Trước giờ Nghê Diên và Tùng Gia đều chỉ nối mic với nhau, không có người khác nên tên phòng vẫn luôn giữ nguyên, sau này cũng không đổi.
Bí mật của hai cô gái không có gì đứng đắn, tên nào thú vị thì lấy thôi.
Nghê Diên cũng quên mất chuyện này.
Hơn nữa trước kia cô đều cài đặt hạn chế người vào phòng nên cũng không có ai ngoài hai người vào. Lần này sơ sót rồi, không ngờ L sẽ vào nhầm.
Lúng túng.
Cô còn chưa nghĩ ra nên trả lời thế nào, hệ thống nhắc nhở: “L đã rời khỏi phòng tự học của bạn.”
Nghê Diên: “Không đúng, cậu nghe tôi giải thích.” Nghê Diên: “…”
Tùng Gia nằm nhoài trên bàn cười.
—
Trăng lưỡi liềm treo trên bầu trời, bóng đêm sâu thẳm. Sân bay thành phố A.
Chu Lân Nhượng đang lướt điện thoại trong phòng chờ VIP thì màn hình tối đen, điện thoại tự động tắt do hết pin.
Cậu cắm sạc, điện thoại lại khởi động rồi bỗng nhiên không ngừng rung lên. Đường Y Ly liên tục gọi tới, cậu cúp máy thì bà ta tiếp tục gọi.
Chu Lân Nhượng dứt khoát kéo bà ta vào sổ đen.
Chưa yên tĩnh được hai giây WeChat lại bị oanh tạc.
Một tin nhắn thoại hơn bốn mươi giây, gửi hết tin nhắn này đến tin nhắn khác.
Chu Lân Nhượng bấm vào tin nhắn đầu tiên.
Giọng nói lo lắng của Đường Y Ly truyền đến: Con ở đâu thế? Tuần sau là ba con đi công tác về rồi, không nhìn thấy con chắc chắn sẽ tức giận. Chuyện hôm nay là dì không đúng, nhưng dì thật sự không có ý muốn đuổi con đi.
Chu Lân Nhượng không có kiên nhẫn nghe tiếp nữa, trực tiếp tắt tin nhắn thoại, trả lời bà ta ba chữ: Bà dám không?
Bà có dám thật sự muốn đuổi tôi đi không?
Ba chữ này đã khiến Đường Y Ly giận điên lên, không nhịn được chửi ầm lên trong phòng khách nhà mình.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/co-phai-cau-chan-song-roi-khong/2783560/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.