Chương 87 Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan Nhìn xuống từ sân thượng cao 30 tầng, con người trở nên nhỏ bé như những con kiến. Sau khi chết, cơ thể không còn cử động được nữa, linh hồn rời khỏi cơ thể như dòng máu đang chảy. Một phức hợp protein mất đi linh hồn, dù có bị đàn kiến nhìn chằm chằm cũng sẽ không còn cảm thấy xấu hổ. Thi thể trở thành thiên đường của ruồi, là cái nôi của vi khuẩn, mọi quá khứ đều tan biến như mây khói, đây có phải là sự giải thoát không? Cố Nguyên nâng thi thể của người phụ nữ, đáy mắt hoàn toàn u ám, lại thêm một sinh mạng tươi trẻ nữa ra đi, cậu làm pháp y nhiều năm, đã quen với cái chết và sự sống, càng biết rõ sự mong manh của sinh mệnh. Thời tiết vốn dĩ tươi sáng lúc này cũng trở nên oi bức, gió mang theo mùi tanh của máu, khiến cậu liên tưởng đến cánh cổng sắt hoen gỉ. Cánh cổng sắt dẫn đến một thế giới khác, những vết gỉ sét loang lổ giống như những vệt máu đã khô, cậu nâng những người đó lên, đưa họ đến một nơi khác, bản thân cũng giống như một cỗ máy bị oxy hóa bởi thời gian, suy nghĩ về những gì mình có thể mang lại cho thế giới này, rốt cuộc cậu cũng chỉ là một con kiến. “Này, cậu không sao đấy chứ? Tâm trạng không tốt à?” Có một khoảnh khắc, Lý Mông nhìn thấy một nỗi buồn sâu sắc trên khuôn mặt của Cố Nguyên. Cố Nguyên, người vốn dĩ lạnh lùng vô cảm, khi buồn lại khiến người ta xót xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-nguoi-tham-men-phap-y-co-phan-2/2921543/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.