🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 85

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Trong bồn nước nóng bốc hơi nghi ngút, hơi nước trắng xóa bao trùm cả phòng tắm.

Cố Nguyên đang xử lý vết tuyết trên đôi bốt ở bồn rửa mặt.

Nước nóng đã được vặn hết cỡ, tiếng nước chảy ào ào không làm cho dây thần kinh căng thẳng được thư giãn.

Sau khi xử lý xong đôi bốt dính tuyết, cậu lại cởi bỏ quần áo dính mùi khói, ném tất cả vào máy giặt.

Máy giặt vang lên tiếng rung động nặng nề, giống như tiếng sấm nổ âm ỉ trong một ngày mưa u ám.

Quay lại thời điểm một ngày trước.

Sau khi đám cháy ở nhà Dương Mục được dập tắt, Cố Nguyên đã đến bệnh viện một chuyến, lúc đó Mạc Phi cũng đang ở đó.

Tên Mạc Phi này luôn xuất hiện thần bí, không ai biết rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.

Hôm đó, trên hành lang bệnh viện, Mạc Phi đã gọi cậu lại.

“Là bạn bè, có chuyện này phải nói với cậu.”

Mạc Phi vừa nói, vừa lấy ra một bức ảnh đưa cho Cố Nguyên: “Mặc Lâm từng bị khởi tố vì nghi ngờ phòng vệ quá mức. Đây là bức ảnh anh ta ra tòa. Cuối cùng tội danh không thành lập, anh ta được trắng án, tôi nói chuyện này với cậu là muốn nói cho cậu biết, cậu có thể tin tưởng nhân cách chính của Mặc Lâm, nhưng không thể tin vào nhân cách phụ của anh ta. Là bạn bè, đây là lời khuyên của tôi dành cho cậu.”

Cố Nguyên liếc nhìn người trong ảnh, quả thật là Mặc Lâm.

Mạc Phi lấy lại bức ảnh: “Nếu không có gì bất ngờ, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau!”

Cố Nguyên: “Định đi đâu?”

“Đến thành phố Nham Hải.” Mạc Phi nói: “Tôi nghe nói cậu cũng làm việc ở đó, khi nào về nhớ hẹn đi ăn nhé!”

Mạc Phi nói xong định rời đi, bị Cố Nguyên gọi lại: “Anh hiểu rõ Mặc Lâm không?”

Mạc Phi quay đầu lại, mỉm cười: “Cũng không hẳn là hiểu, chỉ là biết một vài chuyện về anh ta.”

“Ngại tốn thời gian cho một ly cà phê không?” Cố Nguyên chủ động đưa ra lời mời.

Trong một quán cà phê ven đường, Mạc Phi gọi một ly Americano.

“Mặc Lâm căn bản không có ý định chữa trị, giống như những bác sĩ tâm lý khác, tôi đã bị anh ta từ chối.” Mạc Phi nói: “Anh ta không chịu hợp tác điều trị, chẳng lẽ có thể cưỡng chế điều trị sao?”

“Cưỡng chế mà anh nói, là cưỡng chế theo kiểu gì?” Cố Nguyên như thể đã nắm bắt được từ khóa.

“Ừm…” Mạc Phi suy nghĩ một thoáng: “Chắc cậu cũng đã tham gia vào vụ xét xử An An rồi đúng không, thực ra, về bản chất, đó là thông qua tấn công tâm lý và vật lý để tiêu diệt nhân cách thừa của bệnh nhân, đạt được mục đích chữa trị. Nhưng phương pháp này không áp dụng được cho Mặc Lâm. Đầu tiên, hàng rào tâm lý của anh ta rất cao, bác sĩ tâm lý rất khó can thiệp. Hơn nữa, chưa có ai tiếp xúc với nhân cách phụ của anh ta, chúng tôi không tìm được điểm yếu của đối phương.”

Nghe xong lời của Mạc Phi, Cố Nguyên chìm vào suy tư: “Nếu có cách để tìm hiểu điểm yếu của nhân cách phụ, có phải có thể thiết kế phương án điều trị không?”

