🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 45

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Ngày 21 tháng 12, thứ Tư, chỉ cách thời gian tử vong được suy đoán vỏn vẹn bốn ngày.

Cố Nguyên đọc hết cuốn nhật ký của Viên Lộ từ đầu đến cuối. Nội dung bên trong hầu hết xoay quanh: Đóa hoa, cây nhỏ, mèo hoang và công viên.

Chỉ có bài nhật ký cuối cùng là nhắc đến cá và có thể khẳng định rằng nét chữ của bài này hoàn toàn giống với các trang trước.

Cố Nguyên đặt cuốn nhật ký xuống: “Xem ra, khả năng Viên Lộ tự bắt cóc mình là khá cao.”

Mặc Lâm ngồi ở bàn làm việc của cô giáo chủ nhiệm, lật xem những bài kiểm tra trước đây của Viên Lộ: “Bài thi này thật là… một lời khó nói hết a.”

Cố Nguyên ghé mắt nhìn, thấy một con số “9”.

“Thiếu một chữ số à?”

“Không thiếu, là 9 điểm.”

Cố Nguyên: …

“Được a, em nghĩ khả năng cô bé bị ai đó dụ dỗ mê hoặc vẫn đáng tin hơn.” Cố Nguyên lập tức đổi giọng: “Nhưng mà, ai lại đi liên thủ với một cô bé chín tuổi chứ?”

Vừa dứt lời, tiếng chuông vào học vang lên, hành lang lập tức yên ắng.

Cô giáo chủ nhiệm ôm một chồng vở bài tập bước vào: “Đây là bài tập các môn khác của Viên Lộ, hai người xem thử.”

Cố Nguyên nhận lấy, tìm một chỗ trống rồi lật xem từng trang.

Mặc Lâm thì bắt chuyện với cô giáo chủ nhiệm.

Cô giáo khoảng hơn bốn mươi tuổi, dáng hơi đầy đặn, trông rất dễ gần.

Mặc Lâm hỏi: “Bình thường Viên Lộ có chú ý nghe giảng không?”

Cô giáo chủ nhiệm, nét mặt lộ vẻ buồn bã: “Viên Lộ là một đứa trẻ ngoan, bình thường rất chăm chú nghe giảng, cũng không quậy phá.”

“Ngoài ra, cô còn biết gì thêm về cô bé không?”

“Đứa bé này khá đáng thương, tôi từng thấy trên tay em ấy có vết bầm vài lần, tôi nghi là bị bạo hành gia đình. Sau đó tôi đã thử đến nhà, nhưng không có tác dụng gì. Ba mẹ em ấy hoàn toàn không để tâm đến em ấy.”

Cô thở dài: “Chỉ trách số mệnh của Viên Lộ không may, gặp phải những bậc cha mẹ như thế. Thỉnh thoảng nhìn những đứa trẻ cùng tuổi sống hạnh phúc, rồi nhìn em ấy toàn thân đầy thương tích, tôi thật sự rất buồn. Tuy tôi là giáo viên chủ nhiệm, nhưng không thể can thiệp quá sâu chuyện gia đình của người khác, thêm vào đó công việc bận rộn, tôi thực sự không có nhiều thời gian để chăm lo cho em ấy.”

“Bình thường Viên Lộ thân với ai nhất?”

Cô giáo nhớ lại: “Em ấy khá khép kín, thường đi một mình. Nếu nói thân với ai… thì trường chúng tôi có một cô giáo thực tập tên là Tống Bình Bình, cô ấy rất quan tâm đến Viên Lộ, Viên Lộ còn từng đến nhà cô ấy ăn cơm.”

Nghe đến đây, Cố Nguyên và Mặc Lâm lập tức nhìn nhau.

Mặc Lâm hỏi: “Cô có thể cho tôi địa chỉ của cô Tống không?”

