🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 93

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Sau khi trở về từ thôn Tập Phúc, Cố Nguyên và Mặc Lâm đi thẳng đến chợ hoa.

Chợ hoa này nằm gần hiện trường vụ án, rất có khả năng nghi phạm đang ẩn náu ở đó.

Mặc Lâm đỗ xe ở bãi đậu xe gần chợ hoa, tháo dây an toàn và xuống xe.

“Anh chắc là có thể tìm được người ở đây không?” Cố Nguyên xuống xe, quan sát con hẻm nhỏ dẫn vào chợ.

“Không thử làm sao biết được,” Mặc Lâm đóng cửa xe, đi đến quán mì ở đầu hẻm, quan sát những người trong quán.

“Trông có vẻ kinh doanh tốt.” Đầu Cố Nguyên đang suy nghĩ, nước bọt trong miệng cũng không ngừng tiết ra.

“Muốn ăn không?” Mặc Lâm hỏi.

Cố Nguyên lắc đầu: “Làm việc chính quan trọng hơn.”

“Ăn cơm chính là việc chính.”

Mặc Lâm gọi hai bát mì, Mặc Lâm hỏi ông chủ: “Gần đây có thể mua hoa ở đâu?”

Ông chủ nghĩ nghĩ, dựa vào trí nhớ nói vài chỗ bán hoa.

“Có bán bồn hoa không?” Mặc Lâm lại hỏi.

“Bán bồn hoa à…” Ông chủ nghĩ nghĩ, “Có chứ, gần đây có một tiệm.”

Mặc Lâm mỉm cười trả tiền: “Là tiệm do một ông chủ trẻ tuổi mở phải không?”

“Đúng rồi, đúng rồi. Ông chủ đó thường đến quán tôi ăn mì. Tiệm của cậu ta ở dãy gần tiệm thịt heo, cậu đi thẳng hai trăm mét là đến.” Ông chủ nói.

Mặc Lâm hỏi đường xong, quay lại nhìn Cố Nguyên: “Vào xem?”

Cố Nguyên: “Không báo cho đám người Vương Nhạc trước à?”

Từ lúc suy đoán nghi phạm có thể là một người trồng hoa, đến lúc họ hỏi được đường, chỉ mất nửa tiếng, cậu còn chưa kịp báo cáo tiến triển cho Vương Nhạc.

Hiệu quả công việc khi làm việc với Mặc Lâm quá cao, nếu bọn họ tìm thấy người rồi đưa về cục cảnh sát, dám người Vương Nhạc có thể không kịp củng cố chuỗi bằng chứng.

Mặc Lâm: “Bây giờ báo.”

Cố Nguyên cũng không dài dòng, quyết đoán là phong cách của cậu.

Hai người đi thẳng vào hẻm, khi đi đến một tiệm bán thịt heo thì dừng lại.

Mùi tanh của thịt heo xộc thẳng vào mặt, phía sau tiệm thịt heo, có một tiệm hoa nhỏ đang mở cửa.

Hai người đi vào tiệm hoa, vừa vào trong tiệm, Cố Nguyên đã nhìn thấy những chậu hoa giống hệt trên sân thượng, cậu có linh cảm, tiệm hoa này và chủ tiệm đều có liên quan đến Hoàng Thiến.

Mặc Lâm chú ý đến bức tranh treo phía sau quầy thu ngân. Mặc dù chỉ là một mớ màu đỏ được chồng chéo lên nhau một cách không có quy tắc, nhưng anh lại cảm nhận được hơi thở của sự chết chóc bên trong bức tranh này.

Anh bảo Cố Nguyên đứng phía sau mình, hai người nhẹ nhàng đi vào. Đi qua hai bên giá hoa, vén một tấm rèm, bọn họ đến một sân sau. Sân sau có rất nhiều cây con, những giọt nước đọng trên cây lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời. Người tưới hoa rất có thể vẫn chưa đi.

