Chương 78
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
“Hắn không cho phép tôi nói chuyện này với bất kỳ ai, bắt tôi phải giữ bí mật này trong bụng.
Hắn nhầm tôi là Vương Lan, khi đưa tôi xuống núi, hắn đã ngã rất nhiều lần, chúng tôi suýt nữa bị lạc. Cho nên tôi đoán, thị lực của hắn có thể không tốt, tôi luôn không dám nói chuyện, tôi sợ hắn nhận ra tôi không phải là Vương Lan.”
Ánh mắt Chu Nghệ San lấp lánh sự buồn bã, như thể chìm vào vực sâu của đêm hôm đó.
Mặc Lâm cẩn thận phân tích lời khai của Chu Nghệ San, phát hiện ra một vài vấn đề.
Thứ nhất, sau khi phòng vệ quá mức, Chu Nghệ San không hề xác nhận đối phương còn sống hay đã chết. Phản ứng bình thường của một người là ngay lập tức đi xác định đối phương còn sống hay không, nhưng Chu Nghệ San lại không hề có hành động này trong suốt quá trình.
Thứ hai, sau khi người đàn ông xuất hiện, phản ứng của cô ta cũng không đúng lắm, bất kể cô ta có quen người đàn ông này hay không, sau khi xảy ra chuyện như vậy, cô ta nên giải thích, nhưng cô ta lại không làm, cô ta thậm chí còn không nói một lời nào.
Thứ ba, Chu Nghệ San luôn nhấn mạnh rằng thị lực của đối phương không tốt, trong điều kiện ánh sáng kém, không có sự xác minh, tại sao cô ta lại có thể quan sát được điểm này?
Mặc Lâm cảm thấy Chu Nghệ San không đơn giản như tưởng tượng, rõ ràng, bộ lời khai này đã được cô ta nghĩ sẵn từ lâu.
Về lý do tại sao phải nói như vậy, có lẽ là để giảm nhẹ tội của mình.
Từ phản ứng và lời kể của cô ta, có thể phán đoán rằng cô ta biết danh tính của người đàn ông, việc không nói ra chắc chắn có lý do khác.
Mặc Lâm suy nghĩ một lúc, lại nhìn Chu Nghệ San: “Cô biết hắn là ai, đúng không?”
Chu Nghệ San lắc đầu: “Không biết.”
Mặc Lâm: “Dáng người của hắn có đặc điểm gì không?”
“Hắn rất gầy, cao gần 1m8.”
“Còn giọng nói thì sao? Có đặc điểm gì không?”
Chu Nghệ San suy nghĩ một lát: “Giọng hắn rất hay, nghe rất trẻ.”
Mặc Lâm cảm thấy con số này không chính xác, lúc đó đối phương có thể còn khá nhỏ tuổi, đang trong giai đoạn phát triển xương, nên phạm vi chiều cao cần phải dự đoán cao hơn.
Mặc Lâm biết nếu tiếp tục hỏi cũng không có kết quả gì, nên đã đổi sang một câu hỏi khác: “Người đã bắt nạt cô đeo mặt nạ gì?”
Chu Nghệ San suy nghĩ một chút, nói: “Hình như là mặt nạ đầu heo.”
Mắt Mặc Lâm hơi híp lại, sau đó lấy điện thoại ra và tìm bức ảnh chiếc mặt nạ mà Ngụy Châu đã đeo khi chết: “Có phải trông như thế này không?”
Chu Nghệ San nhìn thấy chiếc mặt nạ, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi: “Đúng là nó, cả đời này tôi cũng không thể quên!”
Lúc này, Mặc Lâm đã có câu trả lời trong lòng.
Đêm đó, tiếng đập mà Chu Nghệ San nghe thấy ở cửa hang hẳn là tiếng người đó dùng đá phá hủy khuôn mặt của Ngụy Xuyên.
Ban đầu, Ngụy Xuyên chỉ bị hôn mê, hơi thở yếu ớt, nhưng không chết.
Nguyên nhân cái chết thực sự của cậu ta… là những cú đập cuối cùng của người đó.
Điều này khớp với kết quả phán đoán của pháp y năm đó, về điểm này, Chu Nghệ San không nói dối, còn lời khai của cô ta có bao nhiêu phần trăm là sự thật, Mặc Lâm vẫn đang phân tích.
