Hề Ngọc Nhữ không rõ định nghĩa “quá nhiều người” của đối phương, nhưng có lẽ bởi vì cậu không thường so đo tính toán với người khác, vậy nên quả thật Hề Ngọc Nhữ có không ít bạn bè. Chuyện trọng yếu là, cậu không hiểu “xung quanh có quá nhiều người” với vứt bỏ đồ Lương Gia Thật cho cậu thì liên quan gì đến nhau.
Lệ Phụng khó hiểu hơn bất kỳ ai cậu từng gặp.
“Cậu không thích bọn họ à?” Hề Ngọc Nhữ suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Hay là, kỳ thật cậu cũng muốn kết bạn với họ? Thật ra chỉ cần cậu nói, bọn họ đều sẽ đồng ý. Cậu xem, bên cạnh cậu có nhiều người như vậy…”
“Tiền.”
Hề Ngọc Nhữ sửng sốt: “Hả?”
“Bởi vì tôi có tiền.” Thanh âm của Lê Phụng thật nhẹ, khiến người ta không nghe ra cảm xúc, “Nhưng không phải tiền của tôi.”
Hề Ngọc Nhữ không còn gì để nói, bởi vì xác thật là như thế.
Vài giây sau, Lê Phụng ngẩng đầu. Không giống Hề Ngọc Nhữ tưởng tượng, Lê Phụng không khóc, đuôi mắt không đỏ, chỉ là cánh môi nhạt màu khiến sắc mặt cũng có vẻ nhợt nhạt.
Sau đó, Lê Phụng giơ tay chạm vào mặt Hề Ngọc Nhữ, nói: “Anh cũng chạm vào mặt alpha kia như thế này, hôm qua, hôm nay. Nhưng anh không chạm vào tôi, tại sao?”
Chỉ như một lời dò hỏi, không mang theo bất kỳ tư tình hay sắc thái cá nhân nào, nhưng bên dưới vẻ mặt thản nhiên cùng thanh âm nhạt nhẽo ấy vẫn ẩn chứa nỗi niềm nào đó.
Hề Ngọc Nhữ cảm thấy Lê Phụng đang khẩn cầu tình cảm, loại tình cảm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760854/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.