Trong sân có một cái lán nhỏ, từ trong lán thò ra một ống nhựa cong queo, tiếng nước nhỏ giọt từ trong lán vọng ra.

Dường như có một người đứng trong lán, Cố Nguyên không chắc chắn, cậu theo bản năng đưa tay ra nắm lấy một chậu hoa gốm rỗng.

Mặc Lâm cũng ra hiệu dừng lại với cậu.

Mặc Lâm đi phía trước, từ từ tiến lại gần cái lán. Đột nhiên, tiếng nước nhỏ giọt dừng lại, như thể có người đột ngột khóa vòi nước.

Xung quanh trở nên yên tĩnh, tiếng giẫm lên cành cây khô trở nên rõ ràng hơn.

Mặc Lâm nhìn cành cây khô dưới chân, cau mày, anh quay đầu lại nhìn Cố Nguyên, ra hiệu cho cậu đừng đi tiếp nữa.

Anh vừa ra hiệu xong, một bóng người đã bước ra khỏi cái lán.

Một người đàn ông cao gầy, vắt một chiếc khăn trên vai, trên mặt còn vương mồ hôi.

“Có chuyện gì không? Mua hoa à?” Người đàn ông dùng một góc khăn lau mồ hôi, rồi nhìn hai người trước mặt bằng ánh mắt đề phòng.

“Bình thường Hoàng Thiến có đến đây để mua hoa không?” Mặc Lâm bình tĩnh hỏi.

Lúc này, người đàn ông lau tay: “Hoàng Thiến là ai? Không quen.”

Cố Nguyên chú ý thấy trên ngón trỏ tay phải của đối phương có một vết sẹo dài.

Người đàn ông đi đến giá hoa để chăm sóc hoa cỏ, sau đó lách người, định chạy ra ngoài. Cố Nguyên giật mình, kéo ống nước dưới đất lên. Người đàn ông lập tức bị ống nước làm vấp ngã, mặt úp xuống đất.

Hắn lập tức bò dậy định chạy ra ngoài, Cố Nguyên ném thẳng chậu hoa trong tay ra.

Chậu hoa trúng vào lưng người đàn ông, hắn loạng choạng vài cái rồi lại ngã xuống.

Người đàn ông giãy giụa hai cái, có vẻ vẫn muốn chạy ra ngoài, cánh tay của hắn vừa giơ lên đã bị người ta giữ lại.

Mặc Lâm nhìn xung quanh dưới đất một lượt, không tìm thấy dây thừng. Để ngăn đối phương giãy giụa bỏ chạy, anh đã tháo chiếc cà vạt đắt tiền của mình ra để làm dây thừng.

Cố Nguyên nhìn Mặc Lâm dùng cà vạt quấn quanh cổ tay đối phương, đột nhiên nhớ đến một cảnh tượng nào đó, cau mày: “Không thể lấy thứ gì đàng hoàng một chút để buộc à?”

Mặc Lâm hiểu ý trong nháy mắt: “Chỗ nào không đàng hoàng?”

Cố Nguyên nhất thời nghẹn lời, khó chịu ra mặt, cậu lấy điện thoại ra, gọi cho Lý Mông: “Bắt được rồi, theo định vị đến đây.”

Khi Lý Mông và mọi người đến nơi, chỉ thấy một người đàn ông bị trói trên ghế, trên trán sưng một cục u lớn, máu từ giữa trán chảy xuống sống mũi, trông tương đối đáng sợ. Không biết đã phải trải qua chuyện gì mà lại thảm hại như vậy.

Nhìn lại hai người đang ngồi trên ghế, một người cúi đầu chơi game xếp hình, người còn lại thì nhìn người kia chơi.

Mặc Lâm thấy Lý Mông đến, chỉ về phía người đàn ông: “Đưa người về cục, thẩm vấn cho kỹ vào.”

Lý Mông thấy trên ngón trỏ tay phải của người đàn ông bị trói có một vết sẹo, đầu óc đang quay cuồng, anh rất muốn hỏi: Hai người tìm thấy hắn bằng cách nào?

