Chương 97
Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan
[Có những người sinh ra đã cảm thấy mình không đủ được yêu thích, nên luôn cố gắng trở thành hình mẫu người khác yêu thích. Thời gian trôi qua, họ quên mất hình dáng ban đầu của mình. Để khám phá tâm hồn thật sự, cần phải loại bỏ mọi yếu tố gây bất an. Trong trạng thái thoải mái và quen thuộc, tâm hồn mới có thể bộc lộ.]
Sau khi đọc xong câu này, Cố Nguyên nhét bookmark vào rồi gập sách lại, dựa vào ghế sofa nhắm mắt suy ngẫm ý nghĩa của đoạn văn.
Cậu suy nghĩ một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, cậu vô tình ngủ thiếp đi.
Khi cậu ngủ, có người cầm cuốn sách trên bàn lên, chiếc bookmark rơi xuống thảm.
Khi Cố Nguyên tỉnh lại, đèn phòng khách đã tắt, trên vai cậu được đắp một chiếc chăn mỏng, cậu đang định đứng dậy về phòng ngủ thì chợt thấy một bóng người ngồi trên ban công đối diện, ngẩn người nhìn ra cửa sổ kính từ sàn đến trần, nhìn dáng người, chính là Mặc Lâm.
Rèm cửa không kéo, ánh đèn mờ ảo từ bên ngoài hắt vào khiến mọi vật xung quanh trở nên tĩnh mịch. Cố Nguyên cố gắng nhìn rõ khuôn mặt nghiêng của Mặc Lâm, anh ấy ngồi đó, như được phủ một lớp ánh sáng lờ mờ.
“Tỉnh rồi?” Giọng Mặc Lâm có chút u ám, hơi khàn khàn.
Cố Nguyên đặt chăn sang một bên, mang dép lê, đi về phía anh.
“Em có thích cuộc sống hiện tại không?” Mặc Lâm không quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi có những ngọn đèn đường và dòng xe cộ, hỏi Cố Nguyên.
Mặc Lâm hiếm khi hỏi cậu những câu như vậy, cộng thêm bầu không khí lúc này có chút trầm lắng, nên Cố Nguyên đã suy nghĩ rất nghiêm túc rồi mới trả lời: “Trước đây thì không thích, bây giờ thì tạm ổn.”
“Vậy là thích rồi,” Mặc Lâm nói, “Em thích là được.”
Cố Nguyên cúi đầu nhìn Mặc Lâm, tâm trạng của anh ấy có vẻ không tốt, ánh mắt rất tối, nhưng dường như có ánh sáng đang dao động.
Rồi cậu phát hiện, Mặc Lâm đã uống rượu.
Trên bàn cạnh anh ấy có một chai vodka đã cạn sạch, trong ly còn lại một chút rượu, cũng được Mặc Lâm ngửa đầu uống cạn.
Mặc Lâm nhìn có vẻ vẫn tỉnh táo, lại có vẻ đã say.
“Sao lại uống một mình?”
“Không phải một mình.” Mặc Lâm nói.
Chưa để Cố Nguyên kịp phản ứng, Mặc Lâm lại mở lời: “Lúc chúng ta yêu nhau, thực ra em không thích anh lắm. Anh đã lợi dụng phản ứng căng thẳng của cơ thể em, khiến em nghĩ rằng em thích anh… Thực ra, anh đã liên tục dẫn dắt sai lầm, khiến em rơi vào bẫy của anh.”
Cố Nguyên không hiểu: “Anh đang nói gì vậy?”
“Anh còn nghiên cứu cả vết thương thời thơ ấu của em. Anh đã sử dụng các phương pháp trị liệu để khiến em phụ thuộc vào anh, tin tưởng anh, khiến em lầm tưởng rằng đó chính là tình yêu.”
Cố Nguyên nghe giọng nói của Mặc Lâm hôm nay, có một cảm giác xa lạ.
