🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 111

Tác giả: Phàm Phạm-er | Editor: Chan

Cố Nguyên nhất thời không hiểu Mặc Lâm đang nói về chuyện gì.

“Anh nói cái gì?”

“Sủi cảo quá xấu, ăn không vô?”

“Ồ, chuyện đó à.” Cố Nguyên suy nghĩ một chút về đầu đuôi câu chuyện, nhíu nhíu mày, “Chúng ta vẫn nên nói về vụ án trước, chuyện kia không gấp.”

“Sao lại không gấp?” Mặc Lâm ấn cậu xuống ghế làm việc, “Nói rõ ràng ra.”

Cố Nguyên nhìn Mặc Lâm, học theo vẻ bình tĩnh thường ngày của đối phương, dùng ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn, nghiêm túc nói, “Thật sự là có hơi xấu.”

Lông mày của Mặc Lâm gần như cùng lúc hôn nhau, nhưng rất nhanh sau đó lại trở về trạng thái bình thường. “Em cho anh nửa ngày.”

“?”

“Anh sẽ luyện tập cho đến khi em thấy nó đẹp thì thôi.”

Mặc Lâm lập tức quyết định tìm một chỗ để khổ luyện làm sủi cảo.

“Anh nói, làm thế nào để biến sủi cảo thành tiêu bản?”

“Em còn muốn giữ lại chứng cứ à?”

“Cái này gọi là ghi lại cuộc sống.”

“Ghi lại cuộc sống?” Mặc Lâm nhìn Cố Nguyên, cơ thể xích lại gần hơn, ánh mắt anh đột nhiên tối sầm lại, anh dùng ngón tay nâng cằm Cố Nguyên lên, khẽ bóp nhẹ, “Đúng là cần phải ghi lại rồi.”

Cố Nguyên: ?

“Mỗi biểu cảm của em đều rất đáng yêu.”

Cố Nguyên thầm nghĩ trong lòng: Tên ngốc này lại bắt đầu phát dâm rồi?

“Khi khóc đỏ tai còn đáng yêu hơn…”

Có nên thiến anh ấy không nhỉ?

Loại thuốc nào hiệu quả tốt nhất ta?

“Em nhìn anh như vậy… anh có chút căng thẳng.” Mặc Lâm đột nhiên cảm thấy không ổn, ngón tay rời khỏi cằm Cố Nguyên: “Anh nói đùa thôi.”

“Thầy Mặc không phải có khả năng đọc suy nghĩ sao?” Cố Nguyên nói với giọng trêu chọc, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng. “Đoán xem em đang nghĩ gì.”

Mặc Lâm nuốt nước bọt, “Tóm lại cũng không phải là chuyện tốt lành gì.”

Khóe miệng Cố Nguyên khẽ nhếch lên một chút, “Biết là tốt rồi.”

Nói xong, cậu liếc mắt về phía g*** h** ch*n của Mặc Lâm, Mặc Lâm lập tức nhíu mày, cùng lúc đó, một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng của anh.

Không được sắc sắc với vợ của mình sao? Còn có thiên lý hay không vậy?

Nhưng anh chỉ dám phản kháng trong lòng.

“Đừng vội.” Cố Nguyên nói, “Xong việc này chúng ta cùng nhau làm sủi cảo, chẳng phải anh muốn học cách làm hình lá liễu sao? Vừa hay em biết làm.”

Tâm lý hoạt động của Cố Nguyên: Tìm việc gì đó cho anh làm, để anh không suy nghĩ lung tung nữa.

Mặc Lâm sửng sốt một chút, khóe miệng nhếch lên đường cong. “Được.”

Nhưng đúng lúc này, Vương Nhạc đẩy cửa bước vào.

“Tiểu quế viên, cậu tìm tôi?”

“Ờm, tôi có một bằng chứng rất quan trọng cần bàn giao.”

Cố Nguyên vừa nói, vừa cho Vương Nhạc xem hóa đơn tiền điện mà chủ nhà đã gửi lúc sáng sớm.

“Đây không phải hóa đơn tiền điện sao? Có chuyện gì?” Vương Nhạc nhìn người thanh toán trên hóa đơn. “Chủ nhà đưa cho cậu? Ý gì?”

