🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Trước giờ Nghê Diên và Tùng Gia đều chỉ nối mic với nhau, không có người khác nên tên phòng vẫn luôn giữ nguyên, sau này cũng không đổi.

 

Bí mật của hai cô gái không có gì đứng đắn, tên nào thú vị thì lấy thôi.

Nghê Diên cũng quên mất chuyện này.

 

Hơn nữa trước kia cô đều cài đặt hạn chế người vào phòng nên cũng không có ai ngoài hai người vào. Lần này sơ sót rồi, không ngờ L sẽ vào nhầm.

 

Lúng túng.

 

Cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, hệ thống nhắc nhở: “L đã rời khỏi phòng tự học của bạn.”

 

Nghê Diên: “Không đúng, cậu nghe tôi giải thích.” Nghê Diên: “…”

Tùng Gia nằm nhoài trên bàn cười.

 

 

Trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, bóng đêm sâu thẳm. Sân bay thành phố A.

Chu Lân Nhượng đang lướt điện thoại trong phòng chờ VIP thì màn hình tối đen, điện thoại tự động tắt do hết pin.

 

Cậu cắm sạc, điện thoại lại khởi động rồi bỗng nhiên không ngừng rung lên. Đường Y Ly liên tục gọi tới, cậu cúp máy thì bà ta tiếp tục gọi.

 

Chu Lân Nhượng dứt khoát kéo bà ta vào sổ đen.

Chưa yên tĩnh được hai giây WeChat lại bị oanh tạc.

 

Một tin nhắn thoại hơn bốn mươi giây, gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.

 

Chu Lân Nhượng bấm vào tin nhắn đầu tiên.

 

Giọng nói lo lắng của Đường Y Ly truyền đến: Con ở đâu thế? Tuần sau là ba con đi công tác về rồi, không nhìn thấy con chắc chắn sẽ tức giận. Chuyện hôm nay là dì không đúng, nhưng dì thật sự không có ý muốn đuổi con đi.

 

Chu Lân Nhượng không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa, trực tiếp tắt tin nhắn thoại, trả lời bà ta ba chữ: Bà dám không?

 

Bà có dám thật sự muốn đuổi tôi đi không?

 

Ba chữ này đã khiến Đường Y Ly giận điên lên, không nhịn được chửi ầm lên trong phòng khách nhà mình.

 

Trước kia Đường Y Ly muốn đuổi cậu đi, nhân lúc Chu Lân Nhượng còn nhỏ, bà ta đã ngấm ngầm sử dụng chút thủ đoạn.

 

Bây giờ người đã lớn, Đường Y Ly không dám lấy đá chọi đá với cậu.

 

Nếu Chu Lân Nhượng không muốn đi Đường Y Ly cũng không còn cách nào khác.

 

Nhưng nếu cậu bằng lòng đi thì Đường Y Ly muốn giữ lại cũng không được, đâu thèm quan tâm đến sống chết của người bên cạnh.

Chu Lân Nhượng tiện thể chặn WeChat của Đường Y Ly rồi lại ấn vào Studying.

 

Cậu chỉ theo dõi một người dùng tên là “Cánh diều lớn”. Phòng Cánh diều lớn đang nối mic vẫn chỉ có hai cô gái.

Thứ xuất hiện trước ống kính chính là tay và đồ dùng trên bàn.

 

Trong đó, một đôi tay đeo vòng tay dây xích sáng ngời đang cầm truyện manga kinh dị, một đôi tay khác lại không đeo gì, móng tay được cắt ngắn sạch sẽ, đang cầm bút giải đề tiếng Anh.

 

Chu Lân Nhượng nhìn một chút liền thoát ra, lần nữa bấm vào trang chủ của Cánh diều lớn, xem hết những trạng thái cô đăng với ánh mắt cố chấp.

 

Cuối cùng cậu cất điện thoại vào. Sắp lên máy bay rồi.

Đêm khuya, Chu Lân Nhượng trở lại thành phố Phục An đã xa cách bảy năm.

 

Buổi tối đầu tiên cậu ở khách sạn. Ngày hôm sau mới đi tìm phòng.

Chu Lân Nhượng kén chọn, môi giới phải chạy cùng cậu cả ngày, cuối cùng cũng tìm được một nơi coi như không tệ ở gần Lục Trung.

