🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 99

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Vương Nhạc cố gắng đặt mình vào vị trí của Hoàng Thiến lúc đó.

Người đàn ông đầu tiên cô kết hôn đã bạo hành cô, ngay khi cô chán nản, người đàn ông thứ hai đã chìa cành ô liu cho cô. Cô cứ ngỡ người đàn ông này sẽ khác, nhưng kết quả lại là sự phản bội của hắn.

Vậy nên cô ấy đã nhảy từ sân thượng xuống sao?

Không đúng, không chỉ đơn giản là vậy, cho đến bây giờ, vẫn chưa có lời giải thích hợp lý cho các phần cơ thể người xuất hiện trong hậu môn nhân tạo của Hoàng Thiến.

Ánh mắt Vương Nhạc lần lượt lướt qua ảnh của Chu Đằng, Vương Chí Kỳ, Mao Kiện và Trương Toàn Mai.

Sau đó, anh chìm vào suy tư.

Hoàng Thiến và Vương Chí Kỳ là người cùng một thôn, tuổi tác xấp xỉ nhau, địa phương chỉ có một trường cấp hai. Tức là, bọn họ hẳn phải quen nhau.

Hoàng Thiến học xong hai được người ta giới thiệu, đi làm ở một nhà hàng tại thành phố Nham Hải. Cùng năm đó, Vương Chí Kỳ cũng đến thành phố Nham Hải. Tám năm trước, Hoàng Thiến kết hôn với Chu Đằng, không lâu sau đó, Vương Chí Kỳ mở một tiệm hoa tại chợ hoa điểu gần nhà cô.

Nếu tính toán theo dòng thời gian này, dường như Vương Chí Kỳ luôn theo sát Hoàng Thiến, rốt cuộc là vì lý do gì?

Tình yêu? Thù hận? Hay vì lý do nào khác?

Nhưng bảy năm đầu sau khi Hoàng Thiến kết hôn, dường như không có biến cố lớn nào xảy ra, những mâu thuẫn gia đình của cô vẫn luôn tồn tại. Tại sao đến năm thứ tám, lại đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy?

Vương Nhạc hoàn toàn không có chút manh mối.

“Đội trưởng, có tin tức về Vương Chí Kỳ rồi!” Lý Mông đẩy cửa bước vào: “Bên khu Thanh Tú có tin báo, Vương Chí Kỳ đã bị bắt!”

Vương Nhạc bật dậy khỏi ghế da: “Chúng ta xuất phát ngay, đưa người về!”

Vương Nhạc dẫn người vội vã đến khu Thanh Tú, làm thủ tục bàn giao với cảnh sát địa phương. Ngay từ cái nhìn đầu tiên khi thấy Vương Chí Kỳ, anh đã ngẩn người.

Anh đã xem ảnh thẻ căn cước của Vương Chí Kỳ, được chụp từ vài năm trước, lúc đó Vương Chí Kỳ trông còn rất thanh tú.

Vương Chí Kỳ mà anh thấy bây giờ, mặt đầy vẻ tang thương, râu ria lởm chởm, da dẻ vàng vọt, đôi mắt gấu trúc trông như thể vừa hút m* t**.

Vương Nhạc: “Đã làm xét nghiệm nước tiểu chưa?”

“Làm rồi, âm tính,” một cảnh sát phường bên cạnh nói.

Vương Nhạc không chần chừ nữa, áp giải Vương Chí Kỳ về đội cảnh sát hình sự.

Vương Chí Kỳ nhanh chóng khai nhận.

“Hoàng Thiến là cô gái xinh đẹp nhất trong thôn của chúng tôi, lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã thích cô ấy rồi…”

Hắn không coi việc khai nhận tội lỗi là một chuyện đau khổ, ngược lại, hắn như tìm được đối tượng để tâm sự, kể lể một cách thao thao bất tuyệt.

“Năm đó tôi vừa về làng, có một hôm, tôi thấy cô ấy giặt quần áo bên bờ sông, tôi không nhịn được lén lút vẽ lại cảnh đó. Sau này, tôi giấu bức tranh dưới gối, ngày nào cũng phải ngắm vài lần mới ngủ được.