“Anh nhìn ngày tháng đi.” Cố Nguyên nói.

“Đây không phải là chi tiết tiền điện của tuần gần đây sao? Sao lại dùng nhiều điện thế?”

“Đây chính là vấn đề,” Cố Nguyên nói. “Sau năm ngày kể từ vụ ngộ độc tập thể, lượng điện tiêu thụ trong phòng trọ tăng lên rõ rệt. Lượng điện này cho thấy, trong năm ngày sau khi vụ án xảy ra, các thiết bị điện công suất lớn trong phòng vẫn hoạt động, cho đến khi bị cắt điện do nợ phí.”

“Thiết bị công suất lớn?”

Vương Nhạc chống cằm nghĩ nghĩ một lát. “Lão Nghiêm đã kiểm tra các thiết bị điện trong phòng, anh ta nói nạn nhân khi còn sống rất ít di chuyển trong phòng. Ngay cả khi đi vệ sinh cũng đi vào chai nhựa. Máy giặt, nồi cơm điện và các thiết bị khác đã rất lâu không được sử dụng. Rốt cuộc cô ấy đã dùng thiết bị công suất lớn nào?”

“Là điều hòa.” Cố Nguyên nói. “Ngoài điều hòa, tôi không nghĩ ra còn thiết bị công suất lớn nào có thể tốn nhiều điện đến vậy.”

“Trời cũng đâu có lạnh đến mức phải bật điều hòa! Cô ấy bật điều hòa làm cái gì?”

“Cái điều hòa đó không có chức năng sưởi ấm.”

“Không sưởi ấm, chẳng lẽ là làm mát? Chẳng phải là việc thừa thãi sao?” Vương Nhạc bối rối trả lời.

Mặc Lâm: “Đúng là việc rất thừa thãi.”

Cố Nguyên nói tiếp, “Giả sử sau khi vụ án xảy ra, điều hòa ở chế độ làm mát, nhiệt độ trong phòng thấp hơn nhiệt độ dự đoán, vậy thì tốc độ phân hủy của thi thể sẽ chậm lại, thời gian tử vong của nạn nhân phải được đẩy lên trước.”

“Sai số là bao nhiêu?” Vương Nhạc lập tức tỉnh táo hơn, một khi thời gian tử vong được đẩy lên trước, nhiều suy luận trước đó của họ sẽ bị bác bỏ.

“Theo lượng điện tiêu thụ này, chênh lệch nhiệt độ hẳn là rất lớn, nếu tính theo nhiệt độ làm mát thấp nhất là 16 độ, thì thời gian tử vong ít nhất phải đẩy lên trước 18 đến 25 tiếng.”

Vương Nhạc suy nghĩ đăm chiêu một lát, nói: “Chẳng lẽ nạn nhân không chết vì vụ ngộ độc tập thể?!”

Cố Nguyên: “Ừm.”

Vẻ mặt của Vương Nhạc còn khó coi hơn cả khi ăn phải phân. “Vậy hướng điều tra của chúng ta hoàn toàn sai rồi sao?!”

Anh tin tưởng Cố Nguyên như vậy, giờ lại sai hết, chẳng phải tự tát vào mặt mình sao?

“Không hẳn.” Mặc Lâm chen miệng vào. “Nạn nhân và thực khách của tiệm ăn đều bị ngộ độc cá nóc. Hơn nữa, cả hai đều có liên quan đến ‘Tiệm Lư Giang lâu đời’, ở giữa hai chuyện này hẳn là có sự liên kết… Phân tích tâm lý hung thủ của Cố Nguyên không hề có vấn đề.”

“Thầy Mặc, anh có ý tưởng gì rồi phải không? Nếu có ý tưởng gì thì cứ nói thẳng đi!” Vương Nhạc vội vàng nói.

“Nếu hung thủ cố tình dùng nhiệt độ để đánh lừa phán đoán của pháp y,” Mặc Lâm mỉm cười nhìn Vương Nhạc, “Anh nghĩ mục đích của hắn là gì?”