Từ lời kể của Chu Nghệ San, tuổi của người đó không lớn, hắn có tính cách ranh giới, gia đình của hắn rất có thể không hạnh phúc. Đối mặt với bạo lực, hắn thể hiện sự bình tĩnh, rất có thể đã phải chịu đựng bạo lực gia đình từ nhỏ.
Ngụy Châu cao 1m85, trên người có nhiều vết sẹo cũ, các vết sẹo đều ở những chỗ bị quần áo che đi, rất phù hợp với những vết sẹo do bạo lực gia đình để lại.
Hồ sơ tội phạm này, cộng thêm chiếc mặt nạ mà Ngụy Châu để lại trước khi chết, tất cả các manh mối đều chỉ về cùng một người.
Hung thủ thực sự của vụ án giấu xác trên núi tuyết rất có thể chính là Ngụy Châu.
“Cô và Ngụy Châu có nói chuyện không?” Mặc Lâm hỏi.
Chu Nghệ San lắc đầu, ánh mắt có chút xao động: “Tôi có gặp cậu ấy ở trường trung học, nhưng cậu ấy khá kín đáo, cũng không thích nói chuyện, nên tôi không nói chuyện với cậu ấy. Sau khi cậu ấy ra tù, làm thợ sửa chữa ở khách sạn, nghe nói cậu ấy bị câm, nên tôi càng không nói chuyện với cậu ấy.”
“Lần cuối cùng cô gặp anh ta là khi nào?”
Chu Nghệ San suy nghĩ một chút: “Tôi đã không gặp cậu ấy mấy năm rồi. Chắc… có lẽ là 5 năm rồi?”
“Quan hệ của cô và anh ta thế nào?”
“Quan hệ của chúng tôi không tốt lắm, chỉ là đồng nghiệp thôi.”
“Anh ta có hành vi cử chỉ nào kỳ lạ không?”
Chu Nghệ San suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không.”
Mặc Lâm: “Cô đã từng làm lễ tân ở Bia Lâm Sơn Trang, tại sao lại đến đó làm việc?”
Ngón cái của Chu Nghệ San cào vào ngón cái của tay phải, cả cơ thể của cô ta rất căng thẳng, trông rất kỳ lạ: “Vì ở đó trông khá sang trọng, lương cũng cao.”
“Cô đến Bia Lâm Sơn Trang năm nào?” Mặc Lâm mỗi khi nói một câu, đều đặc biệt chú ý đến biểu cảm trên khuôn mặt đối phương.
Chu Nghệ San: “12 năm trước.”
Mặc Lâm: “Tại sao lại nhớ rõ như vậy?”
Chu Nghệ San: “Tôi kỷ niệm ngày cưới hàng năm, nên nhớ rất rõ.”
Mặc Lâm: “Nếu tôi không nhầm, 12 năm trước, vừa hay là năm Ngụy Châu ra tù.”
Sau khi Mặc Lâm nói câu này, động tác cạy móng tay của Chu Nghệ San dừng lại.
“Cô đang nói dối.” Mặc Lâm nhìn chằm chằm vào Chu Nghệ San bằng ánh mắt nghi ngờ: “Cô biết người đàn ông đêm đó là ai.”
Chu Nghệ San không trả lời.
Mặc Lâm: “Cô chỉ có ba phút để thú nhận, đợi tôi nói ra tên của đối phương, tính chất vụ việc sẽ hoàn toàn khác.”
Chu Nghệ San nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìn Mặc Lâm: “Tôi thực sự không biết.”
Mặc Lâm cười, rút một cuốn sách ra khỏi kệ.
Chu Nghệ San nhìn cuốn sách trên tay anh, ánh mắt đầy sự khó tin.
Mặc Lâm ngồi trở lại ghế, thong thả bắt chéo chân, từ từ mở chương đầu tiên của cuốn sách: “Cô còn hai phút.”
Chu Nghệ San nắm chặt tay, quai hàm cũng siết lại.
Khi thời gian đếm ngược sắp kết thúc, môi cô ta mấp máy: “Là Ngụy Châu.”