Chúng tôi học chung trường, cùng khóa, niềm vui lớn nhất của tôi mỗi ngày là đứng trên ban công tìm cô ấy, nhìn thấy bóng dáng cô ấy là tôi rất vui. Tan học, tôi cũng lén đi theo ở một khoảng cách không gần không xa. Tôi chưa bao giờ dám tiến lên chào hỏi, chỉ dám âm thầm thích cô ấy.

Cô ấy học xong cấp hai thì nghỉ, cha của cô ấy bệnh nặng, lại còn có em trai em gái cần chăm sóc, trong nhà không thể thiếu lao động. Khi cô ấy làm việc ngoài đồng, tôi sẽ chăn bò ở nơi có thể nhìn thấy cô ấy. Tôi trốn ở chỗ cô ấy không thấy để vẽ tranh, cô ấy ẩn mình trong từng trang giấy của tôi.

Sau này Hoàng Thiến lên thành phố, làm việc cho một nhà hàng. Tôi học không tốt lắm, nên cũng lên thành phố cùng cô ấy.

Tôi không có nghề gì đặc biệt, nên mua vài con thỏ về nuôi trong phòng trọ. Ba tháng sau, thỏ của tôi sinh một đàn thỏ con, tôi tiếp tục nuôi chúng, tháng thứ hai lại sinh thêm một đàn nữa, tôi thuê một căn nhà lớn hơn để nuôi chúng. Tôi nghĩ, chỉ cần thỏ càng ngày càng nhiều, tôi sẽ kiếm được nhiều tiền hơn. Khi tiết kiệm đủ tiền, tôi sẽ đến nhà Hoàng Thiến hỏi cưới.

Lúc đó tôi ngày nào cũng vẽ thỏ ở nhà, tôi tự đặt cho mình một cái tên, gọi là ‘Con thỏ tuyệt vọng’.

Tôi tiếp cận cô ấy với tư cách là đồng hương, giúp cô ấy thuê nhà, đưa cô ấy về nhà. Sau đó chúng tôi dần dần thân thiết hơn, tôi cho cô ấy xem những bức tranh thỏ mà mình vẽ trong mấy năm qua, cô ấy khen tôi vẽ đẹp.

Cô ấy thích thỏ, nên tôi tặng cô ấy hai con, sau này cô ấy vẫn luôn nuôi chúng. Cô ấy biết tôi thích cô ấy, nhưng luôn né tránh.

Sau đó chúng tôi vẫn xưng hô là bạn bè, cô ấy cũng làm những món ngon để đãi tôi. Khi rảnh rỗi, chúng tôi cùng nhau đi leo núi, đi sở thú xem khỉ, đi ăn những món ngon. Tôi vẽ lại những kỷ niệm đã trải qua cùng cô ấy, coi như báu vật của mình. Sinh nhật cô ấy hàng năm, tôi đều vẽ một bức chân dung cho cô ấy. Tôi cứ nghĩ mình có thể vẽ cho cô ấy cả đời.

Ai ngờ, cô ấy lại kết hôn với một người đàn ông vừa lùn vừa xấu.”

Nói đến đây, khóe môi Vương Chí Kỳ bất giác giật giật hai cái, trong mắt hiện lên nỗi buồn sâu sắc.

“Cô ấy nói, vì cha mẹ và em trai em gái, cô ấy chỉ có thể lấy người đó. Cô ấy nói, tình yêu và hôn nhân là hai chuyện khác nhau. Tôi xuất hiện vào thời điểm xinh đẹp nhất của cô ấy, cô ấy sẽ nhớ tôi cả đời. Cô ấy hy vọng tôi có thể hiểu cho cô ấy.

Sau đó, tôi cùng cô ấy đi chọn váy cưới, tôi nhìn thấy cô ấy mặc áo cưới màu đỏ bước ra từ phòng thử đồ, cô ấy thật đẹp, nhưng không thuộc về tôi.

Trở về nhà, tôi vẽ lại cảnh cô ấy thử váy cưới, tôi đăng bức tranh lên mạng, không ngờ có người ra giá mua.

Vì bức tranh đó, tôi kiếm được một khoản tiền nhỏ.

Tôi đã mua bộ váy cưới đó cho cô ấy, tôi nói, coi như là của hồi môn tôi tặng em.