Cô giáo: “Tất nhiên, cô ấy ở ký túc xá giáo viên cũ, để tôi viết cho.”

Cố Nguyên cho toàn bộ bài tập vào túi vật chứng, chuẩn bị đi tìm Tống Bình Bình.

Mặc Lâm nhận tờ địa chỉ từ tay cô giáo chủ nhiệm.

[Số 65, đường Thương Hoài.]

Chẳng phải ngay gần tiệm bánh bao sao? Trùng hợp thế?

Mặc Lâm: “Cô Tống dạy môn gì vậy?”

“Âm nhạc. À, quên nói, cô ấy vẫn đang là sinh viên Học viện Âm nhạc, sang năm mới tốt nghiệp, chưa ký hợp đồng với trường.”

“Chưa tốt nghiệp à, vậy còn trẻ tuổi lắm, những đứa trẻ nghịch ngợm thế này, cô ấy quản được không?” Mặc Lâm cười hỏi.

“Cô Tống dạy học sinh rất có cách, mỗi khi cô ấy lên lớp, các em đều rất chăm chú.”

“Ồ? Vậy là cô ấy nghiêm khắc?”

“Cũng không hẳn…” Cô giáo chủ nhiệm ngừng lại một chút, dường như đang tìm từ ngữ: “Cô ấy thích tạo không khí đặc biệt khi dạy, sẽ dán một nốt ruồi đỏ ngay giữa trán mỗi học sinh. Giờ giáo viên trẻ có nhiều cách dạy riêng lắm.”

“Dán nốt ruồi đỏ mà cũng hiệu quả à?”

“Hiệu quả chứ, lũ trẻ không ai muốn gỡ xuống, coi như báu vật ấy!”

“Khi nào thì cô Tống có tiết?”

“Chờ chút, để tôi xem thời khóa biểu.”

Cô giáo chủ nhiệm lấy từ ngăn kéo ra một tờ thời khóa biểu: “Tiết bốn là tiết âm nhạc!”

Mặc Lâm cúi mắt nhìn đồng hồ trên tay: “Là tiết này à?”

“Đúng.” Cô giáo chủ nhiệm nói: “Hai người muốn tìm cô ấy à? Phòng âm nhạc ở tầng năm, cô ấy thường dạy ở phòng piano.”

Hai người rời khỏi phòng giáo viên, đi thẳng lên tầng năm, từ các phòng học vọng ra tiếng đàn piano, âm thanh du dương êm ái.

Cố Nguyên lần theo tiếng đàn, nhìn thấy một gương mặt trẻ trung đang cúi đầu chơi piano.

Ngón tay cô rất đẹp, trắng muốt, khi gõ phím trông như đang nhảy múa trên bàn phím.

Khúc nhạc vốn vui tươi, qua tay cô lại mang một nỗi buồn man mác, nhưng không hề lạc điệu, trái lại còn có một vẻ bi tráng đến nao lòng.

Tống Bình Bình kết thúc bản nhạc, trong phòng vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt.

Sau đó, Tống Bình Bình đứng lên, lần lượt dán một chấm tròn đỏ vào giữa trán mỗi học sinh.

Phòng học yên tĩnh đến mức, Cố Nguyên đứng ngoài cửa sổ cũng có thể nghe rõ tiếng thở của lũ trẻ.

Trẻ con vốn hiếu động, vậy mà hơn ba mươi đứa bị nhốt trong một phòng học lại chẳng có đứa nào lơ đãng.

Cố Nguyên nhìn từng gương mặt non nớt, ai nấy đều cúi đầu, như đang thực hiện một nghi lễ trang trọng.

Khi đã dán hết các chấm đỏ, Tống Bình Bình quay lại ngồi trước cây đàn, bắt đầu chơi một khúc nhạc kỳ dị.

Tiếng nhạc vang lên, ban đầu Cố Nguyên tưởng cô đang chơi một bản cổ điển.

