh dâng lên một cảm giác kỳ quái, vừa xót xa vừa hưng phấn, như thể hai nhân cách đang va chạm cùng lúc.

Anh khựng lại, nhận ra vấn đề có thể còn nghiêm trọng hơn mình tưởng.

Nhưng Cố Nguyên hoàn toàn không nhận ra sự khác thường đó, cậu đang tận hưởng cảm giác được thành thật với nhau, thậm chí còn thấy người trước mặt lúc này đặc biệt cuốn hút.

Cố Nguyên không kìm chế được mà ngửa cổ lên, dâng lên nụ hôn của mình, Mặc Lâm vừa kiềm chế vừa cuồng nhiệt đáp lại…

Đối với Mặc Lâm, những nụ hôn trước kia đầy niềm vui và kích động, nhưng lúc này, anh lại nếm được một hương vị khác.

Cố Nguyên giống như đóa hoa nở giữa bụi gai, khi anh khẽ ngửi thì phải trả giá bằng máu. Nhưng cảm giác ấy lại khiến anh say mê đến tận cùng, nỗi đau xuyên thấu vào tận xương, máu nóng nhỏ xuống bụi gai, rồi giữa đống xương khô lại sinh ra đóa hoa mới. Đẹp đẽ đến mức không thể diễn tả.

Cứ thế mà chiếm lấy anh, dù phía trước là vực sâu, dù giây tiếp theo sẽ chết ngay!

**

Một lúc lâu sau, Cố Nguyên mơ mơ màng màng nhớ ra điều gì, cậu mở ngăn kéo đầu giường, lấy ra một hộp quà.

Mặc Lâm vòng tay ôm lấy eo cậu, dịu dàng hỏi: “Đây là cái gì?”

“Quà cho anh.” Giọng Cố Nguyên hơi khàn, nhưng lại có một vẻ đẹp khác lạ.

Mặc Lâm có phần bất ngờ, nhận lấy chiếc hộp, lập tức mở ra. Bên trong là một chiếc kẹp cà vạt nhỏ nằm trên lớp nhung đen mềm mại.

Trên kẹp cà vạt khắc hai chữ cái viết tắt kèm trái tim: “GY (trái tim) ML”.

Mặc Lâm rất bất ngờ, không ngờ Cố Nguyên lại tặng anh món này, lại còn thấy dòng chữ khắc trên đó thật đáng yêu, đúng là phong cách của Cố Nguyên.

Mặc Lâm vẫn chưa hết kinh ngạc: “Em làm à?”

Cố Nguyên: “Ừm.”

Đối diện với viên đạn bọc đường này, Mặc Lâm đột nhiên có chút lúng túng.

Người anh yêu nhất trên đời, tự tay làm cho anh một chiếc kẹp cà vạt!

Cậu ấy biết anh thích sưu tầm kẹp cà vạt, nên đã làm riêng một chiếc độc nhất vô nhị!

Ai có thể hiểu được anh lúc này vui đến thế nào!

Đôi mắt nhạt màu khẽ cúi xuống, lặng lẽ nhìn chiếc kẹp cà vạt: “Nó thật dễ thương.”

Cố Nguyên mỉm cười: “Thích không?”

Hết chương 42

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.