“Lê Phụng, có lẽ em tới kỳ mẫn cảm rồi.” Hề Ngọc Nhữ trịnh trọng thông báo, cài nút khóa cuối cùng vào cổ tay Lê Phụng, “Vì sự an toàn của chúng ta, thế này là tốt nhất.”
Lê Phụng bị trói vào ghế.
Thực tế, Lê Phụng cho rằng kết luận hắn đến kỳ mẫn cảm là hoàn toàn sai lầm, bởi vì thân nhiệt tăng cao và nhịp tim đập nhanh là vì hắn nhìn thấy đôi tượng mà Hề Ngọc Nhữ đã chỉnh sửa, chứ không phải vì yếu tố sinh lý không thể khống chế. Nhưng nhìn Hề Ngọc Nhữ quỳ một gối trước mặt hắn như thế này, khiến hắn không cách nào nói ra sự thật.
Tiếng mắt xích va vào nhau nghe rất sắc bén, gần như là trong nháy mắt đã khuấy đảo toàn bộ cảm xúc của Lê Phụng. Giây tiếp theo, Hề Ngọc Nhữ đưa tay giữ lấy.
“Anh sẽ giúp em, nhưng em phải phối hợp, biết chưa?” Hề Ngọc Nhữ nói.
Lê Phụng không đáp, hắn không hứa hẹn gì cả.
Có lẽ vì không mở quạt thông gió, không khí trong nhà càng lúc càng ngột ngạt. Tim Lê Phụng đập như trống dồn, chấn đau cả màng tai. Hắn cắn chặt khớp hàm, tuyến thể sau cổ cũng bắt đầu nảy lên thình thịch, tựa hồ thật sự bước vào kỳ mẫn cảm.
Nháy mắt, toàn bộ căn phòng đều tràn ngập pheromone của hắn, nhưng hương tuyết lan đã thay đổi, trộn lẫn thêm một mùi chua chát kỳ lạ, giống một con mãng xà mạnh mẽ quấn chặt lấy người đang ở trước mặt.
Vẫn chưa đủ.
Lê Phụng nghĩ.
Bản năng khiến hắn giật mạnh tay, rút tay ra khỏi dây trói.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-noi-mua-to-econgee/2760901/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.