Nhưng câu này còn chưa kịp hỏi ra, anh đã thấy đó hoàn toàn là một câu hỏi thừa thãi, còn phải hỏi nữa à, chắc chắn là do hồ sơ tội phạm của thầy Mặc chính xác rồi!

“Nnbelievable!”

“Bonus time!”

Điện thoại của Cố Nguyên phát ra tiếng báo hiệu vượt qua màn, cậu cất điện thoại đi: “Đi được chưa?”

“Đương nhiên, chuyện còn lại cứ giao cho chúng tôi.” Lý Mông nói.

Cái ghế này quá cứng, chân Cố Nguyên bị tê, muốn đứng dậy hoạt động một chút, cậu vừa đứng dậy, nghi phạm đột nhiên co rụt cổ lại vì sợ hãi, có vẻ rất sợ cậu.

Cậu liếc nhìn người đàn ông, rồi lại nhìn chiếc cà vạt buộc trên tay hắn ta, không hiểu sao lại thấy bực bội, thế là cậu nhàn nhạt nói với Mặc Lâm một câu: “Cất cà vạt của anh đi.”

Mặc Lâm thấy vậy, không khỏi nhướn mày, rồi khóe miệng cong lên: “Muốn đi đâu?”

Cố Nguyên đi thẳng ra ngoài: “Đến hiện trường vụ án.”

Lý Mông ngồi xổm xuống phía sau nghi phạm để gỡ cà vạt, mắt thấy người sắp đi, anh ta vội vàng gọi: “Thầy Mặc, cà vạt của anh.”

Mặc Lâm không quay đầu lại, lười biếng vẫy tay: “Không cần nữa.”

Lý Mông gỡ cà vạt ra, nhìn thấy nhãn hiệu trên đó thì giật mình, sau đó gập cà vạt lại và nhét vào túi.

Mặc Lâm đi đến chỗ đậu xe, ngồi xổm xuống, nhìn chiếc lốp bị xì hơi trước mặt, nở nụ cười.

Cố Nguyên nhìn xuống cổ áo sơ mi lỏng lẻo của Mặc Lâm, đường nét cổ và xương quai xanh như ẩn như hiện trong chiếc áo sơ mi trắng. Khi anh thắt cà vạt, trông rất chỉnh tề, như một chính nhân quân tử. Nhưng một khi tháo cà vạt, lại giống như một gã lãng tử được giải phong ấn.

Vẻ lãng tử của anh ấy như toát ra từ xương cốt, sự quyến rũ cũng toát ra từ xương cốt, Cố Nguyên có chút thất thần, hoàn toàn không có tâm trạng để ý đến chiếc lốp bị xì hơi.

Cố Nguyên nghĩ nghĩ một chút, nói: “Nút áo… cài lại đi.”

Mặc Lâm cúi đầu nhìn cổ áo của mình, nhàn nhạt nở nụ cười, dùng tay phải cài nút áo, ngón tay thon dài lười biếng đặt trên cổ áo, cố gắng cài chúng lại.

Anh còn chưa cài xong, đã thấy vành tai của Cố Nguyên đỏ lên, quay lưng lại.

Mặc Lâm đột nhiên có một cảm giác đặc biệt, rõ ràng anh và Cố Nguyên đã ở bên nhau hơn hai năm, nhưng lại thấy Cố Nguyên càng ngày càng trở nên nhạy cảm hơn.

Anh thậm chí còn có cảm giác như đang nói chuyện yêu đương.

“Đi bộ đến đó đi.” Cố Nguyên cau mày, nhìn ánh nắng chói chang chiếu xuống mái nhà, nói, “Sau đó tìm người đến sửa.”

Mặc Lâm cười cười, đi đến cốp xe lấy ra một chiếc lốp dự phòng: “Em ngồi nghỉ một lát đi, xong ngay đây.”