Mặc dù phòng có hơi cũ nhưng môi trường khá tốt, không gian rộng rãi, tầng một còn có một cái sân nhỏ.

 

Hơn nữa rất gần Lục Trung, thuận tiện cho việc đi học, có thể vào ở ngay trong ngày.

 

Sau khi quyết định chỗ ở xong đã là chạng vạng tối, bụng Chu Lân Nhượng đói cồn cào, cậu ra ngoài ăn bữa cơm.

 

Trên đường về hạt mưa to như hạt đậu liên tục rơi xuống đập vào người cậu.

 

Trở lại phòng thuê cả người đã ướt sũng. Cậu vừa cởi áo thun vừa đi vào nhà vệ sinh.

Chàng trai vai rộng eo hẹp, trên lưng có một lớp nước mỏng, hai hàng dấu chân để lại trên sàn nhà.

 

Sau khi tắm xong, cậu lấy từ trong vali ra một bộ quần áo sạch mặc vào.

 

Trên đầu phủ khăn lông, Chu Lân Nhượng nhớ ra phải gọi cho bác cả để hỏi về thủ tục chuyển trường.

 

Bác cả nói: “Đã làm hết thủ tục cho con rồi, thứ hai cứ tới Lục Trung, bác dẫn con đi báo cáo… Con chưa nói với mẹ chuyện đã về à?”

 

Chu Lân Nhượng không nói chuyện.

 

Bác cả đành phải hỏi tiếp: “Vậy bây giờ con đang ở đâu?” “Con tự thuê phòng rồi.”

“Đủ tiền không?”

 

Chu Lân Nhượng nói đủ, bác cả ngẫm lại, cũng đúng, “Con cũng không có khả năng thiếu tiền được.”

 

“Còn bên ba con, nếu ba con hỏi bác thì bác cũng không giấu diếm giúp con đâu đó. Làm gì có chuyện con muốn quay lại Phục An học mà ba mẹ không biết gì.”

 

Bác cả thở dài, “Con chạy tới Lục Trung thật sự không định đi tìm mẹ à?”

 

Chu Lân Nhượng lau tóc, hừ một tiếng, “Dù thế nào cũng phải là bà ấy tới tìm con trước.”

 

Năm đó là bà ấy không cần cậu.

 

Chu Lân Nhượng cúp điện thoại, thấy mưa đã tạnh cậu liền ra ngoài.

 

Trong phòng không có đồ dùng hàng ngày, thứ gì cũng phải mua. Cậu tìm siêu thị và cửa hàng trên điện thoại, cách đây một khoảng.

 

Cuối cùng cậu bắt xe đến một siêu thị.

 

Thấy bảng thông báo của siêu thị ghi có cung cấp dịch vụ giao hàng tận nơi, lớn có chăn ga gối đệm, nhỏ có nồi niêu xoong chảo, vậy nên cậu mua tất cả cùng một lúc để khỏi phải mua trên mạng.

 

Đến lúc tính tiền cậu phải trợn tròn mắt.

 

Nhân viên thu ngân nói: “Thật xin lỗi, dịch vụ giao hàng tận nơi của chúng tôi đã dừng trước sáu giờ tối rồi ạ, thật sự rất xin lỗi quý khách.”

Chu Lân Nhượng nhìn hai cái túi nhựa lớn trước mắt rồi mắt lớn trừng mắt nhỏ với thu ngân.

 

“Thôi vậy.”

 

Chu Lân Nhượng xách túi lên rời khỏi.

 

Ở bên ngoài chờ một lúc cũng không chờ được chiếc taxi nào nhưng chờ được xe buýt.

 

Đi theo phía sau vài bà cụ lên xe, Chu Lân Nhượng phát hiện đã hết chỗ ngồi.

 

Nửa tiếng trước có một trận mưa lớn, trong xe có nhiều dấu giày ướt nhìn rất bẩn.

 

Chu Lân Nhượng có chút bệnh thích sạch sẽ, không thể vượt qua rào cản trong lòng nên không muốn để túi mua sắm xuống sàn.

 

Cũng may cậu có sức nên không cảm thấy quá mệt. Mẹ ruột cậu là một cô gái có sức mạnh kỳ lạ, sức mạnh này được di truyền từ người nhà.

 

Để bớt việc, Chu Lân Nhượng lấy trong đống đồ lặt vặt ra một sợi dây ni lông, luồn qua quai túi mua hàng, buộc hai túi lớn lại với nhau, thắt chặt rồi ném lên lưng.