Ngày hôm đó, cô ấy đã hôn tôi.

Ngày cô ấy kết hôn tôi có đến dự, tôi có thể cảm nhận được sự tuyệt vọng và đau khổ của cô ấy. Tôi đã hy vọng cô ấy có thể bỏ lại tất cả để đến với tôi, nhưng cô ấy đã không làm vậy.

Mối quan hệ giữa chúng tôi vừa đau khổ vừa đẹp đẽ, giống như cầu vồng không thể nắm bắt, ánh nắng không thể chạm tới.

Sau đó có người mời tôi đến khu Vân Đỉnh để hoàn thành một bức bích họa, dựa trên cảm hứng đó, tôi đã sáng tác tác phẩm đầu tiên thực sự của mình ở đó.

Lúc đó tôi được rất nhiều người chú ý, người đến tìm mua tranh của tôi cũng ngày càng nhiều. Đáng tiếc, tôi lại không thể vẽ được gì nữa.

Tôi phát hiện mình không chỉ mất đi cô ấy, mà còn mất đi cả cảm hứng dưới ngòi bút.

Sau này mạng internet phát triển, tôi bắt đầu nhận những bản vẽ đơn giản trên mạng, nhưng những thứ đó không thể gọi là tác phẩm. Tôi chỉ vẽ để mưu sinh, đúng lúc tôi cảm thấy vẽ tranh thật vô nghĩa, tôi lại gặp lại cô ấy.

Cô ấy đang dắt một cậu bé.

Khi tôi nhìn thấy đứa trẻ đó, trái tim tôi như ngừng đập, về đến nhà, tôi vẽ lại cảnh đó, tác phẩm thứ hai của tôi cứ thế ra đời.

Sau khi tác phẩm đó được đăng tải, lượng người hâm mộ của tôi tăng lên vài chục ngàn người chỉ sau một đêm.

Tôi nhận ra chỉ có cô ấy mới có thể mang lại cảm hứng cho mình.

Tôi biết cô ấy sống không tốt, tôi nói chỉ cần em chịu ly hôn, tôi vẫn sẵn lòng cưới em.

Cô ấy nói cô ấy phải về suy nghĩ, rồi lại nói không xứng với tôi, cuối cùng cô ấy bảo tôi hãy quên cô ấy đi.

Hôn nhân đã khiến cô ấy hoàn toàn biến đổi, trên người cô ấy không còn nhìn thấy vẻ linh hoạt ngày xưa. Đôi mắt cũng mất đi ánh sáng, khác xa với người mà tôi từng yêu.

Tôi đưa cô ấy đi xem căn nhà mà sau này chúng tôi sẽ ở khi kết hôn. Ngôi nhà có một ban công rất lớn, cô ấy có thể trồng hoa cỏ ở đó. Đến mùa hè, hàng rào sẽ phủ kín những chiếc lá xanh. Chúng tôi có thể ngồi đó uống trà, cô ấy có thể làm những điều mình thích, còn tôi chỉ cần lặng lẽ nhìn cô ấy là được.

Tôi đã vạch ra viễn cảnh cuộc sống sau này, trong mắt cô ấy dường như lại thắp lên hy vọng.

Ngày hôm đó, tôi cố gắng tìm lại cảm giác ban đầu trên cơ thể cô ấy. Nhưng khi tôi chạm vào, cô ấy lại co người lại.

Sau đó, cô ấy không tìm tôi nữa. Tôi thuê căn nhà đối diện nhà cô ấy, mua kính viễn vọng có độ phóng đại cao, giám sát từng cử chỉ của thằng lùn đó.

Hắn ta ngược đãi cô ấy, đánh đập cô ấy, còn bẻ gãy tất cả những chậu hoa cô ấy trồng, tôi nhìn thấy cô ấy đau khổ, tôi cũng rất đau khổ.

Chính trong nỗi đau khổ đó, tôi lại có cảm hứng.

Sau này cô ấy mang thai, người đàn ông đó vẫn đánh cô ấy, hơn nữa mỗi ngày cô ấy đều phải làm rất nhiều việc nhà. Gia đình đó coi cô ấy như một nô lệ, nhưng cô ấy lại vì chút thể diện của cha mẹ, cứ nhất quyết không chịu ly hôn, sống trong địa ngục.