Nhưng nghe kỹ, trong cái nền cổ điển lại pha thêm sự nặng nề, tiết tấu lên xuống dữ dội, hoàn toàn không phải loại nhạc phù hợp với học sinh tiểu học.

Tống Bình Bình kết thúc bản đó rồi lập tức chuyển sang bản tiếp theo, ngay sau đó, cả lớp đồng thanh hát.

Là một bài hát thiếu nhi rất quen tai, nhưng Cố Nguyên nhất thời không nhớ tên.

Hai người đứng bên cửa sổ quan sát Tống Bình Bình. Cô nhận ra có người nhìn mình, liếc mắt sang, rồi lại cúi đầu tiếp tục chơi đàn.

Một tiết học nhanh chóng trôi qua. Ngoài việc dán nốt ruồi đỏ cho học sinh, dường như tiết âm nhạc này chẳng có gì khác thường.

Khi học sinh giải tán, hai người chặn đường Tống Bình Bình.

“Có thể nói chuyện một lát không?” Cố Nguyên rút thẻ cảnh sát ra.

“Cảnh sát? Hai người đến vì chuyện của Viên Lộ phải không? Muốn hỏi gì?” Tống Bình Bình vừa cúi đầu nhắn tin, vừa nói, mắt không rời điện thoại: “Tôi còn có hẹn, có thể nói ngắn gọn được không?”

“Cô định đi đâu?” Cố Nguyên hỏi, giọng không chút biểu cảm.

Ấn tượng đầu tiên của Tống Bình Bình về Cố Nguyên là: cảnh sát này trông khá đẹp trai, rất hợp gu thẩm mỹ của mình.

Nhưng mới nghe cậu nói một câu, cô liền cảm thấy cậu có chút u ám, khó tiếp cận. Câu “Cô định đi đâu” khiến cô chợt cảm thấy, mình không nên đi đâu đó sao?

Tống Bình Bình nuốt nước bọt: “Tôi… tôi về nhà thay đồ, rồi ra ngoài ăn cơm với bạn.”

Cô vốn không cần phải giải thích, nhưng dưới ánh mắt nhìn thẳng của đối phương, cô lại vô thức nói ra.

“Tôi có lái xe đến, nếu cô không ngại, chúng tôi có thể đưa cô về.” Mặc Lâm mỉm cười, xoa dịu không khí căng thẳng: “Trên đường có thể vừa đi vừa nói chuyện, chắc không làm lỡ hẹn của cô đâu.”

“Được thôi.” Tống Bình Bình cầm túi xách, gỡ mái tóc búi cao xõa xuống vai: “Vậy thì vừa đi vừa nói nhé.”

Nói xong, cô lại liếc sang gương mặt u ám của Cố Nguyên, rồi vòng sang đi cạnh Mặc Lâm.

Trên đường ra bãi đỗ xe, Mặc Lâm bắt chuyện: “Bản nhạc khi nãy cô chơi là gì vậy?”

“Tôi tự viết.” Tống Bình Bình đáp: “Không phải bản nhạc gì nổi tiếng đâu.”

“Viết hay lắm. Tôi thấy học sinh của cô có vẻ rất thích, cô sáng tác trong hoàn cảnh nào vậy?”

“Có hoàn cảnh gì đâu, chỉ là viết bừa thôi!” Tống Bình Bình hơi ngượng ngùng: “Hồi trước tôi thấy trên mạng có tin, nói có người chơi một bản nhạc cổ điển, về sau liền xuyên ngược về quá khứ. Tôi thấy tò mò, nên tìm thử bản đó để học, nhưng chỉ có phần đầu, nên tôi tự viết tiếp phần sau. Bình thường chẳng có ai nghe tôi chơi đàn, nên tôi chỉ có thể chơi cho mấy đứa nhỏ nghe thôi.”