 

Xe buýt vừa chạy vừa dừng, lại có một lượt khách mới lên xe. Chu Lân Nhượng đi ra sau xe, Nghê Diên đang đeo tai nghe, cầm điện thoại trả lời tin nhắn, đột nhiên trước mặt có bóng đen phủ xuống.

 

Cô ngẩng đầu, người trước mặt rất cao.

 

Đưa lưng về phía cô, đầu đội mũ lưỡi trai đen, trên lưng vác hai cái túi nhựa to.

 

Nghê Diên nhìn thử, trong đó thứ gì cũng có, từ chăn nệm đến đủ mọi loại đồ dùng hàng ngày.

 

Nghê Diên rời mắt tiếp tục gõ chữ nhắn tin với Thầm Niên. Nghê Diên: Cô, ngày mai em tới thăm cô nha?

Thầm Niên: Đừng đến, ngày mai cô xuất viện rồi, thứ hai vẫn dạy mấy đứa bình thường, gặp nhau trên trường nhé.

 

Nghê Diên: Cô thật sự không sao chứ?

 

Thầm Niên: Dạ dày là bệnh cũ thôi, tự chăm sóc là được rồi, không cần lo lắng.

 

Tài xế phanh gấp.

 

Nghê Diên vẫn còn chú ý vào điện thoại, cả người nghiêng về phía trước, đụng đầu vào túi nhựa trước mặt. Đúng lúc có một cái chăn điều hòa được đặt ở vị trí đó, cô đụng vào nơi mềm mại nên không hề đau chút nào.

 

Nghê Diên không bị tổn hại gì, lấy lại thăng bằng tiếp tục gõ chữ.

Hôm nay gặp phải tài xế sốt ruột đang tức giận, lái xe rất nhanh, đến khu vực thi công đường, mặt đường không bằng phẳng, người trong xe ngã trái ngã phải, đong đưa giống như những thăm trúc trong ống tre của người bái Phật.

 

Người sau lưng không ngừng va vào, thỉnh thoảng lại va một cái, gân xanh trên trán Chu Lân Nhượng nổi lên.

 

Cậu liếc nhìn qua, cửa sổ xe phản chiếu bóng dáng của thủ phạm.

 

Là một cô gái với mái tóc đuôi ngựa thấp, khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, rất gầy, cả người nhỏ nhắn, mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, cô đang nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.

 

Chu Lân Nhượng lạnh lùng đổi vị trí hai túi nhựa trên lưng.

 

Xe buýt lại xóc nảy, Nghê Diên nghiêng người về phía trước lần thứ n, đụng đầu vào túi nhựa.

 

—— Boong.

 

Âm thanh lớn đến mức toàn bộ nửa sau xe dường như đều im lặng.

 

Nghê Diên đụng đến choáng váng, cô ngẩng đầu, chiếc chăn điều hòa trước mặt đã bị đổi bên, không biết đã biến thành một cái thau inox từ lúc nào.

 

Lúc nãy cô đã đụng trán vào đáy thau.

 

Tài xế lại phanh gấp, Nghê Diên mất cảnh giác không thể kiểm soát được cơ thể mình, lại lần nữa:

—— Boong.

 

Người xung quanh kinh ngạc nhìn qua.

 

Bà cụ bên cạnh hỏi bạn già của mình bằng tiếng địa phương: “Ông có nghe thấy ai đang đánh chiêng không?”

 

Nghê Diên không nhịn được kéo căng mặt mũi, lỗ tai lặng lẽ đỏ lên.

 

Người trước mặt quay đầu, có một khuôn mặt trẻ trung lại có vẻ lạnh lùng, bướng bỉnh.

 

Một đôi mắt đen láy nhìn cô như diều hâu, bóng đen lớn do vành mũ phủ lên mặt cậu, đôi môi mỏng mím lại trông có vẻ không vui.

 

Nghê Diên nhận ra mình đã đụng cậu quá nhiều lần nên tập tức nói xin lỗi: “Xin lỗi.”

 

Cổ tay đột nhiên bị siết chặt.

 

Cậu nắm lấy tay phải của cô ấn vào lưng ghế bên cạnh, trong giọng nói trầm thấp có chút thiếu kiên nhẫn: “Đứng cho vững, bám chặt vào.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.