Mặc Lâm đặt ly xuống, lại nói: “Anh thừa nhận, khi đối diện với em, anh thực sự chưa bao giờ bộc lộ con người thật của mình. Anh giống như một kẻ xấu xí được trang điểm kỹ lưỡng, trước mặt em luôn không dám tẩy trang, sợ em nhìn thấy con người thật của anh sẽ bị dọa chạy mất.”
Anh trầm ngâm một lát, ánh mắt dường như thay đổi một cách tinh tế: “Anh thích mặc vest, là vì em đã nhìn thêm một lần vào cách ăn mặc của ma nơ canh qua cửa kính. Lại có một lần, em xem ảnh của một nam diễn viên trên điện thoại, anh đều ghi nhớ, cố tình mặc những bộ đồ em thích để trở về gặp em. Anh luôn hy vọng em có thể thích anh hơn một chút.”
Nói xong câu này, ánh mắt Mặc Lâm lại thay đổi: “Em thích người dịu dàng, ấm áp, nên anh đã đóng vai người đó… Anh có tất cả những hình mẫu em thích, chắc chắn em sẽ không chán.”
Cố Nguyên nghe nghe, dần dần hiểu ra, tên đần này đang thú thật với mình. Nhưng tại sao nghe không giống một người đang nói chuyện vậy?
“Nói nhảm nhiều như vậy làm gì.” Mặc Lâm lại biến thành một người khác: “Nói trắng ra, anh chỉ muốn thuần hóa em, anh đã dùng một vài thủ đoạn để khiến em yêu anh. Em có thể không chấp nhận được… nhưng anh thật sự yêu em.”
“Con người vẫn luôn là một loài động vật, không thể thoát khỏi bản năng nguyên thủy nhất.” Mặc Lâm kéo tay Cố Nguyên lên, đặt một nụ hôn nồng nàn vào lòng bàn tay của cậu: “Anh không chịu gỡ mặt nạ, chỉ vì anh đã xem tất cả là thật. Anh sợ khi gỡ mặt nạ, em sẽ biến mất trước mắt anh.”
“Vậy nên, bây giờ anh nói những điều này, thật sự không sợ em sẽ cho anh một cú đấm sao?” Giọng Cố Nguyên nghe có chút tức giận.
“Đừng vội, bé cưng!” Mặc Lâm áp lòng bàn tay Cố Nguyên vào mặt mình: “Thực ra mỗi lần đối diện với con người chân thật của em, anh đều cảm thấy rất áy náy. Nếu anh trở thành một người bình thường, sẽ có những cảm xúc bình thường… nhưng anh không làm được. Anh chỉ là một công cụ mô phỏng cảm xúc, hu hu hu…”
Mặc Lâm vừa nói vừa bắt đầu khóc, hoàn toàn giống một đứa trẻ đang làm nũng.
Cố Nguyên cố gắng giữ bình tĩnh, thử hiểu trạng thái hiện tại của đối phương.
“Em đừng rời xa anh, hu hu hu hu…”
Cố Nguyên cảm thấy khó tin, nhưng cậu vẫn cố gắng giữ bình tĩnh: “Các người, rốt cuộc có bao nhiêu người?”
Cố Nguyên nghe thấy giọng điệu và ánh mắt của mỗi câu nói đều khác nhau, Mặc Lâm giống như nghiêm trọng hơn cậu tưởng tượng rất nhiều.
“Không phải như em nghĩ đâu.” Mặc Lâm khôi phục vẻ nghiêm túc: “Trong đầu Mặc Lâm có vô số bộ não cùng lúc suy nghĩ một vấn đề. Rất khó giải thích cho em hiểu. Giống như em vừa thấy, bọn họ đều chen chúc trong cùng một bộ não. Chỉ cần Mặc Lâm từ bỏ quyền kiểm soát, bọn họ sẽ nhảy ra.”