Cô ấy gắng gượng sinh con gái ra, chưa hết thời gian ở cữ, cô ấy lại bắt đầu làm việc. Tôi thấy cô ấy dậy từ 3 giờ sáng để cho con bú, trên mặt nở một nụ cười của người mẹ hiền. Tôi đột nhiên nhận ra, sau khi đứa trẻ đó ra đời, tôi và cô ấy không còn khả năng ở bên nhau nữa, cô ấy sẽ không thể từ bỏ quyền nuôi con gái.

Tôi đã nhờ Mao Kiện giúp trông tiệm hoa, vì bình thường tôi bận vẽ tranh, không có thời gian quản lý tiệm.

Một hôm tôi quay lại tiệm, nghe Mao Kiện nói có một người phụ nữ ở khu dân cư gần đó, bị chồng đánh thành tàn tật, chuyện này còn lên cả bản tin.

Tôi lên mạng tìm kiếm chuyện đó, cuối cùng xác nhận, người phụ nữ bị đánh chính là Hoàng Thiến.

Tôi đến bệnh viện thăm cô ấy, cô ấy nằm trên giường bệnh, trên người có vô số dây dợ, cô ấy giống như một con thỏ gầy yếu, bệnh tật chờ chết.

Mẹ chồng của cô ấy không cho cô ấy chết, nói rằng dù thế nào cũng phải cứu về. Nếu không cứu được, con trai bà ta sẽ trở thành kẻ giết người.

Tôi trơ mắt nhìn người phụ nữ mà mình trân trọng như báu vật bị một người đàn ông vô dụng làm vấy bẩn, tàn phá. Tôi thật sự muốn giải thoát cho cô ấy!

Sau đó, cô ấy ngày càng khỏe hơn, còn đồng ý giúp tôi quản lý tiệm hoa. Nhưng con gái cô ấy còn quá nhỏ, không thể rời xa, vì vậy Mao Kiện thường đến đó lấy hoa, dần dà, hai người bọn họ trở nên quen thuộc.

Tôi phát hiện Mao Kiện bắt đầu chủ động tiếp cận Hoàng Thiến, hắn dường như có ý với cô ấy. Tôi không tin hắn lại thích một người phụ nữ đã có con và cơ thể còn bị khiếm khuyết, tôi không tin trên đời này còn có ai yêu Hoàng Thiến hơn tôi.

Có một lần, Mao Kiện chủ động tâm sự với tôi, hắn nói với tôi rằng mình đã thích Hoàng Thiến.

Khoảng thời gian đó tôi rất đau khổ, mỗi lần nhắm mắt lại, trước mắt tôi lại hiện lên cảnh Hoàng Thiến và Mao Kiện ở bên nhau.

Sau đó, Mao Kiện nói Hoàng Thiến đã đồng ý khởi kiện ly hôn, sau khi ly hôn sẽ kết hôn với hắn, hắn hỏi tôi vay tiền, muốn lấy số tiền đó để ổn định cuộc sống cho Hoàng Thiến.

Thế giới của tôi như sụp đổ, Hoàng Thiến lại ly hôn vì Mao Kiện sao? Hắn dựa vào cái gì? Chẳng lẽ tôi còn không bằng Mao Kiện sao?

Sau đó Mao Kiện hỏi tôi làm cách nào để Hoàng Thiến có được quyền nuôi con. Tôi nói, chuyện này dễ thôi, cậu giết chồng cô ấy đi, như vậy hai người vừa được thừa kế gia sản, vừa có quyền nuôi con.

Mao Kiện không dám, vì hắn rất nhát gan.

Tôi nói, nếu cậu không dám giết người, thì đưa 100.000 tệ ra, tôi sẽ tìm người giúp cậu giết.

Tôi biết hắn không lấy ra được tiền, tôi nói như vậy, chỉ là để châm chọc hắn ta mà thôi.”

Nói đến đây, Vương Chí Kỳ đột nhiên bật cười, hắn càng cười càng khoa trương, cuối cùng dùng ngón tay chấm vào khóe mắt, tiếp tục nói: “Thế mà bọn họ tin thật, Hoàng Thiến lại sẵn lòng đưa số tiền đó ra!”