“Trên lý thuyết là vậy, nhưng nhân cách phụ của Mặc Lâm đã có ai từng thấy? Cậu thấy chưa?” Mạc Phi nở nụ cười: “Ngay cả đến gần còn không được, nói gì đến điều trị.”

“Nếu tôi có thể thì sao?” Cố Nguyên cũng không biết mình lấy đâu ra sự tự tin này, cậu chỉ rất muốn thử, rất muốn làm gì đó cho Mặc Lâm.

“Nếu cậu có thể tiếp xúc với nhân cách phụ của anh ta thì tốt quá rồi, việc cậu phải làm là xây dựng mối quan hệ tin tưởng với nhân cách phụ, việc này có thể cần cậu tốn rất nhiều sức lực và thời gian.” Mạc Phi nhíu mày: “Điều tôi lo lắng là… Mặc Lâm rất bài xích nhân cách phụ, điều này có thể gây ra mâu thuẫn giữa cậu và anh ta, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kỹ.”

“Tôi muốn biết, nếu một ngày nào đó Mặc Lâm mất kiểm soát, kết quả tồi tệ nhất là gì?”

Mạc Phi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Anh ta sở hữu nhân cách tội phạm, một khi làm ra những chuyện không thể kiểm soát, sẽ bị người của tổ chức mang đi. Đến lúc đó, anh ta sẽ biến mất trước mặt cậu, sự biến mất mà tôi nói, là loại biến mất mà ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Tất cả dấu vết thuộc về anh ta trên thế giới này sẽ bị xóa sạch, giống như hai người chưa từng gặp nhau. Tất cả ký ức chỉ là một giấc mơ…”

Tay Cố Nguyên không kìm được siết chặt ly trà: “Bệnh tình của anh ấy luôn rất ổn định, tôi tin anh ấy.”

Mạc Phi cười cười, anh ta chỉ vào một vài nơi bên ngoài cửa sổ: “Không biết cậu có nhận ra không? Chỗ kia, chỗ kia, và cả chỗ kia nữa…” Mạc Phi chỉ vào vài góc phía xung quanh: “Những người đó luôn đi theo Mặc Lâm, bọn họ là người do tổ chức phái đến để giám sát anh ta…

Anh ta giống như một con chó, một khi bắt đầu phát điên cắn người… sẽ lập tức bị người ta kéo đi… Cậu cho rằng, không đối mặt với vấn đề này thì vấn đề sẽ không tồn tại sao?”

Cố Nguyên chìm vào trầm tư.

Mạc Phi tiếp tục nói: “Có thể một ngày nào đó anh ta sẽ bị quả bom hẹn giờ này của chính mình nổ cho tan nát… Trước khi bi kịch xảy ra, cậu có khả năng giúp anh ta, chỉ là xem cậu có muốn hay không mà thôi… Nếu cậu cần tôi giúp đỡ, có thể gọi điện cho tôi bất cứ lúc nào.”

**

Cố Nguyên không tin Mạc Phi, vì vậy ngày hôm sau, cậu đã theo dõi Mạc Phi.

Cố Nguyên đi theo Mạc Phi đã cải trang vào một nhà hàng, không ngờ lại gặp Mặc Lâm và Dương Mục đang cùng nhau uống rượu.

Những cuộc đối thoại sau đó, cậu đều đã nghe thấy.

Khi Cố Nguyên quay về, cậu đã xử lý vết tuyết trên giày, quần áo dính mùi khói cũng đã giặt sạch, sau khi làm xong những việc này, trong lòng cậu luôn có cảm giác bất an.

Mặc Lâm đang làm một việc rất mạo hiểm, nếu muốn nhổ tận gốc kẻ đứng sau, chắc chắn sẽ rơi vào nguy hiểm.

Nếu vào lúc khẩn cấp, nhân cách phụ lại nhảy ra phá đám, vậy thì kết quả…

Cố Nguyên không dám nghĩ tiếp.