“Nhưng em yên tâm, chỉ cần Mặc Lâm không muốn, bọn họ không thể ra ngoài. Giống như một mạch điện song song vậy, giải thích như thế này em có hiểu không? Mặc Lâm là nhánh chính trên thân cây. Họ muốn xuất hiện, phải được sự đồng ý của nhánh chính, hoặc trong trường hợp nhánh chính mất kiểm soát.
Hôm nay Mặc Lâm mời họ ra để giải thích chuyện này với em, là hy vọng em có thể tha thứ cho anh ấy.”
“Tôi không muốn bị coi là quái vật, hu hu hu…”
“Khi nào đến lượt tôi làm thủ lĩnh vậy?”
“Cái chỉ số IQ của mày mà cũng xứng à? Mày làm thủ lĩnh, tất cả chúng ta đều chết hết!”
“Hôm nay là ra để xin lỗi, tất cả ngoan ngoãn một chút!”
“Đúng đúng đúng, xin lỗi. Xin lỗi em yêu, anh đã lừa dối em, khiến em một mực lo lắng cho anh.”
Cố Nguyên cảm thấy đầu của Mặc Lâm sắp nổ tung, mặc dù rất khó tin, nhưng dường như không phải đang đùa.
“Mặc Lâm, em muốn nghe anh nói.” Cố Nguyên cố gắng bình tĩnh nói, “Anh cho một đống người ra giúp anh giải thích là có ý gì?”
“Thủ lĩnh đại nhân, anh mau ra đi, tôi thật sự không dỗ được nữa rồi!” Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên mắt đẫm lệ, thút thít khóc.
Cố Nguyên thở dài: “Thủ lĩnh, anh nói đi!”
Mặc Lâm đột nhiên ngừng khóc, tất cả cảm xúc đều được anh thu lại.
“Mặc Tung học tâm lý học, ông ấy luôn nghĩ anh có bệnh, nên anh mới tiếp xúc với tâm lý học để lừa ông ấy. Ban đầu chỉ để đối phó, sau đó thì sinh ra hứng thú, lúc đó niềm vui lớn nhất của anh là cùng ổng diễn kịch.
Sau đó, để trông chừng anh, ông ấy thường đưa anh vào thư phòng, anh bắt đầu tiếp xúc với các hồ sơ vụ án. Nếu anh thử nhập vai vào một nhân vật nào đó, không lâu sau, suy nghĩ của người đó sẽ xuất hiện trong đầu anh. Có lúc, họ sẽ đột nhiên nhảy ra, nói với anh những lời khó hiểu. Dần dần, đầu anh trở nên ồn ào hơn.
Lần đầu tiên nhìn thấy em, anh phát hiện em rất đặc biệt, khi em cười với anh, những âm thanh trong đầu anh đột nhiên biến mất, cả thế giới đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Từ đó về sau, anh không thể kiểm soát được việc muốn quan sát em, nhưng anh lại không muốn để em biết.
Sau này anh mới nhận ra có thể mình đã thích em mất rồi. Trước khi em chú ý đến anh, thực ra anh đã thầm thích em rất nhiều năm rồi.
Biết tin em sắp về làm việc ở thành phố Nham Hải, anh lập tức quay về. Đêm đó bọn họ cãi nhau cả đêm, nhưng kết quả là ngày hôm sau vừa nhìn thấy em, trong đầu anh lại không còn ồn ào nữa, em thấy có kỳ lạ không.
Vì vậy, anh đặc biệt thích ở bên cạnh em, mỗi lần anh đối xử tốt với em một chút, em lại cho anh một phản ứng rất nhỏ nhoi. Giống như một đứa trẻ chưa từng được yêu thương, mỗi lần được yêu, lại thêm một chút nước vào chiếc ly, anh luôn cảm nhận được chiếc ly đó lại có thêm một chút nước. Điều này rất thú vị, quan trọng nhất là, khi ở bên em, thế giới của anh trở nên yên tĩnh, như thể trên đời này chỉ có anh và em.
Anh sợ cốc nước sẽ bị đổ, cho nên một mực không dám nói chuyện này với em, anh thấy gần đây em rất để tâm đến việc anh giấu giếm, nên anh không muốn chuyện này tiếp tục ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta nữa.