Mặc Lâm hài lòng đóng sách lại, tên cuốn sách là 《Đảo hoang quỷ ảnh》, chính là tác phẩm tiêu biểu của Ngụy Châu.
Xem ra Chu Nghệ San đã hiểu được ám chỉ của anh.
“Cô nghĩ, cô giấu diếm danh tính của Ngụy Châu thì có thể thoát tội không tố giác tội phạm sao?”
Giọng nói của Mặc Lâm giống như một chiếc xiềng xích từ trên trời rơi xuống, bắt giữ linh hồn của Chu Nghệ San, cô ta cúi đầu, im lặng nhìn chằm chằm vào mặt bàn, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
“Vì một sự hiểu lầm, hắn đã giết nhầm em trai của mình.” Mặc Lâm nói bằng giọng trầm thấp: “Đêm đó hắn không biết người bị cô đập choáng là Ngụy Xuyên, vì hắn mắc chứng quáng gà bẩm sinh, đến tối sẽ không nhìn rõ mọi thứ.
Cô đã tận mắt chứng kiến hắn giết Ngụy Xuyên, nhưng cuối cùng cô vẫn không nói cho hắn sự thật… Bởi vì trong lòng cô luôn hận việc hắn ở bên Vương Lan, cô tận mắt nhìn hắn phạm sai lầm, trong lòng thực ra rất vui sướng.
Cô không còn cảm thấy mình không xứng với hắn nữa, thậm chí cô còn có thể dùng bí mật của hắn để uy h**p hắn!”
Chu Nghệ San véo các ngón tay của mình, suy nghĩ rối loạn, mồ hôi trên trán ngày càng nhiều, vai cũng không kìm được mà run rẩy.
“Tất cả những gì tôi muốn đều bị Vương Lan cướp đi! Nếu không phải cô ta, tôi cũng sẽ không đi đến bước đường hôm nay!” Hàng rào tâm lý của Chu Nghệ San hoàn toàn sụp đổ, cô đột nhiên cười lớn: “Nhưng mà, có một thứ tôi đã cướp được từ cô ta…”
Mắt Chu Nghệ San đỏ hoe, nhìn Dương Mục với ánh mắt nửa cười nửa không: “Vương Lan đã qua lại với rất nhiều đàn ông, nhưng đều chỉ là diễn kịch, chỉ có tôi biết người cô ta thực sự thích là ai…” Cô nói xong, nhìn Dương Mục, “Lão Dương, người cô ta thích là anh!”
Dương Mục chỉ thấy nực cười: “Em nói đùa gì vậy, sao cô ấy có thể thích anh?!”
Chu Nghệ San cũng không giấu diếm nữa: “Khi tôi làm lễ tân em đã biết rồi.”
Lúc đó, Vương Lan lột xác trở thành một nữ cường nhân, cô ta và cô bạn học nghèo khó mười mấy năm trước như hai người hoàn toàn khác nhau. Chu Nghệ San ghen tị trong lòng, luôn âm thầm quan sát đối phương.
“Cô ta thường xuyên phải ra ngoài họp, không hay ở khách sạn, tầng cao nhất của khách sạn có một căn phòng thuộc về cô ta, nơi đó có thể coi là nhà của cô ta, đôi khi cô ta sẽ mang một ít hành lý về, rồi lại mang đi một ít quần áo để thay.
Phòng của cô ta có khóa mật mã, ngoại trừ cô ta ra, không ai vào được.”
Một ngày, Vương Lan rời đi mà không khóa cửa sổ.
Sự tò mò đã thúc đẩy Chu Nghệ San trèo qua cửa sổ phòng bên cạnh để vào phòng của Vương Lan và cô đã phát hiện ra những bức ảnh mà đối phương dán trên tường.
Những bức ảnh dán đầy cả một bức tường, mỗi bức ảnh đều có bóng dáng của Dương Mục. Có bức là ảnh cá nhân của Dương Mục, có bức là ảnh Dương Mục đang làm việc, còn có cả ảnh ông chụp chung với đồng nghiệp.
Vương Lan lại có nhiều ảnh của Dương Mục đến vậy.
Những bức ảnh đó khiến Chu Nghệ San cảm thấy rợn người.