Mặc Lâm mỉm cười: “Thì ra là vậy, bản nhạc viết hay lắm. Tôi còn tưởng là một kiệt tác cổ điển nổi tiếng cơ.”

Nghe vậy, Tống Bình Bình càng thêm ngại, cúi đầu cười khẽ: “Anh quá khen rồi!”

Cố Nguyên đi trước, đã tìm thấy chỗ đậu xe, đứng dựa vào đầu xe chờ hai người kia vừa đi vừa tán chuyện. Thấy họ vừa nói vừa cười đi lại, hàng lông mày vốn đang nhíu chặt của cậu vẫn không hề giãn ra.

Mặc Lâm: “Trước khi lên lớp, cô đang làm nghi lễ gì à?”

“Nghi lễ? À… anh nói vụ dán nốt ruồi đỏ đó hả?” Tống Bình Bình nở nụ cười: “Hồi trước lúc tôi dạy học, bọn trẻ hay mất tập trung, nên tôi kể cho chúng nghe một câu chuyện mà tôi từng trải qua.”

Tống Bình Bình bắt đầu kể lại chuyện cũ của mình: “Hồi nhỏ, tôi thường bị các bạn bắt nạt, mỗi lần như vậy, bà nội tôi lại dán một nốt ruồi đỏ lên trán tôi và nói, chỉ cần dán nốt ruồi này lên là đã được khai quang rồi, thần tiên sẽ phù hộ cháu, sẽ không ai dám bắt nạt cháu nữa.

Sau đó, mỗi lần bị bắt nạt, tôi lại tự dán một nốt ruồi đỏ lên trán mình, rồi lấy hết can đảm đi tìm kẻ bắt nạt để tính sổ. Về sau, thật sự chẳng còn ai dám bắt nạt tôi nữa.

Giờ nghĩ lại, những lời đó chắc là bà nội bịa ra để dỗ dành tôi, nhưng hồi nhỏ tôi tin là mình được thần tiên bảo vệ, nên mới dám đứng lên phản kháng.

Tôi đem câu chuyện này kể cho bọn trẻ nghe, rồi chúng đòi tôi dán nốt ruồi đỏ cho chúng. Tôi cũng chiều theo tụi nhỏ, từ đó, khi vào lên lớp, chúng liền ngoan ngoãn hơn hẳn.

Tôi có hỏi lý do, bọn trẻ nói dán nốt ruồi đỏ tức là có thần tiên đang trông chừng, nên không dám nghịch ngợm nữa.”

“Thì ra là vậy, tôi còn tưởng cô đang làm nghi thức gì ghê gớm lắm chứ!” Mặc Lâm để ý đến chuỗi hạt màu hồng trên cổ tay Tống Bình Bình: “Chuỗi hạt này của cô trông đặc biệt nhỉ.”

“A… đây là đá hoa đào tôi xin ở chùa, nghe nói có thể cải thiện đường tình duyên.” Tống Bình Bình cười đáp.

“Có hiệu nghiệm không?”

“Chắc là có chứ!” Tống Bình Bình ngượng ngùng cúi đầu, thầm nghĩ: Quả thật là có tác dụng, mới đeo được mấy hôm mà đã gặp ngay một người đàn ông đẹp trai như thế này.

“Hình như cô rất tin mấy thứ này, tôi thấy trên túi của cô còn treo bùa cầu may.”

“Anh còn nhận ra bùa cầu may sao?” Tống Bình Bình hơi phấn khích: “Tôi còn một cái nữa, anh có muốn lấy một cái không? Đều đã khai quang rồi, rất linh nghiệm đấy!”

“Hai người có thể nhanh lên được không?”

Cố Nguyên đứng dựa vào đầu xe, giọng đầy khó chịu.

**

Chan: một đứa thì không cho vợ làm đồ thủ công cho người khác, một đứa thì không cho chồng nói chuyện với nhau khác. Tụi bây về nhà nhốt nhau lại đi!!!

Hết chương 45

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.