Nhưng lời của Mạc Phi lại vang lên rõ ràng trong đầu cậu: Sự biến mất mà tôi nói, là loại biến mất mà ngay cả thi thể cũng không tìm thấy. Tất cả dấu vết thuộc về anh ta trên thế giới này sẽ bị xóa sạch, giống như hai người chưa từng gặp nhau. Tất cả ký ức chỉ là một giấc mơ…

Mạc Phi nói đúng, cậu phải làm một cái gì đó.

Bệnh của Mặc Lâm chưa khỏi một ngày, nguy hiểm sẽ vẫn luôn tồn tại, cậu nên giúp anh ấy bằng cách nào?

Nước trong bồn tắm đột nhiên lay động, cậu mở mắt ra, thấy cơ thể cường tráng của Mặc Lâm nghiêng về phía mình.

Mặc Lâm đưa ngón tay gạt những sợi tóc ướt trên khóe mắt Cố Nguyên: “Đang suy nghĩ cái gì vậy?”

“Không nghĩ gì cả.”

Cố Nguyên cụp mắt xuống, khuôn mặt cậu ửng đỏ vì nước nóng, lông mi dính những giọt nước đọng lại từ hơi nước, trông như vừa mới khóc xong.

Mặc Lâm đã tinh ý nhận ra sự bất thường của Cố Nguyên: “Có phải có chuyện muốn nói với anh không?”

Cố Nguyên lắc đầu.

Thấy đối phương không chịu thành thật, Mặc Lâm đưa tay nâng cằm Cố Nguyên lên, nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở: “Em giặt quần áo.”

Cố Nguyên chớp mắt: “ừm.”

“Em mua vé máy bay cho sáng mai.” Giọng Mặc Lâm khi nói không thể hiện ra vui buồn: “Không sợ quần áo không khô sao?”

“Không quan trọng.” Cố Nguyên nói: “Để khách sạn gửi quần áo về.”

Mặc Lâm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào mắt đối phương.

Cậu không lừa được anh, anh chỉ cần nhìn một cái là biết cậu nói dối.

Mặc Lâm có chút thất vọng, đây là lần đầu tiên Cố Nguyên cố ý giấu anh.

Nhưng anh không thể hiện sự khó chịu: “Chắc chắn không muốn ở lại trượt tuyết à?”

“Không được, về còn có việc.”

Cố Nguyên nói xong, đứng dậy từ trong bồn tắm, cậu vừa đứng dậy đã bị Mặc Lâm kéo lại.

“Tâm trạng không tốt à? Giúp em thư giãn một chút nhé?”

Mặc Lâm khẽ cọ vào cổ Cố Nguyên, ý định buông lỏng đã rất rõ ràng.

Khi anh hôn lên, môi của Cố Nguyên cũng chủ động áp sát đến, còn không nói không rằng đẩy anh ngã vào bồn tắm, Mặc Lâm ngạc nhiên, trong lòng anh, chút âm u vì đối phương không thành thật cũng lập tức tan biến.

Môi của Cố Nguyên như thanh sắt nóng rực, như muốn in đầy dấu vết lên người đối phương mới chịu dừng lại.

Cậu cảm nhận nhịp tim của Mặc Lâm, cảm giác nó như một cái trống đang rung động rất nhanh…

Mạc Phi nói không sai, cậu nhất định phải giúp Mặc Lâm bước đi bước đầu tiên, bị bệnh thì phải chấp nhận điều trị.

Nước nóng trong bồn tắm sẽ làm tăng lưu thông máu, khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, nhịp tim cũng sẽ tăng.

Cậu nhất định có cách đánh bại nhân cách phụ, chỉ có cậu mới có thể giúp được Mặc Lâm!

Nhịp tim của Mặc Lâm đang tăng tốc, nhưng sau khi đạt đến đỉnh điểm, nó lại chậm lại.

Đôi mắt của Mặc Lâm nhắm lại rồi lại mở ra: “Em đang làm gì vậy? Muốn gọi nhân cách phụ của anh ra?”

Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên, anh hiểu rất rõ những gì đối phương đang suy nghĩ: “Mạc Phi đã nói gì với em?”

Cố Nguyên sững người, mồ hôi trên sống mũi rơi xuống ngực Mặc Lâm.