Vương Nhạc căng thẳng, toàn thân trở nên căng cứng, trong lòng anh đột nhiên có một ý tưởng táo bạo. “Chẳng lẽ… hắn muốn che giấu tội ác giết người!”

Mặc Lâm gật đầu khẳng định: “Nên mới nói, hướng suy nghĩ trước đó không hề sai. Phân tích của pháp y Cố cũng rất chuẩn xác. Kỹ thuật thẩm vấn của các anh vẫn cần phải cải thiện, nghi phạm vẫn chưa chịu khai báo à?”

Vương Nhạc có chút ngại ngùng nói: “Cũng khai báo một chút, nhưng không có giá trị lớn.”

“Giờ thì tốt rồi, phát hiện này của pháp y Cố rất có ích cho việc phá án của các anh, anh nghĩ xem, nếu hung thủ muốn che giấu tội ác, thì rất có khả năng hắn sẽ không xuất hiện gần thùng canh. Vì vậy, người bỏ độc vào thùng canh rất có thể không phải là hung thủ.”

Vương Nhạc gật đầu: “Đều không phải hung thủ, vậy rốt cuộc hung thủ là ai?”

“Xem ra đội trưởng Vương sẽ phải vất vả thêm một chút nữa.” Mặc Lâm vỗ vai Vương Nhạc. “Muốn phá án, phải tìm ra người có động cơ giết cô ấy nhất.”

**

Sau khi Vương Nhạc đi xuống, anh lại xem xét lại toàn bộ vụ án, anh cảm thấy trong ba nghi phạm, mỗi người ít nhiều đều có động cơ giết người.

Để hiểu rõ hơn về Diệp Thanh, Vương Nhạc đã tiến hành điều tra thêm về các mối quan hệ của ba nghi phạm. Trước đây, anh thẩm vấn với mục đích buộc tội, bây giờ, anh chỉ muốn nghe được nhiều hơn về Diệp Thanh từ miệng các nghi phạm.

Văn Nguyệt là người hiền lành, hầu như không gây thù chuốc oán hay mâu thuẫn với ai, mọi người xung quanh đều đánh giá cô ta rất cao, Vương Nhạc không hỏi được manh mối quan trọng nào.

Còn Trần Nham có tính cách khá cô độc, không có nhiều bạn bè, nên cũng không hỏi được thông tin giá trị.

Khi điều tra các mối quan hệ của Chu Dung, Vương Nhạc phát hiện Chu Dung có tiếng xấu trong giới.

Chu Dung và Ngô Đại Hải là đối thủ cạnh tranh, còn là kẻ thù không đội trời chung, hai gia đình đều kinh doanh hải sản, có nhiều mâu thuẫn trong làm ăn. Bọn họ còn từng đánh nhau, làm phiền đến cảnh sát khu vực.

Vương Nhạc liền đưa người đến nhà Ngô Đại Hải để tìm hiểu tình hình.

Biết tin Chu Dung bị bắt, Ngô Đại Hải có vẻ hả hê, khi nói về Chu Dung, hắn đã đi thẳng vào trọng tâm.

“Mấy chuyện như đầu độc thì Chu Dung làm không ít đâu, trước đây tôi có một hợp đồng làm ăn với một nhà hàng. Đáng lẽ sẽ cung cấp hàng định kỳ cho bọn họ. Ai ngờ Chu Dung vì muốn giành mối, đã bỏ độc vào hàng của tôi. Khách ăn vào nôn thốc nôn tháo, sau đó việc làm ăn của tôi đổ bể. Ông chủ đó cũng có mắt như mù, sau này lại hợp tác với Chu Dung! Nhớ lại chuyện này tôi vẫn còn tức muốn chết!” Ngô Đại Hải nghiến răng nghiến lợi khi nói về chuyện cũ.

“Cả gia đình họ đều là những kẻ lòng lang dạ sói, tôi biết sớm muộn gì cũng có ngày bị báo ứng!” Vợ Ngô Đại Hải phụ họa.

Nghe lời nói của Ngô Đại Hải, Vương Nhạc đã có một hình dung ban đầu về vụ án.