“Sau đó, tôi phát hiện cô ta thường xuyên đỗ xe trước cửa sở cảnh sát, hình như chỉ để nhìn anh một cái. Cô ta thích anh!”
Lúc này, sắc mặt của Dương Mục trở nên rất khó coi.
Ông lặng lẽ nghe hết những hồi ức của Chu Nghệ San, đợi cô kể xong, ông mới chất vấn: “Vậy là, em lấy anh là để chọc tức Vương Lan, đúng không?”
Đến nước này, Chu Nghệ San cũng không né tránh nữa: “Dù sao tôi cũng sắp vào tù rồi, trước khi vào, tôi sẽ ly hôn với anh!”
“Nhưng em nói, em lấy anh là vì yêu anh mà!” Dương Mục trông như thể cả người đã hóa ngốc.
“Chúng ta ở bên nhau, hoàn toàn là vì đứa bé.” Chu Nghệ San nói: “Vốn dĩ tôi không có h*m m**n gì với hôn nhân, nhưng lần đó uống say, lỡ mang thai.”
“Chu Nghệ San…” Mắt Dương Mục lập tức đỏ hoe: “Em quá đáng lắm rồi!”
Chu Nghệ San dùng hai tay lau nước mắt: “Xin lỗi anh, tôi cũng không ngờ, một quyết định ban đầu lại dẫn đến nhiều thay đổi như vậy!”
Dương Mục nhịn rồi lại nhịn: “Chu Nghệ San, em nói thật cho anh biết. Tinh Tinh rốt cuộc có phải con gái anh không?”
Thấy Chu Nghệ San không nói gì, Dương Mục lại nói: “Chỉ cần em nói là phải, anh sẽ đợi em ra tù, bao nhiêu năm anh cũng đợi.”
Khóe mắt Chu Nghệ San chảy ra hai hàng nước mắt: “Nếu anh không tin, thì đi xét nghiệm quan hệ cha con đi!”
Dương Mục hít một hơi thật sâu: “Nghệ San, em còn nhớ một năm trước khi thầy chuyển công tác không?
Anh đã nói, bất kể tương lai xảy ra chuyện gì, anh cũng sẽ chăm sóc em!
Chúng ta đã sống với nhau bao nhiêu năm, sớm đã trở thành người thân.”
Nghe đến đây, lông mày Chu Nghệ San khẽ động đậy, dường như cũng có chút luyến tiếc.
“Anh biết em không yêu anh, nhưng anh thích em, cũng muốn cho em một gia đình.” Dương Mục tiếp tục nói: “Hôm đó sinh nhật em, anh mời rất nhiều người đến ăn mừng, tổ chức rất long trọng, ban đầu anh định tỏ tình với em.
Nhưng hôm đó có mấy người bạn học cũ, anh cứ bị họ chuốc rượu, sau đó anh uống say bất tỉnh, khi tỉnh dậy, thấy em nằm bên cạnh.
Sau này, em có thai, bọn họ liền vội vàng tổ chức hôn lễ.
Thực ra anh muốn cho em một tình yêu và một đám cưới hoàn hảo! Tiếc là bị anh làm hỏng hết! Còn khiến em hiểu lầm rằng anh cưới em là để chịu trách nhiệm… Bao năm qua, giữa chúng ta luôn có khoảng cách. Hôm nay anh nói ra là muốn em biết, bất kể xảy ra chuyện gì, em vẫn còn anh và Tinh Tinh!”
Mặc Lâm chăm chú lắng nghe chuyện tình cảm của hai người, ngón tay anh nhanh chóng xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón áp út.
Dương Mục như mở van xả lũ, bước tới, quỳ xuống trước mặt Chu Nghệ San: “Bao năm nay em đã khổ rồi. Một cô tiểu thư đài các như em, chưa từng làm việc nhà, vậy mà lại giặt tã cho con, thay phân thay nước tiểu… Sau sinh bị trầm cảm, cũng chỉ trút giận lên anh, chưa bao giờ trút giận lên con, anh biết em rất vất vả!
Anh luôn bận rộn với công việc bên ngoài, không có thời gian chăm sóc em. Em cũng không hề than phiền, dốc hết lòng ở nhà chăm con. Vì đứa bé này, em đã hy sinh rất nhiều, thậm chí còn mất cả công việc…
Em yêu con như vậy, anh cũng sẽ yêu con như vậy!