“Trong lòng tôi khinh thường Mao Kiện, tôi nghĩ hắn còn không bằng cái móng tay út của tôi. Nhưng hắn lại không tốn chút sức lực nào mà có được Hoàng Thiến, có được thứ mà tôi khao khát! Dựa vào cái gì cơ chứ!”

Vương Chí Kỳ đột nhiên trở nên rất kích động: “Sự xuất hiện của cô ấy đã mang màu sắc đến thế giới của tôi, cô ấy đáng lẽ phải chịu trách nhiệm với tôi, nhưng cô ấy lại bỏ rơi tôi. Cô ấy quay lưng lại, lao vào vòng tay của một người khác, như thể tình yêu của tôi chẳng đáng một xu.

Tôi như một con chó hoang không ai thèm, sống cô đơn trên đời này, cuối cùng cũng sẽ chết cô đơn.”

“Nếu anh yêu cô ấy, tại sao lại hành hạ cô ấy?” Vương Nhạc hỏi.

“Khi cô ấy ở bên người khác, tôi thật sự rất đau khổ, hận không thể g**t ch*t cô ấy!”

Lúc này, Mặc Lâm nhìn Vương Chí Kỳ, trong đầu anh có một giọng nói đang gào thét: [Nhưng tôi tận hưởng nỗi đau đó, nó mang lại cho tôi cảm hứng vô tận, trở thành nguồn gốc sáng tạo của tôi.]

“Nhưng g**t ch*t cô ấy thì quá dễ dãi cho cô ấy rồi, tôi phải nhìn cô ấy sống không bằng chết!”

[Tôi sẽ vẽ ra những biểu cảm chân thực nhất của cô ấy, nghệ thuật chưa bao giờ bị ràng buộc bởi đạo đức!]

Cảm xúc buồn bã, vui sướng và phấn khích hòa trộn vào nhau, đây là suy nghĩ của một nghệ thuật gia quỷ dữ đang giúp Mặc Lâm hiểu tâm lý tội phạm của Vương Chí Kỳ.

“Anh không giết cô ấy, là vì anh muốn cô ấy trở thành vật hy sinh cho cảm hứng của mình, vắt kiệt chút giá trị lợi dụng cuối cùng còn sót lại trên người của cô ấy.” Khi Mặc Lâm nói câu này, ánh mắt anh tối sầm, cả người dường như chìm trong sự u ám.

Khoảnh khắc đó, Vương Chí Kỳ cảm thấy mình như bị nhìn thấu, trong lòng dâng lên một chút phấn khích.

Hắn đột nhiên có một cảm giác kỳ lạ, nói chính xác hơn, là một cảm giác quen thuộc, trên đời này thật sự có người hiểu được hắn!

“Để vẽ ra một thảm kịch nhân gian chân thật nhất, có người không ngần ngại đốt cháy người sống, chỉ để nắm bắt được biểu cảm chân thực nhất trước khi họ chết, anh đã chọn nghệ thuật, hy sinh cô ấy.”

Vương Chí Kỳ im lặng một lát, rồi nói: “Mặc dù tôi đã hy sinh cô ấy, nhưng tôi yêu cô ấy. Tôi không thể kiểm soát được h*m m**n dùng bút phác họa đường nét của cô ấy. Khi cô ấy giãy giụa, những vết sẹo trên người cô ấy dường như có linh hồn, xinh đẹp đến kinh ngạc. Đây mới là giá trị tồn tại của cô ấy, tôi đã giúp cô ấy hiện thực hóa giá trị của mình!”

**
Chan: Tôi thích con quỷ khóc thút thít, tôi không thích con quỷ nghệ thuật gia!!!!! Ê tính ra trong đầu Mặc Lâm như cái chợ ấy nhể, cỏn ổng là chủ chợ =))))

Có bà nào bỏ qua vụ nhân bản vô tính với cách giải thích về sự “đa nhân cách của công” của tác giả mà lết đến chương này đọc không? Tui có vẻ dễ dãi với mấy thứ này vl =))) Vẫn có thể chấp nhận được nó :v

Hết chương 99

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.