Cố Nguyên nhìn Mặc Lâm dùng kích để tháo lốp, cơ bắp cánh tay căng phồng vì dùng sức, cậu đột nhiên cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, cảm thấy hôm nay mình có chút kỳ lạ, không thể nói rõ ràng tại sao.

Trước đây, phản ứng căng thẳng của cậu đối với Mặc Lâm có điều kiện kích hoạt, ví dụ như tiếp xúc cơ thể, sự thu hút của mùi hương, hoặc những ám chỉ có hình ảnh. Nhưng bây giờ, cậu cảm nhận được sự khác biệt rõ ràng, cậu không cần bất kỳ ám chỉ nào, chỉ cần nhìn đối phương thôi là đã có phản ứng căng thẳng rồi.

Bây giờ cậu nhìn Mặc Lâm, có một sự thôi thúc muốn lại gần…

Dường như cậu đã hiểu tại sao Mặc Lâm luôn thích động chạm vào mình, bởi vì cơ thể và tâm lý đôi khi thật sự rất khao khát được ở lại gần.

Tình trạng này còn cứu được không?

Đang nghĩ đến đây, Mặc Lâm đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, rồi mỉm cười.

Cố Nguyên đột nhiên cảm thấy, thật đẹp.

Ánh nắng rực rỡ, người yêu bên cạnh, còn có gì đẹp hơn bây giờ?

Cậu nhắm mắt lại, hai bên đêu là tiếng rao hàng, các tiểu thương đang thi nhau xem loa nhà ai to hơn, quảng cáo nhà ai thú vị hơn, thu hút khách hàng hơn. Người đi chợ rất đông, cũng rất ồn ào, đây là hơi thở của cuộc sống.

Cậu mở mắt ra, nhìn con phố tắc nghẽn, nhìn thấy sự vất vả của cuộc sống và khó khăn của việc kiếm tiền. Không biết từ lúc nào, cậu đã không còn sợ những nơi đông người như vậy nữa, cũng không còn cảm thấy thế giới này ồn ào, cậu đã bước ra khỏi không gian tự kỷ của mình, vì vậy những gì cậu nhìn thấy bây giờ đều là những cảnh tượng khác biệt so với trước đây, những gì cậu nghe thấy cũng là những âm thanh khác biệt với trước đây.

Mặc Lâm cúi đầu thay lốp, khuy áo thứ ba của anh ấy vẫn chưa được cài lại.

Sau cơn mưa trời lại sáng, ánh nắng chiếu lên mái nhà ẩm ướt phản chiếu ánh sáng, vào khoảnh khắc người đó đi về phía cậu, thời gian dường như ngưng lại, ánh sáng cũng phản chiếu ra những màu sắc sặc sỡ.

Anh ấy cầm chiếc lốp đã thay ra, vẫy vẫy về phía cậu: “Sửa xong rồi, lên xe thôi!”

Ánh nắng vàng óng chiếu lên mái tóc của anh ấy, làm cho mọi thứ xung quanh đều bị lu mờ, những tiếng ồn ào dường như cũng ngừng lại. Lúc này, trong mắt của cậu chỉ có Mặc Lâm.

Sau đó, cậu nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch.

Một cảm xúc khác biệt hoàn toàn so với tất cả những cảm giác trước đây lan tỏa trong lòng. Cố Nguyên biết, tình cảm này không phải là sự phụ thuộc, cũng không phải là nhu cầu, càng không phải là thói quen.

Đây là cảm giác của việc thích một người.

Mặc dù cậu thật sự rất chậm chạp, nhưng khi cảm giác này đến, cậu đã thực sự cảm nhận được nó.

[Lời tác giả]

Đến đây, Cố Nguyên đã hoàn toàn khỏi bệnh rồi.

Chan: Ừm, hơn 200 chương mới khỏi bệnh =))) nhưng mà khỏi bệnh hay chưa khỏi thì đầu óc trong sáng tí được không? Nhìn cà vạt mà cũng nghĩa ra được “trói em bằng cà vạt…” hả Nguyên Nguyên???

Hết chương 93

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.