Cố Nguyên do dự một chút, dừng lại hành động: “Em chỉ… muốn giúp anh…”

“Em không giúp được anh, điều em cần làm là tin tưởng anh.” Mặc Lâm cảm thấy giọng điệu của mình vừa rồi có chút nặng, lại nói thêm: “Em tin tưởng anh, đó chính là sự giúp đỡ lớn nhất đối với anh.”

Nếu là trước đây, Cố Nguyên sẽ nghĩ những gì Mặc Lâm nói đều đúng. Nhưng cậu dần dần hồi phục tâm lý và bắt đầu có những hiểu biết của riêng mình về thế giới này.

Nhìn những giọt mồ hôi lăn trên cổ Mặc Lâm, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút mơ hồ.

Cậu đã cố gắng tìm hiểu mối quan hệ giữa người với người và mạng lưới phức tạp của thế giới này, cuối cùng cậu phát hiện ra mình không còn tự do và thẳng thắn như trước nữa.

Mỗi khi nhìn thấy Mặc Lâm nói chuyện như vậy, cậu lại có cảm giác thất bại, cảm giác thất bại này khiến cậu thấy bất lực, không thể thay đổi được gì.

Cậu nên làm gì?

Câu trả lời cho cậu là sự mệt mỏi và buồn ngủ sau trận chiến đấu.

Cố Nguyên vùi cằm vào chăn, cậu cuộn người lại, muốn xóa hết những suy nghĩ không chắc chắn trong đầu.

Cố Nguyên ngủ rất lâu, đến khi tỉnh dậy, trong đầu cậu toàn là những mảnh vụn của đêm qua.

Thắt lưng cậu có chút đau nhức, đêm qua Mặc Lâm đã nắm eo củ cậu chặt hơn bình thường…

Mặc Lâm đang gọi điện thoại trên ban công, anh đang dùng tiếng Anh trôi chảy để đáp lại lời mời nhiệt tình ở đầu dây bên kia.

Cố Nguyên nghe một lúc thì ôm eo ngồi dậy, cậu muốn ngủ thêm một lát, nhưng cậu đã đặt vé máy bay cho hai giờ sau.

Sau khi cậu rửa mặt xong, kiểm tra hành lý lại một lần nữa, xác định không bỏ sót thứ gì, cậu lại nhìn về phía Mặc Lâm vẫn đang gọi điện thoại.

Bọn họ giống như người của hai thế giới khác nhau.

Cố Nguyên hít một hơi thật sâu, cậu xách hành lý ra khỏi phòng Thiên Sơn Vân Đỉnh.

Gọi một chiếc taxi, đi thẳng đến sân bay, trước khi lên máy bay, cậu liếc nhìn điện thoại, có năm cuộc gọi nhỡ từ Mặc Lâm.

Cậu không gọi lại mà bật chế độ máy bay.

Khi máy bay cất cánh, cậu không kìm được mà sống mũi nghẹn ngào, cuộc đối thoại mà cậu nghe được ở nhà hàng tối qua đột nhiên ùa vào đầu…

” Anh không thật sự nghĩ rằng mình có thể thoát khỏi tổ chức và sống yên ổn với Cố Nguyên đấy chứ? Trước đây tôi tin, nhưng sau khi nhìn thấy trải nghiệm của anh, tôi đã từ bỏ hy vọng đó rồi. Cho dù có thoát khỏi thân phận thì có sao đâu, bên đó vẫn luôn có cách để đưa anh quay trở lại…”

Cố Nguyên bất lực nhìn về phía thành phố bị tuyết trắng bao phủ, rồi nhắm mắt lại.

**

Chan: Trời đụ, ẻm bỏ chồng đi về nhà 1 mình luôn =))))) ê đừng ai chửi ẻm trẻ con nha =))) Ẻm kiểu đang ôm 1 bụng tâm sự và bất lực vì khoảng cách với chồng đó, kiểu vừa sợ mất chồng, mà vừa sợ không giúp gì được cho chồng ẻm á. Với cả tui vẫn nghĩ là ẻm biết chồng ẻm sẽ chạy theo dỗ nên ẻm kệ mịa chồng luôn =)))

Hết chương 85

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.