Sau khi em vào đó, anh nhất định sẽ chăm sóc Tinh Tinh thật tốt, bọn anh sẽ đợi em ra!”
Chu Nghệ San cứ khóc mãi, đau đớn đến gần như nghẹt thở.
“Mỗi lời anh nói với em, anh đều sẽ làm được… Nghệ San, chúng ta đừng ly hôn, được không?”
Cuối cùng, Chu Nghệ San vẫn gật đầu.
Sau khi Chu Nghệ San bị cảnh sát đưa đi, Dương Mục ngồi trong hành lang sở cảnh sát rất lâu như một bức tượng sáp. Vẻ mặt ông nghiêm trọng, mày nhíu chặt, dường như đang chìm trong suy nghĩ nặng nề.
Trong sở cảnh sát, không một ai dám đến an ủi ông, ngay cả người đệ tử thường ngày nói nhiều cũng trở nên im lặng.
Một đôi giày đi tuyết đắt tiền đột nhiên xuất hiện trước mặt ông, ông ngây người một chút, ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy Mặc Lâm cầm một chiếc cốc giấy, ngồi xuống bên cạnh ông.
Trong cốc giấy tỏa ra mùi cà phê thơm nồng, Mặc Lâm đưa ly cà phê nóng đến tay ông: “Tại sao không nói cho cô ấy biết Ngụy Châu đã chết?”
“Tâm lý của cô ấy quá yếu, sau khi vào trong đó, cô ấy còn phải cố gắng để ra ngoài. Tôi sợ cô ấy nghĩ quẩn, hy vọng cô ấy nhìn vào con gái mà cố gắng cải tạo thật tốt, sớm ngày ra tù.”
Mặc Lâm gật đầu: “Sẽ.”
Dương Mục uống một ngụm cà phê nóng, chỉ thấy đắng đến tận đầu lưỡi. Ông đặt nó sang một bên, cúi đầu cầm một tập hồ sơ, bên trong toàn là những bức ảnh cận cảnh hiện trường cái chết của Lê Sơ Minh.
Đầu tiên là ổ khóa dính keo, sau đó lần lượt là chai rượu vang đã mở, ly rượu vang đã uống hết, cặn màu đỏ sẫm dưới đáy ly, chăn gối lộn xộn, dép lê vương vãi, bức rèm nước đã đóng băng bên ngoài bồn tắm…
Tiếp tục lật ra, bức ảnh Lê Sơ Minh bị đông cứng đến chết hiện ra, cả khuôn mặt hắn đóng một lớp băng trắng mỏng, khóe miệng hơi nhếch lên, như thể chết một cách rất thanh thản.
Cơ thể chìm trong lớp băng mỏng, phần da thịt lộ ra ngoài cũng đóng băng trắng xóa, trông như một tác phẩm điêu khắc băng tinh xảo.
Mặc Lâm vỗ vai Dương Mục: “Về nghỉ ngơi thật tốt đi, nếu không vụ án còn chưa phá được, anh đã gục rồi!”
Dương Mục cúi đầu nhìn ly cà phê trên tay: “Vụ án chưa phá được, sao tôi ngủ được chứ!”
Mặc Lâm mỉm cười: “Tôi thấy sắp rồi.”
“Thật sao?” Khóe miệng Dương Mục khẽ động, ánh mắt nhìn về nơi xa xăm: “Hy vọng là vậy.”
**
Chan: Xưng hô của các nhân vật là theo tâm trạng và tình huống, khi Chu Nghệ San nói về crush thì sẽ là như vậy, như 1 tín ngưỡng ấy. Còn Mặc Lâm thì khác, như nói về 1 đối tượng xa lạ. Còn lúc người vợ xé mặt với chồng, còn đòi ly hôn thì tất nhiên là ko thể anh anh em em được rồi.
Nhưng mà tui thấy để học sinh trung học trải qua những cái này thì hơi tởm, mà khi đó cha của Chu Nghệ San là đội trưởng đội cảnh sát, con gái mất tích mà ko đi tìm thì hơi lạ, ý là mất tích 48h đã báo án được rồi >_
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.