Bây giờ, anh muốn biết cốc nước mà mình đã cố gắng lấp đầy, liệu có bị đổ vì lời thú thật của mình hay không.”
“Anh làm em nhớ đến người huấn luyện chim ưng.” Cố Nguyên khẽ nhíu mày: “Vất vất vả vả nuôi chim ưng lớn lên, rồi cố tình thả nó đi, sau đó chờ chim ưng tự tìm đường quay về… Nếu em không quay lại, anh sẽ thế nào?”
Mặc Lâm: “Em muốn nghe câu trả lời của bọn họ hay của anh?”
Cố Nguyên: “Đương nhiên là câu trả lời của anh, đã định thả chim ưng đi rồi, còn cần hạ thủ lưu tình hay sao?”
Mặc Lâm cảm thấy bầu không khí hôm nay không được kiểm soát tốt, nếu không thì sao Cố Nguyên lại dùng giọng đùa cợt để trả lời mình?
“Nếu em không quay lại, anh sẽ không bao giờ chạm vào tình yêu nữa.” Mặc Lâm nói, con mắt khẽ nheo lại: “Anh sợ mình sẽ giết em, nên nếu em đã chạy rồi thì đừng để anh tìm thấy.”
Cố Nguyên: …
“Em còn dám chạy không?”
“Có thể cho em một chút thời gian được không?” Cố Nguyên nhàn nhạt nói, “Để em suy nghĩ đã.”
“Không được, em phải trả lời ngay bây giờ!” Mặc Lâm đột nhiên kích động nói: “Em do dự mỗi một giây, sự kỳ vọng của thủ lĩnh đại nhân dành cho em sẽ giảm đi một chút. Cho nên, vì sức khỏe thể chất và tinh thần của anh ấy, em phải trả lời ngay!”
Cố Nguyên muốn cười mà không dám cười. Cuối cùng, cậu không nói gì cả, chỉ ngước cổ lên, nhẹ nhàng hôn lên môi Mặc Lâm.
Mặc Lâm cảm nhận rõ ràng những âm thanh trong đầu đột nhiên im bặt, như thể bị ai đó ấn nút tạm dừng, anh từ từ lấy lại tinh thần.
Thấy Mặc Lâm ngây người không phản ứng, Cố Nguyên lại hôn thêm một cái nữa: “Những âm thanh đó biến mất rồi à?”
Ánh mắt Mặc Lâm lay động, rồi gật đầu.
Cố Nguyên: “Anh có muốn cân nhắc tiếp tục nuôi em không?”
Mặc Lâm: “Em nói vậy, có phải vì sợ chết không?”
Cố Nguyên bỗng mỉm cười, Mặc Lâm thấy cậu cười, lông mày không khỏi nhướn lên.
“Anh không phải chuyên gia tâm lý học sao? Không nhìn ra à?”
Cố Nguyên nói xong, lại đặt hai tay lên hai tai Mặc Lâm véo véo, Mặc Lâm cố nhịn không kêu đau.
Rồi anh nghe thấy Cố Nguyên nói: “Vừa nãy dễ thương lắm.”
Mặc Lâm kinh ngạc nhướng mày: “Dễ thương?”
Cố Nguyên: “Em nói con quái vật thút thít ấy.”
[Lời tác giả]
Mặc Lâm: Tôi xem ai dám tranh giành sủng ái với tôi?
Con quái vật thút thít: Cứu mạng, vợ đừng gọi tôi, xin đấy!
Chan: Lượng thông tin này quá lớn, tui cần thời gian để tiêu hóa. Sau khi tiêu hóa xong tui sẽ giấu nó đi, ai inbox hỏi sì poi tui sẽ ko hé răng lấy 1 miệng cho đến khi họ đọc đến chương này rồi quay lại inbox kêu ca với tui =)))) tui thiệt là quá đáng :v
Hết chương 97
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.