Trước khi về đồn cảnh sát, anh lại đến nhà Văn Nguyệt một chuyến, mang những món quà mà nạn nhân Diệp Thanh đã tặng Văn Nguyệt đi.

Văn Nguyệt đã để các món quà trong một chiếc hộp kín, bên trong còn có gói hút ẩm, chúng đều được bảo quản rất tốt.

Vương Nhạc xem qua những thứ trong hộp, bên trong có một bức tranh vẽ bằng bút máy và một chồng album của Trương Mị. Dưới cùng còn có hai vé xem buổi hòa nhạc của Trương Mị vào tháng 10 năm ngoái, có vẻ Văn Nguyệt là fan của Trương Mị.

Anh liên tưởng đến một đoạn que huỳnh quang màu xanh lục trong số các vật chứng mà Cố Nguyên đã giao.

Mặc dù không thu được bằng chứng hữu ích nào từ chiếc que huỳnh quang, nhưng thứ này thường xuất hiện ở các buổi hòa nhạc, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến nhau.

Hai người cùng nhau đi xem hòa nhạc, một chiếc que huỳnh quang được Diệp Thanh giữ lại cho đến nay.

Nghĩ đến đây, Vương Nhạc không khỏi nghi ngờ, tình cảm của Diệp Thanh dành cho Văn Nguyệt chỉ đơn thuần là tình bạn thôi sao?

Nếu cô ấy thực sự thích Văn Nguyệt, tại sao Văn Nguyệt, là người trong cuộc, lại hoàn toàn không hề hay biết gì?

Hay là, Văn Nguyệt đã nói dối?

Cuối cùng, anh mang bằng chứng và băng ghi âm về đồn cảnh sát, giao các vật chứng cho Nghiêm Cát.

Nghiêm Cát kiểm kê các vật chứng, cảm thán: “Không ngờ Diệp Thanh khi còn sống lại biết vẽ tranh, bức tranh bút máy này vẽ không tồi, rất có năng khiếu nghệ thuật!”

Nghiêm Cát nhìn những đường nét đen dày đặc trên giấy, trên bức họa chiến mã, mơ hồ ẩn giấu một bức chân dung hình người.

“Cái này vẽ…?”

Nghiêm Cát dụi dụi mắt. “Trừu tượng quá…”

Lúc này, Cố Nguyên vừa đi tới, cũng nhìn thấy bức tranh trên tay đối phương, cậu thờ ơ nói: “Cô ấy vẽ Văn Nguyệt.”

“Trừu tượng thế này, sao cậu biết là Văn Nguyệt?”

“Văn Nguyệt có dáng người gầy, trung tâm khuôn mặt khá dài, đuôi lông mày có một nốt ruồi. Bức tranh này cũng có một nốt ruồi ở đuôi lông mày.”

Nghiêm Cát nhìn kỹ lại, quả nhiên có một nốt ruồi, ẩn trong những đường nét đen kịt.

“Mắt cậu tinh thật đấy!”

“Cũng tạm.”

Cố Nguyên đi vòng sang phía bên kia, thấy vé xem hòa nhạc và album được đặt trên bàn, niêm phong trong túi đựng vật chứng.

Cậu cầm lên xem một chút.

“Trương Mị?”

“Nữ ca sĩ đã chết cách đây không lâu.” Nghiêm Cát nói. “Bị tai nạn xe hơi trên đường cao tốc, chết ngay tại chỗ, thật đáng tiếc, bài hát của cô ấy tôi nghe từ nhỏ đến lớn.”

“Thôi đi lão Nghiêm, hai người cùng tuổi nhau đấy, cô ấy còn nhỏ hơn ông vài tháng.” Lý Mông trêu chọc. “Tôi mới là người nghe từ nhỏ đến lớn.”

Cố Nguyên không biết nhiều về Trương Mị, chỉ thỉnh thoảng đi dạo phố thì nghe thấy bài hát của cô ấy.

Giọng hát của cô ấy độc đáo, mang theo sự bình yên sau những thăng trầm của cuộc đời.

Thực sự là một ca sĩ tài năng, quả thật là có chút đáng tiếc thật.

Hết chương 111

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.